Dịch+ edit+ beta: Nhi
~~
“Có cần anh viết lại cho em một bản không?” Ân Tu híp mắt, ý vị thâm trường mà dò hỏi, ngữ điệu lười biếng nhưng lại hơi phát ra sự uy hiếp.
*意味深长 Ý nghĩa sâu sắc (thường được che giấu); nghĩa sâu xa; nghĩa bóng; đầy ý nghĩa.
Bé gái ấp a ấp úng xoa bóp con thỏ bông trong lòng, nó ngước nhìn Lê Mặc một cái, có chút không tình nguyện gật đầu, lẩm bẩm nói: “Được thôi...”
Bộ dạng ngoan ngoãn quá mức của nó khi đứng trước mặt Ân Tu khiến cho người chơi bên ngoài màn hình đều ngơ ngác, vậy mà đồng ý rồi? Dễ nói chuyện đến vậy sao? Đây còn là con quái vật hung tàn mà bọn họ nhìn thấy hay sao?
Có người không tin tà liền chuyển sang xem cảnh tượng trong một căn phòng khác, bởi vì vi phạm quy tắc mà người chơi bên đó đang bị quái vật do bé gái hóa thành cắn xé từng bộ phận cơ thể, lượng máu tươi tràn ra khiến người ta nổi cả da gà.
Lần nữa quay lại căn phòng của Ân Tu, bé gái đang ngoan ngoãn chơi với gấu bông, Ân Tu ngồi bên cạnh lấy giấy bút ra ghi lại nội dung cho nó, thật là một bức tranh yên bình và hài hòa.
Thậm chí bộ dạng của bé gái khi không phẫn nộ không cắn xé người, chỉ nhút nhát ngồi đó chơi gấu bông hình như cũng khá là đáng yêu, thuận mắt hơn nhiều.
“Sao phó bản của Ân Tu lại khác với mấy người kia quá vậy?”
“Tôi làm sao biết được?! Cứ cảm thấy quỷ quái trong phó bản đều rất ngoan ngoãn trước mặt cậu ta.”
“Tôi không tin! Tôi không tin tất cả quỷ quái đều sẽ ngoan như vậy trước mặt cậu ta! Rồi sẽ có một con trị được cậu ta thôi.”
“Tôi không tin đâuuuuu! Lần đầu tiên tôi vào phó bản này đã bị em gái dọa đến nỗi trốn trong phòng suốt cả một ngày! Rốt cuộc là tại sao?! Tại sao nó lại trở nên nghe lời như vậy?!”
“Tâm lý của tôi có chút không được cân bằng, F.u.c.k, tại sao bé gái lần trước của tôi không được như vậy?”
Đạn mạt tràn đầy những lời phàn nàn, nhưng bọn họ vẫn đem sự chú ý đặt hết vào căn phòng của Ân Tu.
“Để anh nghĩ xem nên tóm tắt nội dung mẹ ghi lại cho em như thế nào.”
Ân Tu rất cẩn thận, cậu sẽ không khôi phục hoàn toàn nội dung trong giấy nhắn để tránh những điều được chép lại cũng sẽ trở thành quy tắc trong phó bản, bởi vậy cậu đã giản lược tất cả nội dung.
1, Tuyệt đối không được ra ngoài.
Chỉ cần ở lì trong phòng thì sẽ loại bỏ được khả năng đi ra ngoài này.
2, Không được soi gương.
Cậu nhìn một lượt cả căn nhà, ít nhất thì phòng khách không có gương, phòng của bé gái có lẽ cũng không có, nếu không thì nó đã phá vỡ quy tắc từ lâu, nhưng có thể khẳng định phòng vệ sinh chắc chắn sẽ có gương.
Cậu viết xuống: Ít đi vệ sinh lại.
3, Không được mở cửa cho bất kỳ ai, không để bọn chúng phát hiện ra con.
Điều này thì chỉ cần ở trong phòng bớt ra ngoài là có thể thực hiện được.
4, Mỗi ngày đều phải ăn cơm.
Tuy viết rằng mỗi ngày đều phải ăn cơm, nhưng một ngày ăn một bữa thì cũng được tính là ăn cơm rồi, hơn nữa ăn ít cơm thì sẽ hạn chế được việc đi vệ sinh.
5, Đêm đến thì phải ngủ ở trong phòng của mình.
6, Ba ngày sau lấy được gói hàng mà mẹ đặt ở ngoài cửa.
Sau khi tỉ mỉ nhớ lại những quy tắc dành cho bé gái, Ân Tu viết lại cho nó những điều sau:
Một ngày ăn một bữa cơm, ăn xong về phòng ngủ, ban ngày ít ra ngoài, ban đêm không được phép ra khỏi phòng.
Bé gái đọc dòng chữ ngắn gọn trên tờ giấy rồi rơi vào trầm tư.
Đây là dùng để dày vò nó chứ gì.
Vậy cùng với ngồi tù thì có gì khác nhau đâu, chính là ban ngày chỉ được ra khỏi phòng đi vệ sinh... không, người ta ngồi tù còn được ăn 1 ngày 3 bữa.
“Anh ơi, đây là những điều mà mẹ yêu cầu em làm sao?” Bé gái do dự cầm tờ giấy dò hỏi Ân Tu lần nữa.
“Đúng vậy.” Ân Tu bình tĩnh gật đầu, đóng nắp bút lại: “Làm được hết những việc này thì 3 ngày sau mẹ của em sẽ quay trở lại.”
Biểu cảm bé gái thay đổi liên tục, nó không phải là người, Ân Tu cũng nhất định không phải con người.
“Nhưng mỗi ngày chỉ được ăn một bữa cơm thì là ngược đãi đó...” Nó rên rỉ và cố gắng kháng nghị.
Vẻ mặt Ân Tu nghiêm trọng mà xoa đầu nó, rất là bất lực: “Hết cách rồi, mẹ của em chính là muốn ngược đãi em.”
Bé gái đột nhiên siết chặt cổ con gấu bông, sắc mặt trắng xanh đan xen.
Giấy nhắn mà mẹ để lại cho nó rõ ràng đâu phải là như vậy!
Nó có lời oán giận, nhưng nó không dám nói.
“Được rồi, mau trở về phòng đi.” Ân Tu thờ ơ phớt lờ tâm tình nóng nảy của nó, cậu xách nó lên rồi ném vào phòng, thuận tiện dặn dò: “Nếu đói hay muốn đi vệ sinh thì gọi anh, anh sẽ mở cửa cho em.”
Nói xong, cậu nhanh tay khóa cửa phòng lại nhốt bé gái vào bên trong.
Đối diện với cửa phòng đóng kín, bé gái hết ngơ ngác rồi lại sửng sốt, đem một em bé vô tội đáng thương như nó khóa ở trong phòng, còn mỗi ngày chỉ được ăn một bữa cơm, không được tùy tiện ra khỏi phòng! Bộ nó thật sự đến đây để ngồi tù à! Nó còn chưa từng chịu uất ức như vậy trước mặt người chơi khác đâu!
Bé gái hít sâu một hơi, dùng sức siết chặt con thỏ bông trong tay, khuôn mặt non choẹt trở nên hung ác.
Nếu như nó có cơ hội thì nó sẽ cắn đứt đầu của Ân Tu, anh trai hư!
Chẳng qua bây giờ thì...
Bé gái ngẩn ra xoa xoa thỏ bông, nó cảm nhận được một cơn ớn lạnh đang tùy ý lan tràn khắp nơi, rồi ngoan ngoãn tự rụt đầu của mình lại.
Mấu chốt của việc báo thù nằm ở tháng rộng năm dài, không sao cả, tất cả các bé gái ở các gian phòng khác nhau của người chơi đều là một phần của nó, bây giờ tuy nó chịu khuất phục ở chỗ Ân Tu nhưng chẳng lẽ những người chơi khác lại làm được gì nó sao? Bây giờ phải đi xả giận thôi!
Sau khi Ân Tu ném bé gái vào phòng chưa được bao lâu, thì các căn phòng khác nhau trên dãy hành lang này lần lượt phát ra tiếng kêu thảm thiết của người chơi, điệt đãng khởi phục.
*Điệt đãng khởi phục là một thuật ngữ: Biến hóa phong phú, có trầm có bổng. Hình dung sự vật có nhiều sự thay đổi, không ổn định, nó cũng có thể ẩn dụ cho tiếng nhạc lúc to lúc nhỏ cũng như những khúc quanh trong cốt truyện.
Ở đây dùng để miêu tả tiếng la hét có trình tự có tiết tấu trầm bổng.
Cậu lãnh đạm thu lại giấy bút, ứng phó bé gái xong thì cũng nên ứng phó luôn người còn lại.
Tuy rằng lúc nói chuyện với bé gái, Lê Mặc vẫn luôn ngồi trong góc của căn phòng không hề lên tiếng xen vào, nhưng cảm giác tồn tại của anh ta không thấp chút nào.
Ánh nhìn đó giống như dán lên cả người Ân Tu, như bị rắn quấn lấy, đuổi hoài không đi.
Hiện tại bé gái đã về phòng rồi, trong phòng khách chỉ còn hai người bọn họ, Ân Tu vừa ngẩng đầu thì liền nhìn thấy Lê Mặc đoan chính mà ngồi ở chiếc ghế trong góc, khuôn mặt vẫn nở nụ cười như mọi khi mà nhìn chòng chọc vào cậu.
Nụ cười đó quá mức chuẩn mực rồi, ngay cả độ cong nơi khóe miệng cũng chưa từng thay đổi, thậm chí nhìn nhiều rồi thì sẽ sản sinh ra hiệu ứng Uncanny valley.
*Thung lũng kỳ lạ - Uncanny Valley - là thuật ngữ mô tả cảm giác khó chịu, thậm chí ghê sợ mà nhiều người gặp phải khi đối mặt với android hay những thứ “không phải người nhưng lại rất giống người” khác.
Ân Tu luôn giữ cảnh giác với người đàn ông không rõ lai lịch này, cũng không mong muốn anh ta sẽ xuất hiện ở bên cạnh mình, nhưng muốn cự tuyệt đối phương thì lại là một chuyện rất khó nhất là khi bọn họ đã vào phó bản rồi, hơn nữa còn là mối quan hệ bạn cùng phòng trên danh nghĩa.
Hai người nhìn nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Sự im lặng trong phút chốc qua đi, Ân Tu dời tầm nhìn trước, đánh vỡ sự yên lặng này: “Tôi biết anh không nhìn thấy được quy tắc cho nên không có cách nào ứnh phó được với phó bản này.”
Người đàn ông hơi nâng cằm, chờ đợi câu nói tiếp theo của cậu.
“Tôi sẽ không thăm dò tất cả mọi thứ về anh, cũng không có hứng thú với việc anh là cái gì.”
“Tình huống bây giờ chính là anh mở cửa khiến tôi rơi vào nguy hiểm, tôi thì kéo theo anh vào phó bản, nếu như anh muốn thuận lợi thoát khỏi phó bản thì phải nghe lời tôi.”
Giọng nói của cậu mềm mại và lười nhác, không giống như đang thương lượng mà là đang trần thuật.
*Trần thuật nghĩa là trần thuật lại sự việc sự kiện đã diễn ra. Câu trần thuật là dạng câu được sử dụng với mục đích kể để xác nhận, miêu tả, thông báo, nhận định về những hiện tượng, hoạt động, trạng thái và tính chất của sự vật, sự việc thay đổi hiện tượng nào đó.
Cho dù người đối diện có quỷ dị nguy hiểm đến thế nào, chỉ cần anh ta không biết rõ quy tắc trong phó bản thì cũng khó bề hành động, kết quả cũng chỉ là bị nhốt lại đây thôi.
Dưới tình huống này thì Ân Tu vẫn là kèo trên nắm giữ quyền chủ động.
“Được.” Người đàn ông mỉm cười đồng ý mà không cần suy nghĩ như thể anh ta không hề nghiêm túc lắng nghe.
Cái cảm giác dễ như ăn kẹo này còn giống kèo trên hơn cả Ân Tu.
“Ngoài ra...” Ân Tu quay đầu lại thì bắt gặp đôi mắt của người đàn ông, bên trong con ngươi sâu thẳm kia dường như có cảm xúc đang sản sinh ra phản ứng, bồn chồn không yên.
Bị quan sát chặt chẽ như vậy thực sự khiến người ta không thể thoái mái được, cho dù là Ân Tu thì cũng sẽ như vậy: “Anh đừng có lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào tôi được không?” Sự chán ghét của Ân Tu khiến khóe môi người đàn ông càng cong hơn: “Điều này có lẽ không làm được đâu.”
Không thể nào che đậy được cảm giác rùng rợn tỏa ra từ trên người anh ta, cho dù là tư thế ngồi nghiêm trang luôn được duy trì hay là nụ cười luôn nở trên môi, đến cả ánh nhìn chòng chọc kia đều giống như thợ săn đang ngủ yên chờ đợi con mồi của mình, anh ta không hề động đậy nhưng ánh mắt lại chẳng một khắc nào rời khỏi Ân Tu.
Đôi lúc nhìn nhiều rồi, cổ họng còn hơi chuyển động, âm thanh hưng phấn nuốt dịch thể khiến chi Ân Tu lạnh cả sống lưng.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta thì Ân Tu luôn trong trạng thái cảnh giác, cũng bởi vì cậu chưa bao giờ buông bỏ phòng bị nên anh ta cũng nhất mực duy trì trạng thái canh giữ con mồi của mình, luôn túc trực bên cạnh cậu, giám sát mọi hành động của cậu ở mọi khoảng cách xa gần.
Cảm giác đó giống như bạn vô tình lướt qua một con gấu ở trong một khu rừng, rồi hai mắt con gấu phát sáng, chảy nước dãi mà theo sau bạn, cứ luôn bám sát bạn, canh chừng bạn.
Bạn biết rõ bản thân đã bị nhìn trúng nhưng lại vĩnh viễn không biết được khi nào thì nó ra tay.
Vừa nghĩ đến cái cảm giác căng thẳng này sẽ cứ đi theo cậu đến hết phó bản hoặc lâu hơn nữa, thì Ân Tu chỉ hy vọng anh ta thu liễm lại một chút.
“Vậy ít nhất, anh cũng đừng nhìn tôi lúc tôi đang ngủ.” Cậu thong thả lùi một bước, hạ thấp yêu cầu của mình.
Đối phương suy nghĩ vài giây, ý cười trên môi càng rõ hơn: “Không nhìn, nhưng phải ở bên cạnh cậu.”