Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão

Chương 27: Chúng Ta Chia Phòng Ngủ




Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Ở trong phó bản, mọi người tụ tập lại với nhau chỉ là vì lợi ích, nên cũng sẽ có lúc bán đứng lẫn nhau trong thời khắc then chốt, có điều nếu làm như vậy thì rất dễ bị những người chơi khác cô lập, dù sao thì cũng chẳng ai mong muốn người bị bán tiếp theo sẽ là mình.

Nhưng nếu như người bị bán đi là đội trưởng của một đoàn đội, thì đây lại là vấn đề lớn, mấy người này gần như sẽ trở thành cái đinh trong mắt cả đoàn đội đó.

Những người chơi trong đại sảnh ngay lập tức sinh ra ý thức thù địch đối với họ, tuy không ai nói rõ nhưng ánh mắt của bọn họ đã khẳng định điều đó.

"Chúng tôi không có bán đứng anh ta." Chung Mộ hừ nhẹ, không phục mà khoanh tay trừng lại: "Chúng tôi làm sao dám bán đứng đại lão thân tự mang theo đạo cụ chứ, là anh ta vứt bỏ chúng tôi, rồi một mình bỏ chạy, kết quả bản thân lại chẳng sống được, còn chúng tôi thì lại an toàn vượt qua được đám quái, đáng đời mà."

Trương Tư không tin: "Anh Quảng sẽ không dễ dàng bỏ rơi đồng đội, điều này mới đúng, hơn nữa dựa theo cách nói của các người, nếu bỏ chạy một mình thì khả năng sống sót của anh ta phải cao hơn chứ, chắc chắn là các người đã bỏ rơi anh ta."

"Anh cho rằng chỉ cần vứt bỏ một người thì những người khác đều có thể an toàn được hay sao? Đám quái vật trong phó bản này chưa chắc đã dễ nói chuyện, dù sao thì chính mắt tôi đã thấy anh ta bỏ chạy, còn về anh ta làm sao mà chết... thì tôi đâu có biết." Chung Mộ dời mắt.

Trương Tư vẫn như cũ không tin, từng bước thúc ép: "Vậy các người làm sao mà sống được giữa một bầy quái vật? Chúng tôi không tin bị quái vật tập kích như vậy mà các người vẫn có thể bình yên vô sự trở về."

Chung Mộ chỉ tay vào Ân Tu: "Anh nhìn xem trên người anh ta toàn là máu kìa, lấy đâu ra bình yên vô sự? Nếu không phải anh ta lấy thân ra chắn lũ quái vật thì tôi còn có thể đứng ở đây nói chuyện với anh chắc."

Ánh mặt của đám đông dừng trên cơ thể tắm máu của Ân Tu, nhất thời nói không nên lời, ít nhất đã nhìn thấy dấu vết bị tập kích, nhưng kết quả này cũng chẳng khiến bọn họ tin phục là bao.

Một người trông vừa không có sức sống vừa yếu ớt như kia thì làm sao có thể giết được cả lũ quái vật?

Trương Tư chau mày, vẫn cắn chặt chuyện bọn họ đã bán đứng Vương Quảng, bộ dạng tin tưởng sắt son này khiến cho đạn mạc lo sốt vó.

"Rốt cuộc thì đến khi nào con người này mới có thể nhìn thấy bình luận của chúng ta chứ! Tôi gấp rồi!"

"Khi tiến vào khu vực chủ trong phó bản, thì sẽ không thể nhìn thấy được đạn mạc, đây là do phó bản sợ mọi người sẽ nhắc nhở cách qua màn, nhưng tôi xem mà cũng thấy sốt ruột á, có thể nào nhanh chóng nhận ra được ai mới là đại lão thật sự dùm không!"

"Nếu bọn họ thật sự nhận định Vương Quảng là đại lão, rồi cô lập Ân Tu, thì tôi sẽ cười đến ngủ không được luôn."

"Xem tiến triển như này thì cũng có thể lắm."

"Bây giờ, tôi rất mong Trương Tư sẽ sống sót thật tốt, tốt nhất là sống ra khỏi phó bản luôn, để cho những người trong thị trấn vả mặt của hắn ta, để hắn ta nhìn cho rõ ai mới là đại lão."

Bầu không khí trong đại sảnh ngưng đọng, Ân Tu lười day dưa với bọn họ, cậu nâng mắt, quét một vòng xung quanh: "Người là do tôi bán đi đấy, các người lại có thể làm gì?"

"Mày! Quả nhiên là mày! Tao đã nhìn ra có gì không hay rồi, cả người mày toàn là máu, bọn họ thì không mảy may gì, vừa nhìn là biết khi mày gặp nguy hiểm, Vương Quảng đã đứng ra giúp mày, sau đó mày triệt để bán đứng anh ta vì bản thân." Trương Tư trừng Ân Tu, từng câu áp bức.

"Cho nên, anh có thể làm gì?" Ân Tu lười biếng nhìn Trương Tư: "Giết tôi hả?"

Trương Tư mắc nghẹn, ngay khi câu đó vừa dứt, thì bé gái trong lòng cậu và ngay cả người bạn cùng phòng mặc đồ đen bên cạnh đều tức khắc nhìn sang hắn ta, ánh mắt đó âm u khó lường, giống như đang muốn ăn thịt người vậy.

Trước thì không nói đến người bạn cùng phòng kia, nhưng bé gái thì quả thật sẽ ăn người.

"Mày... mày đưa bé gái cho bọn tao, sau đó bọn tao đi làm nhiệm vụ, mày không được đi theo." Trương Tư không dám động vào Ân Tu, chỉ có thể lùi một bước, thử dùng một cách khác cách ly cậu.

"Vậy các người phải hỏi xem nó có bằng lòng đi theo các người hay không." Ân Tu nâng tay, bóp nhẹ cái má của bé gái: "Em có muốn đi theo bọn họ không?"

"Không muốn!" Bé gái quyết đoán lắc đầu, sau đó tựa đầu vào lồng ngực Ân Tu, âm thanh cực ngọt ngào: "Em phải đi với anh trai."

Phản ứng này của nó khiến những người chơi xung quanh nhìn đến ngơ luôn, con nhóc với giọng nói trong trẻo và ngoan hiền này là ai đây! Nào có phải là con quái vật nấu cơm không ngon liền trở mặt đâu!

Hơn nữa, sao nó lại nghe lời Ân Tu quá...

Người chơi đối mắt nhìn nhau, như là đang cân nhắc vấn đề nào đó, bọn họ nhớ rõ, cách đây ba ngày, đạn mạc có nhắc đến vị đại lão có sách lược vượt ải là một người con trai có khả năng thao túng quái vật, nhìn kết quả bây giờ, liệu có khi nào người này chính là...

Cả bọn còn chưa kịp xác nhận thì Trương Tư đã ngay lập tức đánh gãy cách nghĩ của họ, hắn ta mạnh miệng nói với Ân Tu: "Con người mày rốt cuộc còn có thủ đoạn gì nữa, mày gi.ết Vương Quảng rồi lại cướp đi bé gái từ trên tay anh ta, rõ ràng anh Quảng mới đúng là vị đại lão đó, một người mới như mày thì là cái thá gì!"

Những lời nói ác độc của hắn ta khiến cho ánh mắt của bé gái và Lê Mặc đồng loạt trở nên âm trầm, đại sảnh ngập tràn từng cỗ hàn ý len lỏi lên người của những người chơi, lạnh giá tột cùng, khiến mỗi một người bọn họ mỗi khi hít thở đều như bị kim châm vào.Wattpad: tuyetnhi0753

"Được rồi, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi, các người muốn nghĩ thế nào thì tùy." Ân Tu lên tiếng, cậu đi vòng qua liếc mắt xem quy tắc trên cột nhà rồi đi lên tầng hai.

Cậu vừa đi thì những người khác cũng đi theo.

Cho đến khi hình bóng của Ân Tu triệt để biến mất trên tầng, thì cỗ hàn ý vây quanh đó mới tiêu tan, quần chúng mới thở được một hơi.

Mọi người nhìn nhau rồi đưa ra một kết luận, cho dù có không thích cậu, thì cũng sẽ tận lực không đụng chạm cậu, con người này hình như không đơn giản.

Ân Tu đi lên tầng hai, vừa vòng qua hành lang vừa nhớ lại quy tắc trong ngôi nhà này.

Hoan nghênh những vị khách bên ngoài đã đến với khách sạn lớn nhất trong thị trấn của chúng tôi, nơi này bao ăn bao ở, phục vụ miễn phí, xin hãy tận tình hưởng thụ những ưu đãi của thị trấn.

Trong thời gian lưu trú, xin hãy tuân thủ những quy tắc sau đây của khách sạn.

1, Căn phòng lưu trú bắt buộc phải ở hai người, nghiêm cấm các số lượng người vào ở thêm.

2, Trong các khung thời gian bình thường, nếu bạn có bất cứ yêu cầu nào, thì có thể gọi những nhân viên phục vụ đang đi lại trong khách sạn này, nhưng khi đến 0 giờ thì hãy mặc kệ và phớt lờ bọn họ cho đến khi trời sáng.

3, Nếu nghe thấy bất kì một tiếng động kỳ lạ nào vào ban đêm, thì tuyệt đối không được mở cửa.

4, Nhà vệ sinh ở ngay lối vào của cầu thang, nếu có thể hãy gọi người đi cùng, đi một mình cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng để ý đến bất kỳ âm thanh nào.

5, Đừng nhìn chằm chằm vào những bức chân dung trong nhà trong thời gian dài, đừng để ý đến âm thanh của bọn chúng.

6, Đừng đi xuống tầng hầm.

Ân Tu rất để ý đến điều thứ sáu, rất hiển nhiên nơi này còn có một tầng hầm, nơi mà không cho bất kỳ một ai đến, thường đều là những nơi cất giấu bí mật.

Bọn họ đi xung quanh, các phòng trên tầng hai gần như đều đã có người vào ở, cho đến khi đi sâu vào thì mới tìm được hai căn phòng trống nằm gần nhau, có lẽ là vì đây là những căn phòng ở cuối dãy, lại cách xa nhà vệ sinh, nên không ai bằng lòng chọn hai căn này.

"Vừa rồi tôi đã xem qua quy tắc ở đại sảnh, phòng ở đây bắt buộc phải ở hai người." Ân Tu bế bé gái, chỉ tay về phía một căn phòng: "Tôi và Nhã Nhã ở chung một phòng."

Hành lang đột nhiên trầm mặc, có người bắt đầu âm thầm tỏ ra u oán.

★★u oán: oán hận ai mà không nói được.

Chung Mộ chợt rùng mình, cậu ta run lẩy bẩy nhìn Lê Mặc đang trầm mặc bên cạnh, nếu phải ở hai người, thì chẳng phải cậu ta sẽ phải ở chung với người bạn cùng phòng thần bí này à?

"Tôi không đồng ý! Tôi đề nghị được đổi người!" Chung Mộ phản ứng ngay, Lê Mặc cũng gật đầu theo.

"Không được chọn." Ân Tu lạnh nhạt bỏ lại một câu rồi bế bé gái đi vào phòng.

Chung Mộ khủng hoảng nhìn sang người đàn ông vẫn luôn yên tĩnh, bất động nhưng toàn thân lại tỏa ra sự oán hận sâu sắc.

Cứu với...