Nhoáng một cái nửa tháng trôi qua, toàn bộ ác quỷ có chút đạo hạnh ở Quỷ Vực này đều biết tới tu sĩ Hóa Thần kỳ.
Tu vi Hóa Thần không tính là ngạc nhiên, ngạc nhiên chính là kiếm pháp của tu sĩ kia.
Nghe nói chỉ cần ánh sáng xanh biếc lạnh lẽo xuất hiện, sẽ có một của một con quỷ rơi xuống đất, hơn nữa cậu còn đồ sát Lý chưởng quỹ khách điếm, chiếm khách điếm cái to như vậy làm của riêng.
Người sống duy nhất trong Quỷ Vực tu vi cao thâm, tất cả mọi người không thể động đậy, chỉ có thể tiếc nuối thôi.
......
Quý Từ cũng không biết mình nổi danh ở Quỷ Vực này, lúc này cậu đang nắm tay A Sinh, đi chung quanh Quỷ Vực, ý định tìm đường ra.
Nhưng cho dù cậu cố gắng thế nào, cũng không thể rời khỏi thành này nửa bước.
Quý Từ thậm chí đi theo con đường nhỏ cậu vào thành, muốn về đường cũ, nhưng trước mặt lại giống như có một kết giới vô hình ngăn cản cậu, căn bản không ra khỏi thành được.
Cậu cúi đầu nhìn về phía A Sinh bên cạnh mình: "Trước kia nhóc cũng vào tòa thành này, sau đó không ra được sao?"
Khuôn mặt A Sinh nhỏ nhắn lạnh lùng, đáp lại: "Không phải, ta mở mắt ra đã ở gian khách điếm kia."
Nghe thế, Quý Từ khẽ nhướng mày.
"Chuyện cũ trước kia đều quên hết? Thật sự một chuyện cũng không nhớ."
Nghe thế, A Sinh trợn trắng mắt, không thèm để ý tới cậu.
Nửa tháng này, Quý Từ chăm sóc A Sinh vô cùng tốt, mỗi ngày chiêu đãi đồ ăn ngon, không vì điều gì khác, chỉ vì có thể trò chuyện cùng cậu.
Tiểu quỷ kia tính tình coi như không tệ, đáng tiếc lá gan quá nhỏ, tuy rằng nghe lời, nhưng chỉ cần Quý Từ nói nhiều với nó vài câu, nó liền run rẩy, hai chân run lẩy bẩy, ngay cả đứng cũng không vững.
Quý Từ đành phải từ bỏ trong tiếc nuối.
Vẫn là tiểu hài tử này tốt, có thể chạy có thể nhảy, không có thiện cảm với cậu, rất thích cãi nhau với cậu.
Rất tốt rất tốt.
Cảm thán một câu, Quý Từ dắt A Sinh trở lại tòa thành kia, ngồi nhìn cảnh tượng máu tươi phía dưới cửa sổ ở khách điếm.
Lúc này đã là đêm khuya, nhưng trên đường phố ác quỷ vẫn không ít.
Quý Từ một thân hồng y, da trắng tóc đen, môi mang ý cười, ôm A Sinh trong ngực mình, ấn đầu của nhóc cưỡng chế bắt nhóc nhìn xuống, nói: "Nhìn xem, bách quỷ dạ hành, hùng vĩ không?"
Ngón tay mập mạp của A Sinh nắm lấy ống tay áo Quý Từ: "Ngươi bị bệnh thần kinh à?"
Nói xong, Quý Từ liền nở nụ cười.
"Ở cái nơi quỷ quái này, điên một chút cũng tốt."
Nói xong, ánh mắt cậu rơi vào một con quỷ đến tiệm cầm đồ để cầm ngón tay, quỷ kia dùng hai ngón tay còn sót lại giơ lên nửa khúc xương người, vui mừng hớn hở bắt đầu gặm ăn.
Máu tươi chảy xuống, nó ăn quên cả trời đất.
Trong lòng Quý Từ dâng lên một trận phiền não.
Cậu thở dài: "Nhớ tiểu sư đệ nhà ta quá."
A Sinh ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Ngươi một ngày có thể nhắc tám trăm lần về tiểu sư đệ, tiểu sư đệ của ngươi cho ngươi uống mê hồn thang sao?"
Quý Từ vươn tay xoa đầu A Sinh, hơi cụp mắt, "Tiểu sư đệ của ta lớn lên rất xinh đẹp, tính cách tốt, thiện lương tu vi còn cao, toàn bộ tu chân giới, không ai không thích y."
Nghe vậy, A Sinh có chút mất hứng: "Ngươi cũng thích tiểu sư đệ của ngươi sao?"
"Đương nhiên." Quý Từ thờ ơ nói.
Cậu đáp tùy tâm sở dục như thế, A Sinh liền biết thích trong miệng nhóc, và thích trong miệng Quý Từ hoàn toàn không phải một khái niệm, liền ngậm miệng không nói.
Vừa lúc đó, trên đường phố bỗng nhiên phát sinh hỗn loạn.
Quý Từ nhấc mắt, giơ tay lên, Chiết Liễu kiếm bên hông tự động rơi vào tay cậu.
Một tay cậu ôm A Sinh vào trong ngực, tay kia cầm kiếm, là một tư thế cảnh giác và phòng bị.
Quý Từ nhìn xuống dưới lầu, phát hiện cách đó không xa có một cỗ kiệu hoa chậm rãi chạy tới, xung quanh thổi chiêng đánh trống, quỷ khoác lụa đỏ, trên đường náo nhiệt vô cùng.
Quý Từ toàn thân thả lỏng, sau đó hăng hái nói: "Quỷ Vực này còn có Quỷ tân nương."
A Sinh không nói gì, chỉ chăm chú nhìn chiếc kiệu hoa bên ngoài cửa sổ.
Ngay lúc Quý Từ đang xem kịch, hỉ bà từ kiệu chui ra, dùng thanh âm sắc bén hô to: "Chú rể! Chú rể mất tích rồi!"
Ác quỷ xung quanh cười vang: "Tân lang chạy rồi! Không cần tân nương tử nhà ngươi nữa!"
Hỉ bà giận không kềm được, khuôn mặt tái nhợt tô son đỏ dữ tợn: "Nói bừa gì đấy! Chú rể chỉ trốn thôi! Muốn cùng cô dâu nhà ta trốn theo!"
Trong đám người có một con quỷ cười rộ lên: "Vậy ngươi nói xem, chú rể chạy đi đâu rồi?"
Trên đường đột nhiên yên tĩnh.
Chẳng biết tại sao, trong lòng Quý Từ căng thẳng, đang muốn đóng cửa sổ.
Lại thấy ngay sau đó, hỉ bà kia ngẩng đầu lên, nhìn thấy góc áo màu đỏ của Quý Từ, thét chói tai: "Chú rể ở đó!"
Trên đường lại bắt đầu ồn ào, thét chói tai gào khóc còn có tiếng cười, cực kỳ khó nghe.
Quý Từ thầm nghĩ không tốt, lập tức liền nghe dưới lầu khách điếm truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.
Trong đó còn xen lẫn thanh âm chói tai của hỉ bà: "Mau đi bắt tân lang quan về! Bắt về thành thân!"
Đệt, ai muốn thành thân với quỷ?
Cánh cửa bị một con quỷ đẩy ra, cùng lúc đó, Chiết Liễu kiếm bay ra, một kiếm chém xuống vài cái đầu quỷ.
Nhưng quỷ nơi này thật sự rất nhiều, toàn bộ quỷ tòa thành tựa như đều đang chơi trò tìm tân lang.
Một con quỷ vọt tới khách điếm này, Chiết Liễu kiếm giết một con, liền tới một con nữa.
Cứ tiếp tục như vậy sẽ không chơi nữa.
Con mẹ nó, đám quỷ này không có mắt?
Cậu có chỗ nào giống tân lang bỏ đi kia?
Sau nhiều lần suy nghĩ, Quý Từ ôm A Sinh nhảy xuống cửa sổ rời đi, một tay nắm thành quyền, trong miệng nhanh chóng niệm gì đó, sau đó cắn đầu ngón tay hất máu ra ngoài: "Phá!"
Sau một khắc, giọt máu ngưng tụ thành đại hỏa, nhanh chóng lan tràn tới toàn bộ thành trì, đốt hết thảy.
Đặc biệt là khách điếm này.
Trận lửa này lớn vô cùng, dễ dàng thiêu chết ác quỷ.
Tòa thành ma này bị lửa lớn bao trùm, phàm là quỷ bị lửa đốt đều khó thoát khỏi cái chết.
Quý Từ thầm mắng một tiếng: "Ta cũng không muốn tàn sát cả tòa thành."
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của A Sinh, muốn ói.
Sau khi nhận ra, Quý Từ cảnh cáo: "Nếu nôn lên người ta, ta sẽ ném nhóc vào trong lửa."
Tổng cộng cậu chỉ có một bộ quần áo này.
A Sinh vội vàng che miệng mình, cố gắng không để mình phát ra âm thanh nào.
Nhóc giương mắt nhìn, chỉ thấy trên khuôn mặt thanh tuấn của Quý Từ bị ánh lửa đỏ tươi chiếu rọi, ngũ quan càng nhìn càng thâm thúy, so với ngày thường còn xinh đẹp hơn.
A Sinh quay mặt đi, thôi, nếu thật sự nôn ra, cũng không biết trên khuôn mặt xinh đẹp này sẽ lộ ra biểu tình kỳ quái gì.
Quý Từ giơ tay lên, lôi tiểu quỷ từng giúp bọn họ từ trong đống lửa ra, cũng ôm vào trong ngực.
Cậu đang muốn rời khỏi nơi này, bên trong khói lửa cuồn cuộn phía trước bỗng nhiên xuất hiện một góc màn xe đỏ tươi.
Quý Từ dừng bước - - kiệu hoa?
Cỗ kiệu này còn chưa bị thiêu hủy à? Sao có thể như vậy được!
Ngay tại thời điểm Quý Từ chần chờ, toàn thân hỉ bà chỉ còn lại một bộ xương khô, chạy ra từ trong đám cháy.
Thấy Quý Từ, bộ xương kia phát ra âm thanh không rõ ý gì.
Thanh âm kia lọt vào lỗ tai, khiến Quý Từ choáng váng vô cùng.
Cậu không biết mình bị làm sao, bên tai là tiếng xương cốt kẽo kẹt va chạm, còn có tiếng khóc tê tâm liệt phế của tiểu hài tử.
Nhưng bước chân Quý Từ không dừng lại, cậu từng chút một đi lên kiệu hoa.
Sau khi đi vào, bên trong không có một bóng người, chỉ còn lại có một cái khăn voan ở dưới ghế.
Quý Từ hoảng hốt thả A Sinh và tiểu quỷ trong lòng xuống, đội khăn voan lên đầu.
Tân lang trở thành tân nương.
Hỉ bà bên ngoài cũng không hề ồn ào, kiệu hoa này tự động di chuyển về phía trước.
Dưới khăn voan, khuôn mặt Quý Từ tái nhợt không có chút huyết sắc, lông mi rung động, trong lòng đếm từng tiếng trống bên ngoài.
Một cái, hai cái, ba cái.