Dịch+ edit+ beta: Nhi (
[email protected])
Người đàn ông trên bức chân dung đó mang một khuôn mặt lạ lẫm, hắn quan sát Ân Tu đang im lìm dựa tường nghỉ ngơi, rồi chậm rãi lên tiếng: "Cậu không thể tin tưởng toàn bộ lời của người phụ nữ đó."
Ân Tu mở mắt, nâng con ngươi nhìn qua đó, khi vừa chạm mắt với người đàn ông thì liền lặng lẽ tránh đi: "Đúng thật là không thể tin hết toàn bộ, nhưng phần nói về trấn trưởng thì tôi thấy cũng đúng gần hết rồi."
Người đàn ông áp sát lên khung tranh, nhìn chằm chằm vào Ân Tu: "Trấn trưởng là người quản lý toàn bộ thị trấn, ông ấy làm tất cả mọi việc vì cư dân trong trấn, ả đàn bà đó rõ ràng là đang bôi nhọ trấn trưởng."
"Anh chẳng lẽ không phải là do trấn trưởng giết, rồi nhốt vào trong khung tranh sao? Vậy mà còn nói đỡ cho ông ta?"
Người trong tranh lập tức phản bác: "Đương nhiên không phải rồi, những người trong tranh đều là những người được trấn trưởng bảo vệ, ả ta đã chọn chúng tôi làm vật tế, cắn xé thân thể chúng tôi, trấn trưởng chỉ có thể dùng cách này để bảo tồn linh hồn của chúng tôi mà thôi."
Ân Tu cười nhẹ: "Lời nói này của anh lại có chút khác biệt."
"Cậu phải tin tôi, bị ả ta giết thì không còn cách nào có thể cứu được đâu, cậu đi tìm trấn trưởng đi, trấn trưởng là người có tấm lòng lương thiện, ông ấy sẽ giúp cậu giữ lại một mạng." Người trong tranh cật lực khuyên nhủ.
Ân Tu lần nữa nâng mắt đánh giá người trong tranh, rồi lại thu hồi tầm mắt, ung dung thong thả nói: "Lúc trước cũng có một cậu trai trong tranh đã nói chuyện với tôi trên hành lang, cậu ta xinh đẹp như những bức tranh treo trên hành lang vào ban ngày vậy, ai nấy đều mang một nét tinh tế riêng biệt."
"Vậy thì đã sao?"
"Nhưng anh lại không có đẹp, hiển nhiên là không phù hợp với mắt thẩm mỹ của trấn trưởng."
"... Tôi đã nói rồi trấn trưởng là một người tốt bụng! Ông ấy giúp đỡ người ta thì sẽ không nhìn vào vẻ ngoài đâu!" Người đàn ông trong tranh chợt nóng đầu khi bị công kích nhan sắc.
"Có thể khi ông ta giúp người thì sẽ không để ý đến việc người ta trông như thế nào, nhưng khi ông ta muốn biến đối phương thành một tác phẩm nghệ thuật, thì chắc chắn sẽ để ý." Ân Tu nở nụ cười trên môi: "Xem ra, anh chính là người mà ông ta tốt bụng giúp đỡ có đúng không?"
"Cậu! " Người đàn ông càng nóng nảy hơn: "Cậu cứ suốt ngày nhắc đến vẻ ngoài làm cái gì!"
"Tôi chỉ là đang nhắc nhở anh." Ân Tu nhàn nhã nâng mắt, lạnh lùng nhìn người đàn ông trong tranh: "Loại người bị người phụ nữ kia chọn làm vật tế, rồi trở thành đồng bọn với trấn trưởng để ông ta nhốt vào trong tranh như anh, thì đừng nên thay người bị hại nói chuyện."
"Nếu như ông ta thật sự tốt bụng, thì những khung tranh ban ngày không nên chỉ chứa những người xinh đẹp, ít ra cũng nên bỏ kèm theo mấy người như anh chứ."
Sắc mặt người đàn ông trong tranh lạnh xuống, sau khi bị Ân Tu nhìn thấu, hắn ta không tiếp tục giả vờ nữa: "Mày đã bị ả đàn bà đó nhìn trúng rồi, tao khuyên mày nên biết phân biệt tốt xấu, nếu mày muốn sống thì bắt buộc phải chọn trấn trưởng!"
"Là trấn trưởng kêu anh đến đây thuyết phục tôi à?" Ân Tu lạnh nhạt liếc nhìn hắn ta: "Về nói với ông ta đừng có tốn công nữa, cho dù tôi có chết trong phó bản thì cũng không vào khung tranh đâu."
Ánh mắt người đàn ông hung tợn: "Mày đâu có quyền quyết định."
Hắn ta làm dáng như sắp chui ra từ khung tranh, vừa mới cử động nửa cánh tay, thì liền cảm thấy gì đó, ngay lập tức rụt trở về.
Ân Tu đang cảm thấy nghi hoặc, thì đột nhiên cảm nhận được hàn ý từ sau lưng mình, cậu vừa ngoái đầu lại thì thấy Lê Mặc đã im hơi lặng tiếng bước ra đây, không hề gây ra một chút tiếng động nào.
"Anh còn dọa người hơn cả dị quái..." Đôi lúc, Ân Tu chỉ cần thả lỏng một chút thôi là đã không bắt được nhịp hành động của Lê Mặc, điều này đối với một người có tính cảnh giác cao như cậu quả thật rất nguy hiểm.
Lê Mặc bình tĩnh mỉm cười, không hề cảm thấy ngại ngùng khi vừa dọa được Ân Tu, anh ngước mắt lên, ánh mắt rơi trên bức tranh đó, rồi lại thư thả nhìn sang Ân Tu, nhắc nhở cậu về bé gái: "Nó vẫn chưa ra sao?"
"Vẫn chưa..." Ân Tu quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh nữ, cậu hơi chau mày, có chút lo lắng lần nữa đi vào nhà vệ sinh: "Sao lại chẳng có tiếng động nào cả, để tôi vào xem sao."
Lê Mặc mỉm cười nhìn Ân Tu rời đi, người vừa đi thì anh lập tức quay đầu, mắt không chớp nhìn chằm chằm bức tranh vừa mới nói chuyện.
Người đàn ông nhắm mắt trong khung tranh chột dạ, muốn lặng lẽ rút lui về sau tranh, nhưng còn chưa kịp làm gì, thì một cánh tay đột nhiên vươn ra, làm vỡ vụn tấm kính trên khung tranh, bóp chặt lấy cổ hắn ta.
Người đàn ông hoảng sợ mở mắt, chỉ nhìn thấy Lê Mặc đứng trước khung tranh, cười cười với hắn.
"Tên đàn ông già đó kêu mày đến đây à?" Anh vừa nói vừa siết chặt cổ, kéo hắn ra ngoài.
Vẻ mặt người đàn ông kinh hãi.
Không thể nào! Chỉ có trấn trưởng mới có thể kéo bọn họ ra khỏi khung tranh! Tại sao người đàn ông trước mặt này cũng có thể làm như vậy!
"Buông, buông tôi ra!" Người đàn ông hoảng loạn muốn ở lại trong bức tranh, nhưng cổ lại bị người ta quấn lấy, mạnh mẽ kéo ra ngoài.
Kế đến, người đàn ông nhìn thấy Lê Mặc chậm rãi há miệng, một hàm răng đáng sợ đang chờ đợi hắn ta, chợt đầu óc hắn bị cơn sợ hãi lấp đầy.
"Cứu, cứu mạng! Trấn trưởng! Cứu tôi với!" Tiếng hét kinh hoàng của người đàn ông vang khắp cả hành lang, những bức tranh khác cũng bắt đầu run rẩy, tất cả đều đang hoảng sợ.
Bọn chúng trơ mắt nhìn người đàn ông bị Lê Mặc lôi ra, vo linh thể lại thành một cục tròn tròn, sau đó nhét vào miệng, thậm chí chẳng cần nhai một chút nào mà ừng ực nuốt thẳng xuống bụng luôn.
Những bức tranh dọc hành lang run lẩy bẩy, sợ phát ra âm thanh gì thì Lê Mặc sẽ để ý, rồi trở thành mục tiêu tiếp theo.
Lê Mặc ăn xong thì liếm liếm miệng, có chút chưa no, ánh mắt anh chậm rãi dịch chuyển sang những bức tranh khác.
Những bức tranh lại càng thêm run sợ, nỗi sợ hãi chồng chất xuyên qua từng khung tranh truyền đến trên người trấn trưởng ở dưới tầng hầm.
Loại hàn ý đong đầy sự kích thích linh hồn như vậy đã lâu rồi gã chưa được nhìn thấy, cơn uy hiếp thấu trời khiến gã phải rùng mình.
"Muốn nói cho tao biết, cho dù tao có bắt cậu ta vào trong tranh, thì mày cũng có thể lấy ra được à?" Trấn trưởng đè nén sự không vui trong lòng, cười lạnh nhẹ nhàng vuốt ve khung tranh đẹp đẽ được đặc chế riêng cho Ân Tu, đôi mắt ông ta trở nên trầm lắng dưới ánh đèn u ám, tự mình lẩm bẩm: "Yên tâm đi, tao sẽ mang cậu ta giấu đi, giấu ở nơi mà mày tuyệt đối không tìm ra được."
"Ai cũng không thể cướp cậu ta ra khỏi phó bản này."
Lê Mặc ăn xong, chuẩn bị đi sang chỗ bức tranh tiếp theo, thì nhà vệ sinh phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân.
"Vậy mà lại ăn rồi ngủ ngon lành trên bồn rửa tay luôn." Ân Tu thở phào một hơi, bế bế gái trên tay rồi đi ra ngoài, vừa ra ngoài thì cậu để ý ngay đến những mảnh vỡ của khung tranh rơi đầy sàn, cùng với khung tranh trống rỗng, không còn thấy bóng dáng của người đàn ông nữa.
Trước đây không phải cậu không có chú ý đến âm thanh bên ngoài, nên đã xảy ra chuyện gì cậu vừa nhìn đã rõ.
Cậu nhìn khung tranh, rồi lại nhìn sang Lê Mặc.
Lê Mặc mím môi không lên tiếng.
Làn đạn tức tốc bay nhanh, rất là mong đợi: "Cuối cùng Ân Tu cũng đã được tận mắt nhìn thấy hiện trường gây án của anh ta rồi! Ân Tu thông minh như vậy, chắc chắn sẽ hiểu ngay vừa rồi đã xảy ra chuyện gì!"
"Liệu cậu ta sẽ có phản ứng như thế nào khi biết bạn cùng phòng là dị quái đây!"
"Tôi cá là Ân Tu sẽ đuổi anh ta đi! Dù sao đó cũng là dị quái nguy hiểm!"
"Bạn phía trước ơi, bạn nhìn bé gái đang được Ân Tu bế đi, tôi cá là cậu ta không có đuổi đi đâu!"
"Bé gái người ta là dị quái của phó bản, thân phận rõ ràng, bạn cùng phòng này thì lại khác, tôi vẫn cược Ân Tu sẽ đuổi bạn cùng phòng đi!"
"Tôi cược ngược lại!"
Trong khi làn đạn đang sôi nổi cược tới cược lui, thì cuối cùng Ân Tu cũng mở miệng.
☆☆Dạo nì mí bạn ko cho mình sao nữa hở, ( 。゚Д゚。)