Sau Khi Đại Lão Max Cấp Vào Nhầm Trò Chơi Vô Hạn

Chương 1: Tân nương Hà Thần (1)




Ngoài cửa sổ, mây đen giăng kín bầu trời, cuồng phong thổi từng đợt, lá cây bị gió quật tạo ra khung cảnh hỗn độn, phảng phất vào giây tiếp theo đại thụ cũng có thể đột ngột bật gốc.

Tia chớp rơi xuống, chiếu sáng khách sạn quỷ dị nằm đơn độc tại nơi hoang dã này.

Bách Lí Tân một thân mặc áo ngủ tơ tằm, lười biếng dựa lưng trên ghế đem mắt đảo tứ phía.

Đây là đại sảnh của khách sạn, ở trong hiện có bảy người bao gồm cả hắn đang ngồi vây quanh một cái bàn tròn, trước mặt mỗi người đều có một trang giấy cùng cái bút.

Người già, nam sinh trung học, nam nhân mặc tây trang đeo giày da, cô gái mặc váy hoa xinh đẹp, thanh niên xăm hình ở cánh tay và một nam nhân trẻ còn đang mặc trang phục giải phẫu.

Ánh mắt mọi người đều tràn ngập mê mang cùng hoảng sợ.

Mê mang là bởi vì không biết cái quỷ gì sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Còn lại là hoảng sợ khi nhìn thấy cái rương hành lý to lớn được đặt chính giữa đại sảnh.

Khi rương hành lý mở ra, mọi người thấy được bên trong là một thi thể nữ với mái tóc dài, khuôn mặt trắng bệch cùng tứ chi đã bị gấp lại tạo thành tư thế vặn vẹo.

Nữ nhân này mặc một cái váy đỏ, hai bên sườn cổ đều có vết tích năm ngón tay lưu lại, trên người cũng có những đốm tử thi xanh tím bất đồng lưu lại.

Hẳn là bị bóp chết.

Mọi người hoảng loạn mà nhìn xung quanh, đánh giá những con người xa lạ cùng xuất hiện tại căn phòng này, khi nhìn đến Bách Lý Tân trong mắt tất cả mọi người ở đây đều lộ ra thần sắc kinh diễm, ngay cả sự sợ hãi trên mặt đều tan biến đi không ít.

Bách Lý Tân thoạt nhìn qua trông chỉ như 21 - 22 tuổi, ngũ quan xinh đẹp diễm lệ, nhưng lại không có cảm giác yếu đuối.

Hắn dáng người cao gầy thon thả, thời điểm dơ tay nhấc chân cũng lộ ra khí chất lười biếng của vị quý tộc. Hắn chỉ ngồi ngốc ở chỗ đó cũng có thể hấp dẫn được sự chú ý của mọi người.

Đôi mắt đen dài hẹp giống như được phủ lên lớp sương mù của biển khơi, thần bí khó lường.

Có lẽ là vừa mới bị đánh thức, thanh niên lười biếng mà tựa lưng vào ghế ngồi. Hắn buông xuống đôi mắt, lông mi đen đặc trong không khí run nhè nhẹ, treo tại đuôi mắt chút gợn sóng. Khi ánh đèn mờ nhạt rơi xuống, lưu luyến chiếu vào những lọn tóc mềm mại không hiểu sao trên đó như bao phủ mênh mông một tầng kim quang.

Tuyệt đẹp, hết sức thuần túy.

Giống như được chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật kinh diễm trong viện bảo tàng, lại giống như tiên nhân đi ra từ bức họa.

【 đinh! 】

Mọi người đang thất thần, một âm thanh nhắc nhở xuất hiện trong đầu đã lôi họ về.

Giây tiếp theo, giọng nói máy móc vang lên.

【 hoan nghênh các vị đã tham gia vào trò chơi sinh tồn này, ta là hệ thống phục vụ làm bạn với các vị cho đến khi trò chơi kết thúc. Ở đây trải nghiệm qua trò chơi nhỏ, sau khi thông quan có thể vào nhiệm vụ thí luyện đầu tiên, màu khi hoàn thành nhiệm vụ thí luyện có thể vào được đại sảnh trò chơi 】

【 phía dưới sẽ tuyên bố bối cảnh truyện xưa】

【 một đêm mưa, đã đem bảy lữ khách xa lạ vây lại tại khách sạn này, ở trong khách sạn các ngươi phát hiện một khối thi thể nữ, mà hung thủ chính là một trong bảy người các ngươi. 】

【 điều kiện thông quan: tìm ra hung thủ, đem tên họ người này ghi lên giấy bằng ký tự tiếng anh, người chơi điền đúng sẽ chiến thắng, đạt được tích phân khen thưởng. 】

【 nhắc nhở hữu nghị: tích phân có thể dùng để đổi đạo cụ trong trò chơi.】

【 người chơi bị điền tên nhiều nhất hoặc người điền sai tên đều sẽ bị phân định thất bại, sau khi trò chơi thất bại sẽ tiến hành trừng phạt người chơi. 】

【Thời hạn 24 giờ, trong quá trình chơi trò chơi xin đừng rời khỏi khách sạn, nếu không sẽ bị coi là phạm quy, sẽ đem người vi phạm quy tắc chịu trừng phạt. 】

【 phương thức trừng phạt: Chặt đầu. 】

【 trò chơi đã được đồng bộ đến khu phát sóng trực tiếp của người mới, chúc các vị vui vẻ tận hưởng trò chơi. 】

Âm thanh máy móc sau đó im bặt.

Trong khách sạn truyền đến tiếng "xoẹt xoẹt" của radio nhiễu sóng đang phát tin tức "thông báo tìm người có đặc điểm nhận dạng như sau: là nữ, gầy, thân cao 165cm, tóc dài, 20 tuổi, khi mất tích mặc một thân váy đỏ, có tiền sử bệnh tâm thần, nếu có người phát hiện xin gọi vào số điện thoại 01-XXXXX, có hậu tạ.."

MC thanh âm như băng lạnh căm căm, ngoài cửa sổ nổi lên một trận tiếng sấm, đem cô nữ sinh váy hoa làm cho sợ hãi che đầu lại hét lên một tiếng: "Đây rốt cuộc là chỗ nào?? Tôi vừa nãy vẫn còn trong phòng, chúng ta là bị bắt cóc sao?"

Bất quá câu chuyện nàng vừa mới nói này chả có tính thuyết phục gì hết, đáp lại chỉ là năm gương mặt mộng bức.

Tất cả mọi người đều không biết tại sao mình lại ở đây, sắc mặt ai nấy đều treo lên biểu tình rất khó coi.

Nam nhân mặc tây trang nhìn đám người, hít sâu một hơi: "Không bằng, mọi người đều nói lý do tại sao lại xuất hiện ở đây đi? Nếu đúng thật là bắt cóc, có được thông tin rồi thì ắt hẳn sẽ biết tình huống hiện tại là như thế nào"

Cái giọng nói điện tử lạnh như băng vừa rồi là từ trên đỉnh đầu bọn họ truyền xuống, nhưng khi bọn hắn ngẩng đầu lên xem, đỉnh đầu ngoại trừ những thanh xà xếp theo mảnh tam giác thì cái gì cùn không có, ngay cả ánh sáng chiếu lên cũng là những chiếc đèn dầu hỏa kiểu cũ.

Nam nhân mặc tây trang thấy không ai để ý đến mình lại tiếp tục mở miệng: "Nếu đã là do tôi đề xuất thì tôi sẽ giới thiệu trước. Tôi là Chu Quảng, hiện đang là luật sư, hôm nay vừa kết thúc một phiên tòa và đang trên đường đi về nhà."

Nam nhân mặc tây trang nói xong, không khí lại lần nữa lâm vào yên tĩnh.

Hắn có chút xấu hổ mà liếm liếm khóe môi khô khốc, đem tầm mắt nhìn bốn phía cuối cùng dừng lại chỗ cô gái mặc váy hoa vừa muốn mở miệng nói gì đó, thì bị một tiếng rống đầy giận rữ cắt ngang.

Nam nhân xăm hoa ở tay đập bàn: “Đệt mẹ, bắt cóc cái rắm! Bắt cóc mà để chúng ta yên ổn ngồi chỗ này à? Trên TV mấy cái màn bắt cóc đó không phải trói chân trói tay thì cũng che mặt bịt miệng."

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

“Các ngươi có phải bị ngu hay không?”

Nam nhân xăm hoa tùy ý đưa tay vào trong túi móc điện thoại ra "có khó khăn thì tìm cảnh sát, dùng điện thoại mà báo nguy đi chứ?"

Chu Quảng sửng sốt một chút.

Di động? Thế mà còn ở trên người sao? Hắn vừa nãy đã không nghĩ tới chuyện này.

Không riêng gì Chu Quảng, ngay cả những người vẫn ngồi ngốc ở đó cũng bắt đầu sôi nổi lấy điện thoại ra, lão nhân, nam nhân mặc đồ giải phẫu, nam sinh trung học.

Chỉ chốc lát sau, năm chiếc điện thoại di động được đặt lên bàn nhưng mà cột tín hiệu trên góc chiếc nào chiếc nấy đều đánh một dấu x thật to.

"Này rốt cuộc là nơi khỉ ho cò gáy chim không thèm ỉa nào thế, đến cái tín hiệu cũng không có." Nam nhân xăm hoa đem điện thoại ném mạnh xuống bạn "Gọi không được, đừng lãng phí sức lực nữa"

Mọi người vừa mới dâng lên được môkt chút hy vọng lại lần nữa bị dập tắt.

“Tôi kêu Thân Cổ Đạo, là một giáo sư đại học đã về hưu nhiều năm." Cho rằng không khí lại quay về điểm xuất phát, lão nhân rốt cuộc cũng đã mở miệng "Trước khi đến nơi này tôi đang luyện thư pháp."

“Còn có, tôi không phải hung thủ.” ông lão nói xong liền đem tay phải giấu phía sau cái bàn chỉ để lộ ra một góc cổ tay áo.

Tay hắn ở đó vẫn luôn run run: "Tôi có bệnh Parkinson, đến cầm bút còn không xong sao có thể giết chết người phụ nữ trẻ tuổi kia được chứ, lại còn đem nàng nhốt vào trong rương nữa."

Sau khi thấy hai người đã mở miệng: "Tôi kêu Lý Xán Xán năm nay 25 tuổi, đang thực tập tại một công ty truyền thông, trước khi tới nơi này còn đang tăng ca."

Nàng sau khi nói xong cũng bổ sung một câu: “Tôi cũng không phải hung thủ a.”

Nam sinh trung học: “Tôi là Hạ Trì, học sinh, mới vừa thi đại học xong, hơn nữa tôi không có giết người.”

Nam nhân một thân mặc y phục giải phẫu trưng ra nụ cười cứng đờ, phía trên áo còn dính toàn là máu và dung dịch đã kết tủa, đến lượt mình hắn vội vàng cởi bao tay: "tôi, tôi kêu là Lương Tây. Là, là một bác sĩ thú y, trước kho tới đây đang triệt sản cho mèo đực. Cái này là máu, máu mèo, không phải là máu người đâu!! Tôi không có giết người."

Tuy rằng giới thiệu thập phần qua loa, nhưng tốt xấu tên cùng công việc đều đã biết.

Trong đại sảnh, chỉ còn lại hai người là thanh niên xăm hoa và chàng trai xinh đẹp là chưa giới thiệu.

Nam nhân xăm hoa có chút bực bội mà mở miệng, “Tôi kêu Dương Hạo, làm tài chính lưu chuyển, ta thèm vào mà giết người.”

Lý Xán Xán lặp lại một lần, “Tài chính lưu chuyển?”

Tây trang nam nhấp môi giải thích: "trong nhân gian người ta hay gọi nó là "cho vay nặng lãi", thời gian trước tôi có xử lý qua vài vụ kiện tụng kiểu vậy, mấy người cho vay này đều thích tạo ra cho bản thân một cái tên tuổi thật tốt."

Xăm mình nam trừng mắt nhìn Chu Quảng liếc mắt một cái, “Nó đều là việc ngươi tình ta nguyện, có vấn đề à?”

“Hung thủ sẽ không phải là cậu chứ?" Giáo sư về hưu Thân Cổ Đạo dừng một chút nói, “bên ngoài không phải thường xuyên có vụ vì người vay nặng lãi không trả được tiền cuối cùng chủ nợ đem người ta lộng chết luôn hay sao?"

Mọi người động tác nhất trí nhìn về phía nam nhân xăm hình.

Nam nhân bày ra vẻ khó chịu, hắn trừng mắt nhìn Thân Cổ Đạo một cái "lão già chết tiệt, đừng ở đây mà ngậm máu phun người, con mắt nào của ông thấy tôi lộng chết người hả?"

Bốn đầu ngón tay của hắn mạnh mẽ đập xuống mặt bàn, hắn nóng nảy từ trong túi rút ra một bao thuốc Hoa Tử, đem ngón giữa kẹp lấy điếu thuốc rồi nhìn lão nhân gia mắng "nói thêm một câu, chưa biết chừng lão tử sẽ thật sự giết ông."

Sương khói màu trắng từ trên tàn thuốc bay nhè nhẹ từng đợt lên không trung.

Lão nhân sắc mặt sợ hãi biến trắng, run run rẩy rẩy không nói nữa, chỉ là mọi người sắc mặt đều thay đổi, nhìn về phía nam nhân trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi.

Trong đại sảnh, ngoại trừ tiếng gió rít thì không còn thanh âm nào khác.

Cô gái da đầu căng lên đem tay che lại mũi: "cái kia. Có thể dập đi không..?"

Gã xăm hình trừng mắt liếc nhìn nàng: “đây mẹ nó là Hoa Tử*”

* một loại thuốc lá nội địa Trung.

Ngay sau đó, hắn hung ác ánh mắt quét một vòng bốn phía, “ Ánh mắt của bọn mày là ý gì? Hoài nghi tao?? Bọn mày chờ đó cho tao, tao sẽ điện báo cảnh sát. Thế kỷ 21 rồi, sao lại có nơi không có tín hiệu được cơ chứ?"

Hắn hừ lạnh một tiếng, cầm di động đến bên cửa sổ, rồi đẩy nó ra.

Trong nháy mắt, cuồng phong từ bốn phương tám hướng tràn vào.

Đèn dầu hỏa bị những cơn gió quật ngã trái ngã phải, những cái bóng của mọi người hắt vào tường giờ đây như một đám quái vật đang gương nanh múa vuốt.

Bên cửa sổ tiếng gió rất lớn, nam nhân xăm hình kia cầm di động đứng đó dò tín hiệu mặc cho những cơn gió buốt lạnh cứ từ từ rót vào trong, cảm giác sinh lý khiến cơ thể Lý Xán Xán lạnh đến rụt cả bả vai.

Tây trang nam nhân thấy vậy liền đứng dậy muốn đi đóng cửa sổ, lại nghe thấy tiếng gã xăm hình hét lớn "Các ngươi mau xem, chỗ này có tín hiệu!"

Chỉ thấy tay trái cầm di động của hắn đã vươn ra ngoài cửa sổ "Đệt mẹ, vẫn còn kém."

Thuốc được hắn ngậm ở miệng, dưới cuồng phong thiêu đốt tàn thuốc phá lệ hiện lên vẻ sáng ngời.

Ngay sau đó hắn mơ hồ không rõ mà mắng một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.

Nam nhân mặc tây trang, ông lão còn có bác sĩ thú y thấy vậy liền chạy tới đứng phía sau nam nhân, cột sóng tín hiệu đang nhảy qua nhảy lại với dấu x kia, lúc có lúc không.

Mấy người họ đôi mắt đột nhiên sáng ngời.

Hắn nói không sai, nơi này thật sự có tín hiệu!

Mặc kệ là kẻ nào đem bọn họ nhốt tại nơi quỷ quái này, chỉ cần có tín hiệu điện thoại để bọn họ phát tin báo cầu cứu thì cảnh sát nhất định sẽ tìm được vị trí của bọn họ.

"Khuyên mày một câu, khoảng cách với bên ngoài cẩn thận chút." Trong khi mọi người đang vui mừng khôn xiết thì đằng xa liền truyền đến một đạo âm thanh.

Trong âm thanh mang theo chút khàn khàn cùng lười biếng, mềm mại như chú mèo Ba Tư mới tỉnh dậy từ trong giấc ngủ.

Mọi người quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy thanh niên xinh đẹp mặc đồ ngủ kia đã đứng dậy, đem ghế dựa kéo lại tránh đi đầu gió đang lùa vào "vừa rồi hệ thống nói qua, rời khỏi khách sạn sẽ phải chịu trừng phạt"

Nam nhân xăm mình vẫn giữ tư thế cũ, một tay chống bên khung cửa sổ còn nửa thân hắn đã thò cả ra ngoài.

Hắn tuy rằng không tin lời thanh niên nói, nhưng đối diện với nhan sắc tuyệt mỹ của đối phương vẫn là động tâm, âm thanh cũng đã mềm xuống không ít: "tiểu mỹ nhân, lo cho ca ca sao? Đừng sợ, ca ca sẽ bảo hộ em."

Ngoài cửa sổ cuồng phong tàn sát bừa bãi, đem nam quần áo hắn cuốn bay phất phới.

Nam nhân xăm hình giơ di động, nhếch miệng, gán lên người Bách Lý Tân cái nhìn không chút đứng đắn "chờ ca ca đem em cứu ra, em phải báo đáp ca ca nhé. Tao cũng chả sợ mấy trò giả thần giả quỷ ở đây, nó cũng nói là rời đi mới bị sao? Chân tao còn ở trong phòng, đâu tính là ra..."

Hắn còn chưa nói xong, một đạo hàn quang bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

【 đinh! Phát hiện người chơi làm trái với quy tắc trò chơi, đã tiến hành xử phạt. Xử phạt phương thức: Chặt đầu. 】

Một viên tròn vo đầu từ giữa không trung rớt xuống, giây tiếp theo, hoa cánh tay nam thân thể ở trọng lực dưới tác dụng một đầu tài tới rồi khách sạn bên ngoài.

Một cái đầu tròn vo từ giữa không trung rơi xuống, giây tiếp theo, thân thể của gã xăm hình dưới tác dụng của trọng lực, cơ thể mất đầu liền ngã ra bên ngoài.

【 một lần nữa nhắc nhở người chơi, thỉnh tuân thủ quy tắc trò chơi, cấm rời khỏi khách sạn. 】

Mọi người nhìn một màn phát sinh trước mắt mà ngơ ngẩn.

Không khí, một mảnh tĩnh mịch.

Biểu tình của gã xăm mình kia trông thật quỷ dị, một nửa là mang theo sự bỉ ổi tươi cười còn một nửa là mang theo sự sợ hãi của cái chết bất ngờ.

Hai loại biểu tình rối rắm đặt ở cạnh nhau, làm hắn cả khuôn mặt hắn trở lên dữ tợn vặn vẹo.

Trên mặt đất còn thi thể còn đó, cổ không biết đã bị thứ gì dứt khoát chặt đứt, máu tươi từ vết cắt phun ra tung tóe.

Phục hồi tinh thần đầu tiên chính là nam nhân mặc tây trang, hắn run rẩy đem cửa sổ đóng lại, rồi dẫn đầu ngồi trở về chỗ ngồi, mặt khác đám người còn lại sau một hồi mơ màng cũng đã tìm được chỗ ngồi, thuận theo đó mà ngồi xuống.

Vài giây sau, Lý Xán Xán rốt cuộc cũng không kiềm chế nổi nữa mà bật khóc "đây là chuyện quái quỷ gì a, tôi chỉ nghĩ đến chuyện không muốn đi làm nữa thôi mà, nhưng so với chuyện này thà đi làm còn hơn. "

Mấy người khác mặt mày cũng chả khá khẩm hơn gì.

Gã xăm hình kia khi nãy đã tự thể nghiệm cho bọn họ xem rồi, nơi quỷ quái và âm thanh khi nãy căn bản không phải để hù dọa bọn họ.

Bọn họ khả năng đã thật sự rơi vào một trò chơi quỷ dị vô pháp dùng khoa học để mà giải thích, hơn nữa trò chơi này so với sự tưởng tượng của bọn họ lại càng khắc nghiệt hơn, nó sẽ không để người khác lợi dụng lỗ hổng để dở trò không minh bạch.

Vậy những điều vừa nãy hệ thống nói đều là sự thật? Trong nhóm bọn họ thật sự đang có một tên tội phạm giết người ẩn nấp?

Trong nháy mắt, khi mọi người ý thức được chuyện này da đầu đã nổi lên một trận tê dại. Ánh mắt khi nhìn mọi người xung quanh cũng đã hiện lên sự cảnh giác.

"Tôi là Bách Lý Tân" khi mọi người ở đây cảm giác chính mình sắp hỏng mất rồi thì đột nhiên nghe thấy thanh niên xinh đẹp mở miệng nói chuyện "là một người... nhân viên quản lý, trước khi đến đây thì đang ngủ."

Thanh âm của thanh niên này vẫn là loại ý vị lười biếng, bộ dạng không nhấc nổi tinh thần.

Hắn đem cả người dựa vào lưng ghế, hai tròng mắt đen nháy đảo xung quanh, tựa hồ chả có gì sợ hãi hay kinh ngạc với những sự tình quỷ dị đang phát sinh này.

Bị tinh thần này của thanh niên ảnh hưởng, dần dần cảm xúc hoảng loạn của mọi người cũng vơi đi không ít.

Lý Xán Xán đem mắt lăm lăm nhìn cẩn cổ thon dài tinh tế của Bách Lý Tân: "Cậu họ Bạch?"

Bách Lí Tân: “Không, tôi họ kép là Bách Lý, tên một chữ là Tân, Trụ Vương Đế Tân - Tân.”

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.

Người này có thể lúc trước sống trong một hoàn cảnh rất tốt đi, giáo viên già trước hết đã bình tĩnh trở lại, trầm giọng nói "có lẽ hung thủ chính là cậu thanh niên xăm hình vừa chết khi nãy, tôi nhớ cậu ta hình như tên là Dương Hạo."

"Vừa rồi tôi chỉ mới hoài nghi nói hắn một câu, hắn liền lộ ra vẻ hoảng hốt mà chạy đến bên cửa sổ. Nếu như không phải chột dạ, hắn vì cái gì mà mau mau chóng chóng làm việc đấy? Hắn vừa rồi nói là tìm tín hiệu, nhưng mà liệu có phải hay không vì việc hắn giết người đã bại lộ nên dùng cớ dò sóng mà quan sát địa hình rồi tìm cơ hội thích hợp bỏ trốn không?"

Một câu, đem tâm lý của mọi người treo lên đến cổ họng, ngay cả Lý Xán Xán cũng ngừng khóc.

Lý Xán Xán: “Đúng đúng, lão tiên sinh nói đúng lắm. Hơn nữa vừa rồi hệ thống kia không phải đã nói sao, chỉ là một trò chơi khởi động. Khẳng định không khó, hung thủ hẳn chính là Dương Hạo."

Vài người bọn họ lấy chuyện trước để liên tưởng cho sự việc phía sau, càng nghĩ càng thấy tên Dương Hạo này khả nghi.

"Chỉ là không có chứng cứ trực tiếp thì không thể kết luận tùy tiện" Lương Tay khẩn trương mà liếm khóe môi khô khốc "hệ thống nói người có số phiếu bầu nhiều nhất và người bầu sai đều sẽ chịu sự trừng phạt."

“Nếu, nếu chúng ta điền sai rồi, vậy sẽ phải chịu một kết cục giống Dương Hạo."

Hiện trường lại lần nữa lâm vào trầm mặc, cảm giác bí bách khó thở tiếp tục đè nén trong giây thần kinh mỗi người.

“tôi có thể mượn điện thoại của ngài xem qua thời gian không?" Thanh âm lười biếng của người thanh niên bên cạnh giáo sư già truyền tới "lúc ngủ tôi không có đem điện thoại bên mình."

Ông giáo sư già này tránh né trong sợ hãi, ngửa đầu nhìn thì đã phát hiện Bách Lý Tân không biết từ khi nào đã đứng phía sau mình.

Bách Lý Tân thân cao 185, đối phương đem con ngươi ôn nhuận như ngọc mà nhìn qua, vị lão sư thậm chí có thể thấy được sao trời trong mắt hắn.

Bởi vì thân thể có bệnh Pakinson, tay Thân Cổ Đạo có chút run rẩy đem di động mở ra, để nó về phía trước "hiện tại là 20 giờ 18 phút"

Bách Lý Tân im lặng nhìn màn hình di động.

Phía góc bên trái viết điện thoại Hoa Quốc, góc bên phải chính là cột sóng tín hiệu cùng lượng pin, ở giữa màn hình chính là nơi hiển thị thời gian.

Thời gian của Đế Kinh, 20 giờ 18 phút.

16/09/2025.

Bách Lí Tân lại hỏi những người khác: “Các người cũng vậy à?”

Mặt khác mấy người nhìn nhìn di động, động tác nhất trí gật đầu.

Hàng mi cong dài của Bách Lý Tân trong không trung run lên nhè nhẹ, hắn thu lại biểu tình trong mắt, không nói gì nữa chỉ là sau đó lập tức đi tới thi thể bên cạnh.

Tưởng tượng đến cảnh 24 giờ tiếp theo phải ở chung khách sạn với thi thể này mọi người đều cảm thấy da gà mình có thể thi nhau mở hội tạch tạch chui ra ngoài rồi.

Trong khi mọi người không ai dám động đậy gì, Thân Cổ Đạo đã run run rẩy rẩy đứng lên tới gần Bách Lý Tân "Thi thể không biết nói dối. Trước hết vẫn là xem trên nó có manh mối gì không đi."

Thần thái sắc mặt của ông trở nên trắng hơn bao giờ hết nhưng vẫn cố kìm ném trong chốc lát "Trên cổ thi thể có hai dấu tay, dấu ngón tay này khá to, xem ra có thể loại trừ bàn tay có xương tương đối nhỏ là Lý Xán Xán."

Lý Xán Xán thở hắt ra.

Bách Lí Tân tiếp theo nói: “mặt khác thì dấu tay có vẻ rất đậm, cổ người chết có dấu hiệu biến dạng, hẳn là hung thủ sử dụng một lực rất lớn."

Tây trang nam Chu Quảng: “Vậy bài trừ Thân lão sư.”

Bảy người bị hiềm nghi, giờ chỉ còn lại năm.

Thân Cổ Đạo sau một hồi quan sát cũng đã quay trở về chỗ ngồi "người già rồi, quan sát cũng không còn được tỉ mỉ nữa, ta chỉ có thể nhìn ra được như vậy thôi."

Không bao lâu sau, Bách Lý Tân cũng rời khỏi thi thể. Hắn vòng quanh khách sạn, dạo một vòng sau đó mới quay lại vị trí của chính mình.

Ánh mắt vốn lười biếng mà nhìn mọi người lúc ban đầu giờ đã trở nên sắc bén, giống như muốn chém vào hung thủ một đao cảnh cáo: "Tôi biết hung thủ là ai rồi."

Năm ánh mắt đồng thời nhìn về phía Bách Lý Tân



Ngoài cửa sổ, một đạo tia chớp xẹt qua, tiếng vang vang ầm ầm nối gót mà tới.

Trong không gian sấm chớp ầm ầm này, không trung cứ như phá xuống một lỗ thủng, mưa to bồm bộp trút xuống, đánh lên cửa sổ làm nó rung lên những tiếng thùng thùng, giống như đang có vô số cánh tay mà ta không nhìn thấy gõ cửa, nóng nảy muốn xông vào xâm chiếm khách sạn.

Đèn dầu hỏa lập loè vài cái, trong phòng lúc sáng lúc tối, đem Bách Lí Tân một nửa thân thể dung nhập vào trong bóng đêm.

Bách Lý Tân đem ngón trỏ đặt trên mặt bàn, không nhanh không chậm gõ ra từng nhịp tiết tấu.

Lý Xán Xán ánh mắt đảo qua tay Bách Lí Tân, năm ngón tay hắn trắng nõm với từng khớp xương rõ ràng, mỗi đốt ngón tay dài ngắn đều như gãi tới chỗ ngứa của người ta, làm họ khó lòng dời mắt được.

Ánh đèn dầu hỏa hạ xuống chiếu vào gương mặt Bách Lý Tân từ từ lay động, bóng lông mi cong dài rơi xuống che đậy đi biểu tình trong mắt hắn.

Chu Quảng vội vàng hỏi: "Hung thủ là ai?"

........