Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão

Chương 28: Đêm Nay Cậu Ta Phải Xảy Ra Chuyện




Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Phòng của khách sạn không lớn, bên trong có hai chiếc giường đơn, có phòng tắm gội nhưng lại không có chỗ đi vệ sinh, bày trí đơn giản, vừa vặn cho hai người ở.

Trên tường ngoài treo một bức tranh ra, thì còn có một khung cửa sổ, cửa sổ không lớn, rộng bằng khoảng cách giữa hai vai Ân Tu, nhìn ra ngoài có thể thấy được khung cảnh của quảng trường và bức tượng điêu khắc của người phụ nữ kia, không ngờ tầm nhìn trong phòng lại tốt đến như vậy, chuẩn xác nhìn thẳng đến quảng trường.

"Anh trai, bức tranh này lạ quá đi." Bé gái vừa vào phòng liền chạy nhảy, xoay vòng lung tung chợt chỉ tay lên bức tranh trang trí treo trên tường.

Trên bức tranh là một cô gái xinh đẹp đang nhắm hai mắt, tóc vàng óng ả diễm lệ, làn da trắng ngần, hai tay đan chéo trước ngực như đang cầu nguyện, tranh vẽ sống động như thật.

Lúc Ân Tu vừa bước vào khách sạn này thì cũng đã nhìn thấy một bức tranh tương tự ở đại sảnh, nhưng trên tranh vẽ không phải là một cô gái, mà là một thiếu niên thanh tú, cũng nhắm mắt y như vậy.

Các bức tranh cùng loại hình như vậy có khắp cả hành lang, lối lên cầu thang, nhân vật bên trong bức tranh, nam có nữ có, độ tuổi cũng không quá eo hẹp, điểm tương đồng là đều nhắm mắt.

Ân Tu chợt nghĩ đến một quy tắc: Không được nhìn vào mắt của các nhân vật trong tranh trong thời gian dài, không được để ý đến âm thanh của bọn chúng.

★★nhìn vào mắt ở đây là mắt của mình phải nhìn vào mắt của nhân vật trg tranh, nó nhìn mình, mình nhìn nó.

Đầu tiên, nhân vật trong tranh đều nhắm mắt thì làm sao mà đối mắt nhìn nhau?

Huống hồ gì còn có âm thanh, vừa nhìn quy tắc thì liền biết, những bức tranh trong cả tòa nhà này 100% đều không đơn giản, nhưng ngặt nỗi chỗ nào cũng có tranh.

"Kỳ lạ chỗ nào?" Ân Tu nhẹ giọng dò hỏi, muốn thử xem trong mắt bé gái có nhìn ra gì khác không.

"Tại sao lại phải vẽ hình dáng lúc nằm ngủ của chị gái này chứ?" Bé gái chỉ chỉ vào bức tranh rồi nhìn sang Ân Tu, bộ dạng thật đơn thuần.

Ân Tu nhìn bức chân dung, cô gái trên đó nhắm mắt êm ả như năm tháng tĩnh lặng, bị bức tranh cố định vĩnh viễn ở khoảnh khắc này, ai vừa nhìn vào thì đều sẽ nghĩ rằng cô ta đang cầu nguyện, nhưng câu nói đang nằm ngủ của bé gái lại khiến lối tư duy của Ân Tu được mở mang thêm.

Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra từng sợi tóc đều suôn theo da đầu mà buông xõa, nhưng bởi vì đã được sắp xếp rất hợp lý nên không dễ dàng nhìn ra.

Cũng có khi bức tranh đang phản ánh hình bóng một cô gái đang say ngủ, nhưng bởi vì góc nhìn nên trông có phần sống động.

Thậm chí càng nhìn, thì hình ảnh trong tranh càng trở nên quái dị, không gian bên trong tranh đang ngày càng méo mó, giống như đang muốn hút người vào bên trong, khiến người ta cảm thấy choáng váng.

"Có thể là do cô ta nhìn đẹp hơn khi đang ngủ..." Ân Tu nhanh chóng nghiêng đầu, không tiếp tục nhìn bức tranh nữa, cậu nhanh miệng qua loa vài câu rồi nắm lấy tay bé gái: "Một lát nữa trời sẽ tối, chúng ta xuống tầng ăn cơm trước."

"Được." Bé gái cười tủm tỉm gật đầu, trước khi đi còn quay lại vẫy tay với cô gái trong bức chân dung.

Ân Tu liếc nhìn, tuy cậu đã không còn nhìn vào tranh nữa nhưng cảm giác bóp méo vẫn còn y như cũ.

Cậu lập tức mở cửa phòng, muốn ra ngoài hít thở không khí.

Vừa ngẩng đầu, thì một đôi mắt màu xanh lam bất thình lình xông vào tầm nhìn của cậu, trên hành lang có treo một bức tranh, người trong tranh là một cậu thanh niên thanh tú, có tuổi tác tương đồng với cậu, giờ phút này đây cậu ta đang kinh hãi tựa sát vào khung tranh trừng thẳng vào Ân Tu.

Khi ánh mắt chạm nhau, cảm giác không gian méo mó trong nháy mắt càng thêm mãnh liệt hơn.

Không thể đối mắt với tranh quá lâu... là   ý này sao? Xuất hiện quá bất ngờ, không kịp phòng bị.

Ân Tu tức tốc nghiêng đầu, dửng dưng dắt bé gái ra khỏi phòng, không để ý đến cậu trai trong tranh nữa.

Nhưng người trong tranh vẫn không ngừng nhìn chằm chằm, quan sát từng hành vi cử chỉ của cậu, trước khi Ân Tu đi khỏi, giọng nói của cậu trai chậm rãi vang lên: "Xin hãy cẩn thận, hãy cẩn thận, đề phòng hắn ta..."

Âm thanh trầm thấp và vụn vỡ đó hòa quyện với cảm giác ánh nhìn đan xen trong hành lang, rơi thẳng vào lưng Ân Tu, như là kim châm.

"Cậu cậu rất nguy nguy nguy hiểm... cậu cậu cậu còn nguy hiểm hơn cả bọn chúng."

"Đêm đến đừng đáp lại hắn, đừng đáp lại, đừng đừng đừng đáp..."

"Mau rời khỏi đây mau mau đi đi..."

Tầng tầng lớp lớp những âm thanh mơ hồ không rõ, chồng chéo lên nhau, nhất thời khiến cho Ân Tu có chút choáng váng, đau đầu, tạp âm bén nhọn phảng phất như đang len lỏi vào trong đầu, không ngừng quanh quẩn bên tai, kéo dài vang vọng làm ù tai.Wattpad: tuyetnhi0753

Hàn ý trên hành lang xuyên qua bề mặt da, từ từ xâm lấn vào trong cơ thể, cơ thể đột nhiên trở nên nặng nề đến mức Ân Tu không thể cử động.

Cậu theo bản năng chống lại, thì cảm thấy dạ dày chợt nhói đau, mồ hôi lạnh tuôn ra.

Cảm giác không gian xung quanh đang vặn vẹo càng lúc càng thêm nghiêm trọng, hành lang trong mắt Ân Tu đang dần biến dạng, cơ thể cậu dường như cũng sắp bị kéo vào sự biến dạng này, trở nên nặng nề hơn, cả ngày cũng chẳng nhấc nổi một bước chân.

"Đi đi... đi..."

"Đi đi đi khỏi khỏi đây..."

"Hắn hắn hắn ta... nguy nguy hiểm..."

"Anh trai!" Tiếng hét giòn giã của bé gái đã khiến cho Ân Tu bừng tỉnh, khuôn mặt ngây thơ của nó tràn ngập nghi hoặc: "Anh sao vậy?"

Ân Tu ngơ ngác, hàn ý trên người và cảm giác nặng nề biến mất trong phút chốc, cậu quay sang nhìn bức tranh ngay tại chỗ, bức tranh rất bình thường, là tranh vẽ một cậu trai đang nhắm mắt, yên tĩnh đẹp đẽ, như một đóa hoa mãi không rơi rụng, ngưng đọng mãi trong giây phút này.

"Anh ơi, làm sao vậy?" Bé gái nghi hoặc kéo tay Ân Tu: "Anh không khỏe hả?"

"Không sao cả." Ân Tu quay đầu, cảm thấy e dè với âm thanh lạ đó.

Sau khi cảm giác nặng nề không cách nào cử động được tan đi, thì cảm giác bị dòm ngó vẫn còn ở lại.

Ân Tu tiếp tục dắt tay bé gái đi dọc theo hành lang ra ngoài, ánh nhìn của những bức tranh xung quanh vây chật kín, như nước thủy triều che đời lấp đất, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thì chúng vẫn nhắm mắt.

Trong tranh có thiếu nữ tuổi xuân xanh xinh đẹp, có những người phụ nữ quyến rũ, có thiếu niên năng động tựa ánh mặt trời, cũng có người đàn ông trông xưa cũ nhưng vẫn không thiếu khí chất thư sinh, điểm thống nhất ở đây chính là các kiểu xinh đẹp không giống nhau, nhờ đó có thể nhìn ra, chủ nhân của những bức tranh này là tên nhan khống.

★★Nhan khống: đam mê những người có ngoại hình/ gương mặt đẹp.

"Có nhiều anh trai và chị gái xinh đẹp quá đi..." Bé gái nhìn những bức tranh đó rồi lẩm bẩm: "Tiếc là đã chết cả rồi."

Tầng một ngoại trừ đại sảnh dùng để ra vào nghỉ ngơi thì vẫn còn có một nhà ăn, bây giờ sắp đến giờ cơm tối rồi, nên đã có không ít người chơi đi xuống chờ đợi, thuận tiện nghỉ ngơi thêm chút, rồi nghiên cứu thêm quy tắc trên cột nhà.

Khi nhìn thấy Ân Tu đi xuống, bọn họ không có biểu cảm gì, chỉ lần lượt muốn tránh né, nhưng khi thấy bé gái cũng đến đây thì liền áp sát lại, dù sao thì bé gái cũng là điều kiện cần thiết số một để thông quan.

Kết quả là Ân Tu cùng bé gái ngồi trong một góc để ăn cơm, còn một đám người chơi thì đi đi lại lại, vừa muốn đến gần nhưng lại không dám, chỉ có thể tụm hai, tụm ba nhìn sang bên đó, nhỏ tiếng nghị luận.

"Cậu nói xem tại sao bé gái đi theo cậu ta lại ngoan đến như vậy? Tôi nhớ nó hung tàn lắm mà."

"Có lẽ là do người ta có thủ đoạn đặc thù chăng."

"Nhưng chẳng phải cậu ta cũng chỉ là người mới thôi sao? Tại sao lại khác với chúng ta quá vậy? Không có chút nào giống với người mới, có khi nào cậu ta thật sự là đại lão hay không?"

"Đại lão đưa ra sách lược vượt ải của ba ngày trước đã chết rồi, chắc chắn không phải là cậu ta."

"Tôi sao lại cảm thấy người này càng giống hơn ấy."

"Ể, người dẫn đội của chúng ta đã khẳng định người kia mới đúng rồi, chẳng lẽ lại sai được hay sao? Trương Tư có kinh nghiệm thông quan phó bản, biết nhìn người hơn chúng ta nhiều."

"Vậy cũng đúng, nhưng mà tôi cứ thấy..."

"Tôi dám cược không phải là cậu ta, cậu ta chỉ là một bình hoa mà thôi, trẻ con bây giờ đều thích dính lấy những người trông dễ nhìn ấy mà, cậu ta chắc chắn không thể qua khỏi đêm nay đâu."

"Cậu cũng đâu thể khẳng định chắc nịch như vậy được?"

"Mấy người không để ý sao? Mấy bức tranh treo tường đôi lúc sẽ mở mắt, nhưng khi mở mắt thì bọn chúng sẽ chỉ nhìn sang một người... chính là cậu ta đó."

"Dựa theo cảm giác của tôi, thì tối nay cậu ta ắt sẽ xảy ra chuyện."