Sau Khi Đại Lão Max Cấp Vào Nhầm Trò Chơi Vô Hạn

Chương 2: Tân nương Hà Thần (2)




Edit: Lười.

...

Động tác nơi đầu ngón tay gõ trên mặt bàn, tay còn lại của Bách Lý Tân vươn về phía trước lật lật, trong lòng bàn tay rốt cuộc lộ ra vài trang giấy trắng "vừa rồi cửa sổ mở ra, tôi sợ giấy bị gió thôi bay nên thu lại. Mảnh giấy này sẽ mang theo câu trả lời của chúng ta, đừng làm mất."

Vài người bọn họ lúc này mới ý thức được những tờ giấy trước mặt mình đã không còn nữa.

Đầu tiên là niềm vui sướng khi tìm thấy tín hiệu, sau đó là cái chết đầy khủng bố của Dương Hạo và sau đó nữa là sự việc quan sát thi thể.

Dưới những tình huống liên tiếp

Này liên tiếp sự tình xuống dưới, bọn họ đều đã quên chính mình trước mặt còn có một trương đáp đề giấy.

Chu Quảng chạy nhanh từ Bách Lí Tân trong tay trừu một trương giấy trắng, cảm kích nói: “Cảm ơn.”

Bách Lí Tân: “Không khách khí.”

Dư lại vài người lục tục đều trừu một trương giấy trắng sau, Bách Lí Tân lại từ trong bóng đêm rút ra mấy chi bút, cười tủm tỉm nói: “Còn có bút.”

Mọi người: “……”

Soái ca, ngươi Doraemon sao?

Này bút rốt cuộc là từ địa phương nào móc ra tới?

Chờ vài người đem bút đều bắt được trong tay, Chu Quảng lại lần nữa hỏi: “Ngươi thật sự biết hung thủ là ai?”

Bách Lí Tân quét rương mây liếc mắt một cái, “Người chết trên cổ dấu tay to rộng, cổ bị véo đến vặn vẹo biến hình, không có nhất định sức lực là làm không được. Tay cùng nhân thể thân cao có nhất định tỉ lệ quan hệ, có thể phỏng đoán ra hung thủ thân cao hẳn là ở 175 đến 180 chi gian, Lý Xán Xán đích xác có thể bài trừ hiềm nghi.”

Chuỗi sự kiện này đã làm bọn họ quên đi sự hiện diện của tờ giấy ghi đáp án này.

Chu Quảng nhanh chóng nhận lấy một tờ giấy trắng trong tay Bách Lý Tân cảm kích nói: "Cảm ơn cậu.”

Bách Lý Tân: không có gì đâu.

Sau khi những người còn lại lần lượt nhận xong giấy trắng, từ trong bóng tối Bách Lý Tân lấy ra vài cây bút, cười nói: "Vẫn còn bút nha”

Mọi người kiểu: “........"

Anh chàng đẹp trai ơi, cậu là Doraemon à?

Cái đống này lấy từ đâu ra vậy?

Sau khi mọi người đều đã cầm bút trong tay, Chu Quảng lại lần nữa lên tiếng hỏi: “Cậu thật sự biết kẻ giết người là ai sao?”

Bách Lý Tân liếc nhìn gương hành lý giữa nhà: “Dấu tay trên cổ người chết kia in lại rất rõ ràng, lực mạnh và đem cổ làm cho biến dạng. Hoàn toàn không thể làm được nếu không có sức mạnh, ngón tay và bàn tay sẽ có tỉ lệ thuận với chiều cao cơ thể con người. Vì vậy suy ra được kẻ sát nhân ắt hẳn là cao từ 1m75 đến 1m8, quả thực Lý Xán Xán có thể loại trừ được nghi ngờ.”

Đôi vai vì căng thẳng của Lý Xán Xán dần được thả lỏng, nhưng sau đó lại lập tức đóng băng.

Loại bỏ được nghi ngờ thì có ích gì chứ?

Cái trò chơi quái quỷ này yêu cầu đáp án đúng là phải ghi đúng tên kẻ sát nhân, nếu mà cô ghi sai thì được loại khỏi danh sánh nghi ngờ cũng chả giúp ích được gì hết.

“điều này lão Thân cũng đã nói qua” Chu Quảng dừng lại “chả nhẽ cậu phát hiện thêm chuyện gì à?”

Bách Lý Tân tiếp tục: “đúng là có một phát hiện khác, lúc quan sát thi thể tôi thấy vết thương bên phải có vết hằn nhẹ hơn bên trái. Kẻ giết người này thuận tay trái.”

Lương Tây đã im lặng một lúc lâu, hắn tái mặt kêu lên miệng tiếng rồi nói "Tôi, tôi thuận tay trái. Nhưng thật sự tôi không có giết người, khi nãy tôi đang thực hiện cuộc phẫu thuật, thật đó!”

Vài người khác đã bắt đầu có ý nghi ngờ, Chu Quảng sắc bén hỏi “Ở đây chỉ có duy nhất cậu thuận tay trái, ai biết cậu có thật sự là bác sĩ thú y hay không.”

Thân Cổ Đạo: “Không đâu, hẳn là người khác. Vừa nãy tôi thấy Dương Hạo lúc đứng ở cửa sổ cầm điện thoại bằng tay trái, hắn cũng thuận tay trái.”

Lương Tây nhanh chóng đáp: “Đúng! Đúng! Lão Thân nói đúng đấy. Hắn ta cũng thuận tay trái, kẻ giết người phải là hắn ta.”

Bách Lý Tân: “Đúng là hiện tại còn một người thuận tay trái trong phòng này nhưng không phải Dương Hạo. Lý do hắn cầm điện thoại bằng tay trái vì điếu thuốc bên tay phải của hắn, lúc anh ta lấy điện thoại ra khỏi túi là dùng tay phải.”

Lương Tây theo bản năng nhìn chằm chằm Bách Lý Tân: “vậy người kia là ai chứ”

Bách Lý Tân đem ánh mắt quét nhìn mọi người một lượt, rồi dừng lại tại một hướng. “là Thân lão gia”

Tất cả mọi người “!?”

Lý Xán Xán vặn lại: “Không thể nào, ông ấy ngay từ đầu đã nói là mình đang luyện thư pháp, vả lại mực dính trên tay áo ông ấy là ở tay phải mà.”

Hạ Trì nhân vật mới chỉ nói một câu vào đêm nay phá lệ mở miệng lần thứ hai: “không. Không hẳn là thế. Tôi cũng là người luyện thư pháp, nếu để cho tôi nhìn vào vết mực dính trên tay để đoán người viết cầm bút tay nào thì không thể, có những người trình độ rất cao, đã quen việc dùng tay khác kéo căng cổ tay còn lại khi viết nên việc dính mực cả hai tay đều có thể sảy ra.”

“đúng là không thể dựa vào vết mực để xác định viết bằng tay nào, nhưng mà tôi không thuận tay trái.”

Thân Cổ Đạo nhúng một chút nước bọt lên đầu ngón tay, trên bàn viết nhanh ba ký tự lớn “Thân Cổ Đạo”

Chữ viết rất tiêu sái, nước chảy mây trôi, thoạt nhìn đúng là được viết ra từ những người thuận tay phải.

Lương Tây sau khi bị gán cho cái danh nghi phạm thì quay ra nhìn Bách Lý Tân đầy tức giận: "Thật ra cậu chả biết gì đúng không? Rồi cậu có phải hung thủ không khi đem mọi người dẫn dắt nghi vấn đổ lên đầu tôi, mà nói thật tôi chả thấy chuyện kẻ giết người thuận tay trái là đúng đâu.”

"Cái xác còn ở đó. Có thể tự đi mà xem có phải kẻ giết người thuận tay trái hay không.” Bách Lý Tân không tức giận, tiếp tục nói “lão Thân à, thật sự ông không thuận tay trái à? Trong mười phút vừa rồi, đã ba lần ông bại lộ chuyện mình thuận tay trái rồi đó.”

"lần đầu tiên là khi ông vừa đến đây, ông đã dùng tay trái để lau mồ hôi”

“lần thứ hai chính là lúc Dương Hạo đi ra phía cửa sổ, ông đã dùng tay trái chống gậy bước theo, nhưng sau vài bước, ông lại đổi thành tay phải.”

“còn lần thứ ba chính là lúc nãy, khi tôi nói đã tìm ra kẻ sát nhân. Lúc phân phát giấy và bút, hai lần ông đều nhận bằng tay trái.”

“vấn đề thuận tay nào có thể làm giả nhưng trong tình huống căng thẳng như này, não bộ sẽ vô thức làm chúng ta sử dụng tay thuận”

“lần thứ nhất vì lo lắng sợ hãi, lần thứ hai là háo hức được sống, còn lần thứ ba?”

“tôi nhắc đến kẻ sát nhân thôi? Mà ông đã kích động đến mất lý trí?”

Ngoài bầu trời, một tia sét xé toạc không trung.

Ánh sáng xanh rơi xuống trên khuôn mặt Bách Lý Tân, khiến khuôn mặt xinh đẹp của hắn trở nên kỳ lạ và mê người.

Thân Cổ Đạo đem đôi mắt đục ngầu hướng tới Bách Lý Tân mím môi, một hồi sau mới nói: “Đúng là tôi từng thuận tay trái, nhưng vì vấn đề dạy học cho các học sinh không thuận tiện nên đã chuyển sang tay phải. Tôi đã chuyển sang viết tay phải từ hơn 30 năm trước rồi và tôi cũng không ngờ cậu quan sát kĩ điều đó như vậy, quả thực tôi cũng đã quên mất mình từng thuận tay trái.”

"Mà cậu có nghi ngờ nhầm không? Vừa nãy cậu nói kẻ giết người là cao từ 1m75 đến 1m8. Mà tôi chỉ có 1m7 còn mắc bệnh Parkinson nên làm gì mà có sức làm chuyện đấy chứ.”

“đúng vậy” Lý Xán Xán kêu lên “ai trong số chúng ta cũng có thể bị nghi ngờ nhưng mà ông Thân rất khó có thể đi. Ông ấy già như vậy, có khi véo người ta còn chả để lại dấu vết gì ấy chứ.”

Mưa rào đập lên từng lớp thủy tinh, cuồng phong rít gào từng tiếng lạ lùng nhưng trong khách sạn lại không có tiếng động nào phát ra cả.

Đánh gãy khoảng không im lặng, Bách Lý Tân nói ra một câu khiến ai cũng phải kinh hãi: “nếu giết người vào 30 năm trước thì sao?”

Bách Lý Tân đứng dậy bước lại gần chiếc radio “thông tin được chiếu ở bảng tin này khiến tôi nghi ngờ. Trong mục thông tin liên hệ ghi cuối cùng, người nhà nạn nhân đã ghi lại một dãy số điện thoại, mà đầu số lại là hai số “01”

"Nếu tôi nhớ không nhầm những lô điện thoại đầu tiên của nước ta được đánh hai số, sau này đến tận sau năm 1990 mới được đổi sang ba chữ số.”

Hạ Trì suy nghĩ một hồi rồi bổ sung: “đó là sau khi nước ta thống nhất, năm 1995 đã đổi qua dãy ba chữ số đầu.”

Nhìn thấy ánh mắt mọi người đảo qua, Hạ Trì mất tự nhiên ho khan hai tiếng “khục, em nhìn thấy lúc ôn thi cho kỳ thi đại học.”

Bách Lý Tân tiếp tục “mà phương pháp đan hộp hành lý cho người đã khuất là một nghề thủ công lâu đời trước kia, cả phụ kiện, quần áo, giày dép của người quá cố cũng là kiểu dáng của 30 năm về trước. Kiểu dáng cấu trúc của khách sạn này, đèn lồng, kết cấu mạch đều là sản phẩm của hàng chục năm về trước.”

"nhìn cô gái này trông rất trẻ chỉ mới khoảng 20 tuổi, thông tin mất tích trên bản tin cũng khớp thời điểm tử vong..”

"Nhìn cái xác chưa bị phân hủy khiến chúng ta đều nghĩ rằng, nó chết chưa được bao lâu, vụ án này chỉ vừa mới sảy ra nên vấn đề thời gian sẽ bị bỏ qua” Bách Lý Tân bước đến chỗ cái xác, kéo theo hắn là một đạo tia sét màu xanh nhạt bí ẩn. “Nhưng thật ra đây là một trường hợp siêu thời gian đã sảy ra cách đây ba thập kỷ trước.”

“ba mươi năm trước... các vị ở đây bao nhiêu tuổi cơ chứ?”

Mọi người kinh sợ.

Ba mươi năm trước bọn họ được bao nhiêu lớn đâu chứ.

Những người sinh sớm còn đang đeo vòng nước tiểu, người sinh muộn thậm chí còn chưa có phôi thai.

Lương Tây giọng có hơi run run: “khi nãy Thân lão nói ông ấy chỉ có 1m7. Nhưng mà hiện tại ông ấy là một người già, xương cốt của người già thường sẽ bị teo nhỏ đi, vậy ít nhất vào ba mươi năm trước ông ấy cũng phải cao đến m75!”

Chu Quảng đột nhiên kinh ngạc: “ngay từ đầu hắn đã dẫn dắt chúng ta nhắm tới Dương Hạo, còn chọc giận cậu ta, mà luật chơi có ghi lại là nếu ghi sai hoặc bị bầu nhiều nhất đều sẽ bị phạt.” Và nếu bọn họ viết lên phiếu bầu tên của Dương Hạo còn hắn thì an tâm viết tên của mình thì chẳng phải sẽ là người vừa viết đúng vừa không bị bỏ phiếu nhiều nhất hay sao.

Lý Xán Xán da đầu tê dại “và chúng ta đều sẽ chết”

Mọi người nhìn Thân Cổ Đạo mà không tin được.

Bọn họ đã bị tên này gài ngay từ đầu.

Thân Cổ Đạo là người đầu tiên bọn họ loại trừ, người già và trẻ em đúng là loại người khiến ta mất cảnh giác nhất.

Bọn họ thật không thể nào tin nổi một giáo sư đại học với đôi mắt trong sáng và hiền lành lại là kẻ giết người.

[ Đinh! Người chơi Bách Lý Tân đã hoàn thành câu trả lời. Mất 31 phút 20 giây.]

[Bắt đầu tiến hành kiểm tra câu trả lời]

[Đinh! Chúc mừng người chơi Bách Lý Tân đã đưa ra câu trả lời chính xác, số điểm đạt được là 50 điểm, số thời gian còn dư lại là 23 giờ 28 phút 40 giây, sau khi quy đổi được thêm 50 điểm. Biểu hiện xuất sắc cộng thêm 50 điểm.]

[Xin chúc mừng người chơi Bách Lý Tân đã đạt được tổng số điểm là 150 điểm cho trò chơi khởi động]

Thanh âm máy móc lạnh băng bình tĩnh vang lên kéo mọi người về từ trong sợ hãi, họ nhanh chóng điền đáp án để đuổi kịp Bách Lý Tân.

Lý Xán Xán vẫn có chút do dự: "nhưng dù sao cũng là một mạng người, chúng ta đâu có quyền quyết định sự sống chết của họ đúng chứ?"

Bàn tay đang cầm bút của Chu Quảng khựng lại.

Anh ấy học luật nên đương nhiên hiểu rõ tính nghiêm minh của pháp luật. Tuy Thân Cổ Đạo là một kẻ giết người nhưng bọn họ cũng không có quyền quyết định về việc sống chết của người khác.

Bách Lý Tân: "các người nhìn xuống dưới chân đi"

Theo lời hắn bọn họ liền cúi xuống, sàn nhà giờ đã hiện lên từng vết dấu chân do dính nước, nó dừng lại ở chỗ Bách Lý Tân.

Trên giày Bách Lý Tân có dính nước, hắn bị từ khi nào chứ?

"Là rương mây!" Hạ Trì hét lên "khi nãy Bách Lý Tân cùng ông lão kia cùng quan sát rương mây nhưng chỉ có một mình Bách Lý Tân bị dính nước."

Nếu người bị dính nước mà không lưu lại nước trên mặt đất, thì còn là con người bình thường không?

Mọi người ớn lạnh kinh sợ nhìn Thân Cổ Đạo.

Lúc này Thân Cổ Đạo đã không còn bộ dáng hòa nhã nữa, ông ta nhìn Bách Lý Tân. Đôi mắt như một con rắn độc.

Sự kinh ngạc của mọi người rất nhanh bị thay thế bằng ánh nhìn sợ hãi, bọn họ đã phát hiện Thân Cổ Đạo giờ đây đã không còn bình thường nữa.

 Lão ta bước đi một cách khó khăn, quay cổ một cách bất thường. Ngay cả làn da cũng trắng xanh một cách kỳ lạ, nhưng dưới ánh đèn dầu lờ mờ cũng không thấy quá rõ điều này.

 Một vài người đã hít thở.

 Lương Tây cổ họng run lên: "Đây, đây là NPC zombie sao?"

 Thân Cổ Đạo cười toe toét, để lộ một hàng răng nanh lởm chởm.

Bọn họ thấy lão ta đang gần tiến lại kèm theo tiếng cười đầy đáng sợ. Làn da như được khoác lên mình một lớp vỏ bọc nhăn nheo, rõ ràng chỉ là một tấm da treo trên khung xương.

 Lão ta dường như đang đi chậm, nhưng tốc độ lại rất nhanh. Trước khi mọi người kịp phản ứng, con quái vật đã tiến đến gần mọi người.

 Không có quy tắc nào trong trò chơi nói rằng quái vật không được giết người! Miễn là trò chơi chưa kết thúc, nó có thể tiếp tục làm bất cứ điều gì nó muốn!

 Hàm răng sắc nhọn trong cái miệng rộng đến mức có thể đo bằng nửa cái đầu người, hắn ta định vồ tới Lương Tây đang ở gần đó nhất.

 Giữa tia chớp và ánh lửa bập bùng, một bàn tay mảnh khảnh với những khớp xương rõ ràng đột nhiên bóp lấy cổ con quái vật!

 Bách Lý Tân vừa rồi còn mang sắc thái lười biếng nhàn nhạt, lúc này hai mắt như bập bùng ánh lửa, toàn thân toát ra khí tức làm người không dám nhìn thẳng.

 Bằng một tay, hắn nâng con quái vật lên không trung một cách dễ dàng.

 Con quái vật đã mất đi sự kiêu ngạo từ lâu, nó gầm lên và vùng vẫy điên cuồng, nhưng dường như nó không thể thoát ra khỏi tay thanh niên.

 Nỗi sợ hãi dần thay thế cho sự gớm ghiếc, con quái vật hoảng sợ nhìn người thanh niên xinh đẹp này, nó rống lên bằng một giọng khàn khàn: "Ngươi là ai?!"

 Bách Lý Tân khóe miệng lộ ra một nụ cười nhân hậu: "Tao là tổ tiên của mày!"

 Một đạo ánh sáng vàng đột ngột quét qua cửa sổ, xé toạc bầu trời đen tối, đem bọc phía sau lưng Bách Lý Tân một luồng sáng dày đặc vô tận.

Không khí muốn nổ rồi anh gì ơi. Ngạc nhiên vãi!

khi tất cả mọi người đang đắm chìm trong khoảng khắc đó, Bách Lý Tân chậm rãi quay lại, "Cô sẽ viết câu trả lời sớm chứ?"

 Sau đó mọi người mới có phản ứng, gần như cùng một giây, mọi người đồng thời viết xong ba chữ "Thần Cổ Đạo”.

 Một giây tiếp theo, âm thanh điện tử hờ hững của hệ thống lại xuất hiện trong đầu bọn họ.

 【Đinh! Xin chúc mừng những người chơi trả lời đúng, mỗi người sẽ nhận được số điểm thưởng là 100 điểm. 】

 [Bắt đầu nhập thời gian trừng phạt. 】

 Một ánh sáng trắng rơi xuống.

 Thân thể cứng ngắc của lão già đột nhiên ngã xuống đất, vật thể tròn trịa bất thường rơi xuống lăn lông lốc trên mặt đất, vô tình bị gương mây chặn lại.

 Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Lý Xán Xán ngồi thụp xuống đất, lúc đó cô mới nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.

 Cô nhìn quanh, và trông thấy Bách Lý Tân đã lấy lại vẻ lười biếng của mình.

 Chu Quảng và Lương Tây cũng rất hoảng sợ, dựa vào lưng ghế cũng không có ngã xuống.

 Ngược lại, cậu út Hạ Chí rất bình tĩnh, lưng thẳng tắp, thân thể gục vào một tấm thép, trên mặt không hề lộ ra vẻ rụt rè.

 【Đinh! 】

 [Chúc mừng những người chơi còn lại đã thông quan thành công, hiện trường gây án sẽ được công bố ở bên dưới. 】

 Âm thanh điện tử lại vang lên một cách bất ngờ, Lý Xán Xán hít sâu một hơi, khoanh tay ngồi lại chỗ ngồi.

 Vừa rồi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại lại nghe thấy giọng nói này, tuy rằng trong lòng không có vui vẻ gì cho cam, nhưng cũng không còn sợ hãi như lúc ban đầu nữa.

 Khi âm thanh điện tử rơi xuống, một màn hình xanh khổng lồ chiếu lên bức tường trống trước mắt họ.

 Khách sạn này vẫn còn hiện lên trên màn ảnh, nhưng nó không có dáng vẻ cũ kỹ và hoang tàn như bây giờ.

 Cô gái trẻ mặc váy đỏ đang ẩu đả cùng với Thân Cổ Đạo ở hình dáng trung niên, bầu không khí vô cùng nghiêm túc.

 "Lão sư, tại sao người lại bỏ rơi tôi?! Người nói sẽ lấy tôi, tôi đã trao cho ông thân thể của mình rồi. Tôi mang thai của ông, nhưng cuối cùng cũng phá nó vì ông, thậm chí phát điên vì ông, nhưng ông lại trở mặt muốn lấy người khác. Lấy người phụ nữ đó, chỉ vì cô ấy là con gái của trưởng khoa?! "

 "Tôi hận ông! Ông chờ đó, tôi nhất định sẽ vạch trần bộ mặt đạo đức giả của ông trước mặt nữ nhân kia!"

 Đúng lúc cô gái trẻ sắp chạy ra ngoài, Thân Cổ Đạo nhanh chóng đè cô gái xuống đất, cô gái chống cự trong nỗi tuyệt vòn tuyệt vọng, miệng vừa chống cự vừa chửi rủa: "Đồ cầm thú, thả tôi ra! Tôi muốn mọi người nhận ra bộ mặt thật của ông. Và tôi sẽ hủy hoại danh tiếng chó má của ông! "

 Trong lúc xô xát, Thân Cổ Đạo đã dùng hai tay bóp mạnh lấy chiếc cổ mảnh mai của cô gái, "nhóc con, tôi sẽ không để cô hủy hoại tương lai của tôi!"

 Màn hình xanh mờ nhạt dần rồi hóa thành một đường thẳng cuối cùng biến mất, mưa ngoài cửa sổ đã tạnh từ lúc nào, ánh nắng chói chang xuyên qua mây đen chiếu vào căn phòng, vừa lúc đem nó rơi xuống khuôn mặt của cô gái mặc áo đỏ trong gương mây. chiếu sáng nơi này. Một khách sạn yên tĩnh.

 Lương Tây sợ hãi nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, cũng xấu hổ khi nhìn Bách Lý Tân, mặt nóng bừng, hắn ta quả thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

 Nếu không phải Bách Lý Tân vừa rồi nói ra suy đoán, có lẽ tất cả đều phải chết, nhưng hắn vừa rồi còn tra khảo lên nước quát Bách Lý Tân, hắn đem đại ca nhầm thành con gà!

 [Chúc mừng tất cả người chơi đã trải qua game khởi động thành công, sau đây sẽ tiến vào phó bản thử nghiệm [Tân nương Hà Thần]. 】

 [Bắt đầu đánh giá giá trị may mắn. 】

 Giọng nói của hệ thống lại vang lên kèm theo đó là một đoạn ánh sáng vàng xuất hiện trên đầu mọi người.

 Ánh sáng này có chút giống như kẹo bông gòn, mềm mại, nó vặn vẹo uốn éo trên đó, rồi từ từ tụ lại thành những chữ cái rõ ràng.

 Lý Xán Xán cố gắng vươn tay sờ sờ, ngón tay xẹt qua ánh sáng, đầu ngón tay vươn lại một chút tinh tú, sau đó tinh tú lập tức biến mất.

Ánh sáng đầu tiên được hình thành là của Hạ Trì, sau khi loạt ánh sáng nhảy qua đầu cậu ta hai giây, một chữ cái liền hiện ra: A

 [Xin chúc mừng người chơi Hạ Trì, giá trị may mắn là A, siêu may mắn, ngay cả Chúa cũng sẽ đứng về phía bạn. 】

 Sau đó là Lý Xán Xán và Lương Tây, với chữ cái: B xuất hiện trên đầu họ.

 [Chúc mừng người chơi Lý Xán Xán và Lương Tây, giá trị may mắn là B, rất may mắn, khả năng cao là đi bộ cũng có thể nhặt được tiền nha】

 Chữ trên đầu Chu Quảng cũng sớm xuất hiện: C.

 [Xin chúc mừng người chơi Chu Quảng, giá trị may mắn là C, may mắn hơi qua loa một chút, và ngẫu nhiên trong một khoảng thời gian nhất định sẽ nhận được vài vận may. 】

 

Sau đó mọi con mắt đều đổ dồn vào đầu Bách Lý Tân.

Bách Lý Tân là một kẻ rất mạnh, vận may của anh ta phải chăng cũng rất cao, nhể? Có lẽ đó là S?!

 Ánh sáng trên đầu Bách Lý Tânquay mãi mà chả có ý định dừng lại, mọi người đã phải đợi hơn mười giây trước khi chữ cái trên đầu Bách Lý Tân hình thành một cách mơ hồ.

 F.

 Tất cả mọi người: "..."

 Ánh sáng cọ qua cọ lại một lúc, kéo ra một đốm sáng nhỏ rồi từ từ vẽ một đường thẳng nằm ngang phía sau F rồi mới thật sự dừng lại.

 F-.

 Bốn gương mặt sững sờ: "???"

 F-??????

 Hệ thống, mày không phải là người đúng không??

 F thôi thì cũng được đi, nhưng thêm dấu "-" là ý gì?

 [Xin chúc mừng người chơi Bách Lý Tân, giá trị may mắn là F-. Một kẻ siêu xui xẻo giữa vũ trụ này, bạn là vô địch, những con chó nó còn may mắn hơn bạn. 】

 [Chúc mừng người chơi Bách Lý Tân, giá trị may mắn của bạn quá thấp, kích hoạt danh hiệu ẩn thế - thần xui xẻo (độc nhất vô nhị).】

 [Lời nhắc nhở thân thiện: Hãy trân trọng cuộc sống và tránh xa vị thần xui xẻo. 】

 Bách Lý Tân: "..."

 Tất cả mọi người: "..."

 [Tất cả các giá trị may mắn đã xuất hiện, và quá trình truyền tống đến phó bản sẽ bắt đầu bên dưới. Chúc tất cả người chơi chơi game vui vẻ! 】

 Trước khi mọi người kịp phàn nàn, một vòng xoáy màu đen cực lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt họ.

 …

 Khi Bách Lý Tân tỉnh lại, trong đầu lập tức xuất hiện một âm thanh điện tử.

 【Đinh! Xin chúc mừng người chơi Bách Lý Tân đã rút trúng nhân vật: Thánh Nữ. 】

 Bách Lý Tân đứng dậy rồi dừng lại một chút.

 Thánh nữ? Nghe khá hay đấy nhể.

 [bắt đầu phần giới thiệu nhân vật. Thánh nữ của làng Hà Thần, được sinh ra để hy sinh, một kẻ quanh năm nằm trên giường bệnh. 】

 [Chúc mừng người chơi đã nhận được buff độc quyền "Bệnh tật triền miên". Nhắc nhở thân thiện: buff “bệnh tật triền miên” là buff tiêu cực làm giảm giá trị sinh lực của người chơi - 95%. 】

Bách Lý Tân: "..."

Xin chúc mừng?

Niềm vui từ cái quần à?

...

Editor: anh có tất cả, trừ may mắn. Niệm.