Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 62: Tân nương




Quý Từ không biết mình bị làm sao, cậu chỉ cảm thấy toàn thân mình đều bị một lực không rõ ràng trói buộc, hành động hoàn toàn bị khống chế.

Chỉ có thể dựa theo chỉ dẫn ngồi lên kiệu hoa, chờ phán quyết.

Loại cảm giác này... rất không dễ chịu.

Quý Từ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

Cậu cẩn thận đưa tay ra, liền chạm vào một nguồn nhiệt.

- - Là A Sinh.

Con gấu con năm tuổi này được cậu nhặt được, giờ phút này đang tận hết khả năng lại gần cậu.

Sau khi ý thức được điều này, Quý Từ hơi thả lỏng một chút.

Cậu ôm A Sinh vào lòng, muốn nói gì đó, nhưng bất luận thế nào cũng không mở miệng được.

Vì thế đành phải thôi.

Quý Từ tay cầm Chiết Liễu kiếm, thần thức một khắc không ngừng va chạm cảm giác tự dưng trói buộc mình.

Cậu có thể cảm giác được, vấn đề hẳn là ở trên hỉ bà bên ngoài, kiệu hoa này cũng có vấn đề.

Dựa theo lẽ thường mà nói, không thể có ác quỷ có thể sống sót trong Tam Muội Chân Hỏa của Đạo Tông, trừ phi hỉ bà kia đạo hạnh cực cao, hoặc là trên tay có pháp bảo bản mệnh.

Nếu không không thể giải thích vì sao bả có thể thoát khỏi đám cháy.

Thậm chí bây giờ còn xuyên qua Quỷ Vực phủ kín Tam Muội Chân Hỏa.

Hỉ bà này muốn dẫn cậu đi đâu?

Cũng không phải thật sự muốn cậu thành hôn chứ?

Quý Từ rũ mắt, trong lòng suy nghĩ đối sách.

Cậu không chỉ muốn bảo vệ mình, còn có A Sinh, cùng với đám tiểu quỷ đã từng giúp cậu rất nhiều lần.

Nghĩ vậy, Quý Từ nhẹ nhàng thở ra một hơi, siết chặt tay hơn.

Hiện tại ưu tiên hàng đầu, chính là kéo dài thời gian.

Thần thức Quý Từ đang cố gắng phá vỡ trói buộc, tuy rằng cônh hiệu cực kỳ bé nhỏ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.

Thậm chí, cậu có thể cảm nhận được mỗi một lần bản thân va chạm, kỳ thật đều làm suy yếu sự trói buộc.

Chỉ cần trước khi hỉ bà động thủ với cậu, cởi bỏ trói buộc, Quý Từ hoàn toàn có thể thoát khỏi khốn cảnh như vậy.

Sau khi nghĩ thông suốt, tinh thần Quý Từ phấn chấn.

Không biết qua bao lâu, kiệu hoa bỗng nhiên ngừng lại.

Một trận xóc nảy, Quý Từ lắc lư thân thể, bắp chân bị A Sinh đứng không vững ôm lấy.

Hiện tại cậu đội khăn voan, không thể nhìn thấy, trước mắt đều là một mảnh đỏ tươi.



Nhưng cỗ kiệu này đột nhiên dừng lại... rất rõ ràng không phải là chuyện tốt.

Trời đang lạnh dần.

Gió lạnh đêm khuya xuyên qua cửa sổ thổi vào, khăn voan rơi xuống chuông vàng phát ra tiếng vang thanh thúy, nhưng trong hoàn cảnh như vậy, âm thanh này có vẻ đặc biệt quỷ dị.

Ngay sau đó, có người nắm lấy cổ tay cậu.

Tuyệt đối không phải A Sinh, tay A Sinh không lớn như vậy.

Cái tay này khớp xương rõ ràng, nắm lấy cực kỳ cấn tay, Quý Từ lập tức biết thân phận của ai.

Là hỉ bà kia.

Thanh âm hỉ bà hiện lên cảm giác trống rỗng: "Giờ lành đã đến, tân lang tân nương, xuống kiệu hoa đi."

Sau lưng Quý Từ toát mồ hôi lạnh.

Tân lang ở đâu ra, tân nương ở đâu ra?

Hiện giờ ngay cả bản thân sắm vai tân lang hay tân nương cậu cũng không rõ lắm!

Yết hầu Quý Từ giật giật, khi hỉ bà kéo cậu thì cậu dùng sức giãy dụa.

Chung quanh trong nháy mắt an tĩnh lại.

Ngay cả A Sinh cũng không ôm đùi cậu nữa, hẳn là bị dọa rồi.

Yết hầu Quý Từ lên xuống, sau đó thấp giọng nói: "Bà bà, con đói...... đi không nổi."

Vừa nói xong, cậu liền cảm giác được có trận âm phong thổi trên khăn voan của cậu.

Giống như cái đầu chỉ còn xương như hỉ bà kia tiến đến trước mặt cậu, nhưng cái lỗ vẫn có thể thở ra còn có thể trút giận.

Ngón tay Quý Từ giật giật.

Thanh âm hỉ bà kia quả nhiên vang lên rất gần, gần như sắp dán vào lỗ tai Quý Từ: "Tân nương tử nói hồ đồ gì, còn chưa viên phòng đâu, sao có thể ăn được a."

Giọng hỉ bà vừa sắc vừa lạnh, mang theo hơi thở âm hàn nhè nhẹ.

Quý Từ cắn răng: "... Nhưng bây giờ ta đi không nổi, nếu không ăn gì, ta không thể xuống kiệu hoa, trừ phi hỉ bà... cõng ta"

Chung quanh lại yên tĩnh.

Cùng lúc đó, Quý Từ tăng nhanh cường độ thần thức va chạm vào sự trói buộc.

Sắp rồi, sắp rồi, nhất định phải ngăn lại!

"Thật sự không có sức sao?" Hỉ bà thấp giọng, "Nếu lừa gạt tân lang quan, sẽ bị lột da rút xương, xuống địa ngục."

Quý Từ nuốt một ngụm nước miếng: "...Thật sự rất đói, từ sáng nay bắt đầu trang điểm, ta cũng chưa ăn cái gì."

Thật lâu sau, hỉ bà kia đứng thẳng dậy: "Vậy được rồi, chờ ăn xong có sức, tân nương tử tự mình xuống kiệu hoa đi, chớ để lỡ giờ lành."

Quý Từ: "... Được."

Tiếng bước chân hỉ bà đi xa, hẳn là đi lấy đồ cho cậu ăn.



Nhưng nghĩ cũng biết, Quỷ Vực này căn bản sẽ không có đồ ăn nhân loại có thể ăn, mấy ngày nay Quý Từ dẫn theo A Sinh, đều hái quả dại ở ngoại ô, săn dã thú mà sống.

Phải phá vỡ xiềng xích chết tiệt này trước khi hỉ bà trở về.

Thần thức ở trong linh phủ cuồn cuộn, va chạm, vì quá mức kịch liệt mà tạo thành cắn trả, tổn thương đến nội tạng, có máu tươi từ khe môi Quý Từ chảy ra.

Máu tươi theo hàm dưới chảy xuống cổ áo, lọt vào trong vải vóc đỏ tươi, lại bị A Sinh tinh mắt phát hiện.

Nhóc lập tức ôm lấy Quý Từ: "Caca? Huynh chảy máu rồi."

"Ừ." Quý Từ cúi đầu đáp một tiếng, "Đến đó ngồi đi, đợi bộ xương kia trở về, nhóc trốn xuống dưới ghế, nghe thấy không?"

A Sinh run rẩy gật đầu.

Đợi đến khi tất cả trở về yên tĩnh, Quý Từ giơ tay lau đi máu tươi bên môi.

Nháy mắt tiếp theo, trong linh phủ tuôn ra một cỗ linh lực cực kỳ cường hãn, làm chấn động sự trói buộc bất minh kia thành từng mảng.

Quyền khống chế thân thể chậm rãi trở về với Quý Từ.

Sau khi ý thức được điều này, Quý Từ lập tức ném khăn voan xuống.

Cùng lúc đó, hỉ bà cầm hộp thức ăn trong tay vén rèm xe vào kiệu hoa.

Ánh mắt Quý Từ rùng mình, Chiết Liễu kiếm rung rung, đâm thẳng vào hỉ bà!

Cậu còn ngại không đủ hả giận, thả Minh Viễn trong vòng Tử Giới Hoàn ra.

Một người một kiếm một thi, đồng loạt tấn công hỉ bà!

Xương khô hỉ bà kia phát ra thanh âm "Két két", tựa hồ là muốn đưa tay ngăn cản, nhưng dưới trùng kích cường đại như vậy, nó căn bản không có chỗ ngăn cản cũng không có chỗ trốn!

Sau khi chịu một kích mạnh mẽ, hỉ bà quay đầu, dùng cặp mắt trống rỗng kia nhìn về phía Quý Từ.

Cảm giác trói buộc quen thuộc lại tới.

Quý Từ lắc lắc đầu, đi lên phía trước cầm Chiết Liễu kiếm, dứt khoát lưu loát chém đầu hỉ bà, lại cưỡng chế Minh Viễn giẫm nát toàn thân bộ cơ thể của nó.

Nơi đây chỉ còn lại một đống bột màu trắng ngà.

Cậu giương mắt nhìn chung quanh, phát hiện nơi này cư nhiên không còn là Quỷ Vực.

Mà là ở trên một ngọn núi địa thế cực cao.

Quý Từ quay đầu nhìn lại, kiệu hoa treo lơ lửng, nhìn đặc biệt quỷ dị.

Ngay lúc cậu đang suy tư, A Sinh và tiểu quỷ vừa lăn vừa bò chui ra từ trong kiệu hoa.

Quý Từ theo bản năng ôm lấy bọn họ.

Cùng lúc đó, phía chân trời bỗng nhiên bị xé mở một lỗ hổng thật lớn, ngân quang hiện lên, ngay sau đó, một thanh kiếm cực kỳ quen mắt xuất hiện trước mắt Quý Từ.

Cậu ngạc nhiên nói: "Tần Giác?"

Quý Từ xoay người, đã thấy cách đó không xa Tần Giác giơ tay, cầm kiếm quỳ rạp xuống đất, một thân đạo bào đầy máu, sợi tóc tán loạn, đang ngẩng đầu nhìn cậu bằng ánh mắt sáng quắc.