Sau Khi Cưới Thái Tử Tàn Tật Của Nước Thù

Chương 32




Khán đài ầm ĩ bỗng yên tĩnh lại.

Nhạc Chi quay lại, không tiếp tục đấu giá nữa, cũng không muốn nhìn chàng thêm. Không lâu sau, nàng thấy trong tầm mắt, các thị nữ bên cạnh đồng loạt dịch sang phải, tạo ra một chỗ trống, rồi một bóng dáng màu tím ngồi xuống bên cạnh nàng.

Ngay sau đó, tiếng “thành giao” vang lên…

Người bị bắt đi mất rồi.

Nàng tức đến mức gương mặt nhỏ nhắn biến sắc.

Những người ngồi trên khán đài đều là hạng người giàu có, quyền quý, ai cũng tinh tường. Chẳng mấy chốc, họ đã hiểu ra.

— Chẳng qua là đôi vợ chồng trẻ đang giận dỗi nhau thôi mà!

Ngồi phía sau Nhạc Chi là một đôi vợ chồng thương gia đã lớn tuổi, phu nhân quý tộc mặc áo choàng bông mềm mại không nhịn được mà bật cười thành tiếng, “Này, ta nói này công tử, dỗ phu nhân như vậy là không ổn đâu. Phí mất năm trăm lượng bạc một cách vô ích, phu nhân của ngươi chỉ trách ngươi hoang phí thôi, nhanh nhìn xem phu nhân của ngươi có phải đang giận thêm không? Ngươi phải dỗ dành cho tốt vào!”

“Xin lỗi hai vị, đừng để ý đến nàng ấy.” Nam tử nho nhã bên cạnh vị phu nhân ôm lấy bà, “A Vũ, đừng gây chuyện nữa.”

Dù là lời trách móc, nhưng giọng điệu lại vô cùng dịu dàng.

Gương mặt Nhạc Chi đỏ bừng, nàng khẽ gật đầu với đôi vợ chồng kia.

Có lẽ vì dung mạo của hai người quá xuất chúng, cộng thêm lời của vị phu nhân, xung quanh mọi người đều tò mò nhìn qua.

Hai người ngồi rất gần nhau, tà áo màu tím nhạt chạm vào chiếc áo lông hồ ly màu tuyết của Nhạc Chi. Nàng ngẩng đầu lên, thấy Hoắc Độ vẫn giữ dáng vẻ ung dung như thường.

Đúng vậy, chàng lúc nào cũng cao ngạo như vậy.

Nhưng ngay sau đó, người bên cạnh bỗng đưa tay ôm lấy vai nàng, tư thế chẳng khác gì đôi vợ chồng phía sau…

“Điện hạ nói sẽ không đến, giờ thì đang làm gì đây?” Nhạc Chi hạ giọng hỏi.

“Chậc.” Hoắc Độ hơi nhướn mắt, cố ý cười nói: “Dỗ phu nhân chứ gì.”

Nhạc Chi nghĩ bụng, chàng đừng có đến làm rối loạn là tốt rồi.

Sau một lúc, nàng vẫn ấm ức, bèn hờn dỗi: “Vậy tại sao lại giành người với ta? Rõ ràng là ta đã chọn trước mà…”

“Nàng nhìn thấy gì ở hắn?”

“Thiếu niên ấy thân hình vạm vỡ, mỗi khi xuất chiêu chân như bay vậy.” Nhạc Chi hồi tưởng lại hình ảnh trên sân đấu vừa rồi, vẫn không khỏi kinh ngạc, ngưỡng mộ không giấu nổi, “Ngay cả An Huyền cũng khen ngợi!”

Chân như bay?

Hoắc Độ liếc nhìn cây gậy đặt cạnh bên, nụ cười trên mặt lập tức tan biến.

Thấy vậy, Nhạc Chi ngay lập tức hiểu ra, mặt nàng tái nhợt, vội vã nắm lấy tay chàng. Muốn giải thích nhưng không biết nói thế nào, cổ họng như bị nghẹn lại.

— Nàng thật sự chỉ quên mất trong khoảnh khắc ấy, tuyệt đối không có ý chê bai chàng.

“Xin lỗi…”

Hoắc Độ liếc nhìn, cười nhẹ: “Xin lỗi gì chứ, nàng đâu có nói sai.”

Trong đôi mắt đen nhánh, hiện lên gương mặt nhỏ nhắn đang hốt hoảng.

— Đây mới là cảm xúc thật của nàng đối với chàng. Bỏ đi những lời giả tạo, nàng chỉ có nỗi sợ hãi với chàng. Những nụ cười rạng rỡ, những cái ôm giả dối và những lời nói ngọt ngào, chỉ là điều bất đắc dĩ.

Quá bình thường.

Nàng mà thật lòng mới là bất thường.

Hoắc Độ nhíu mày: Không phải nàng luôn rõ ràng sao?

Vậy thì cảm giác nghẹn nơi lồng ngực này là gì?

Thậm chí khi nhìn vào đôi chân tàn tật của mình, chàng đã nảy sinh ý nghĩ hoang đường đến vậy.

Muốn vứt bỏ cây gậy, chữa lành chân, trở thành một người bình thường.

Ý nghĩ ấy đưa chàng trở lại quá khứ, hơn mười năm trước. Khi đó, đôi mắt của chàng, người đã mất đi đôi chân, tràn đầy oán hận—

“Tiểu Độ, thật sự không trị sao?”

“Không trị.”

“Vậy thì tùy ngươi. Dù sao chỉ cần ngươi muốn, lúc nào cũng có thể…”

“Vĩnh viễn sẽ không.”

Chàng đã thề.

Suốt đời không chữa, phải sống cả đời làm kẻ tàn tật.

Hoắc Độ thu lại bàn tay, cất giấu những cảm xúc phức tạp, tạo khoảng cách với Nhạc Chi.

Đôi mắt Nhạc Chi trầm xuống, rõ ràng là chàng không muốn để ý đến nàng nữa. Nàng vội vàng cởi áo choàng lông chồn, sát lại gần Hoắc Độ, khoác áo lên cả hai người. Áo choàng tuy không nhỏ, nhưng muốn che cả hai thì phải ngồi thật sát.

Nàng ôm chặt cánh tay Hoắc Độ, dính sát vào chàng, như sợ bị chàng đẩy ra.

“Rõ ràng là chàng đang giận.” Nhạc Chi đỏ hoe mắt, vừa lo lắng vừa tủi thân.

Sau một lúc im lặng, Hoắc Độ thở dài bất đắc dĩ, “Ta không giận.”

“Vậy sao chàng không ôm thiếp?”

Hoắc Độ ngạc nhiên trước hành động không chút ngại ngùng của Nhạc Chi trước mặt bao người. Chàng cười nhẹ: “Giữa chốn đông người thế này, nàng nên biết giữ ý một chút.”

Dù nói vậy, nhưng chàng vẫn vô thức ôm lấy nàng.

Nàng đã toại nguyện.

Thậm chí trong nửa sau trận đấu, Hoắc Độ còn thay An Huyền đích thân giúp Nhạc Chi chọn người. Đến khi kết thúc, Nhạc Chi đã thu được bốn thiếu niên võ nghệ cao cường—

Hai nam, hai nữ.

Nhưng trong lòng nàng vẫn nhớ đến thiếu niên mà Hoắc Độ đã mua. Đến khi ngồi lên xe ngựa, Nhạc Chi vài lần muốn nói lại thôi, muốn mở lời nhưng lại sợ chạm đến nỗi đau của chàng.

“Cho nàng đấy.”

Nhạc Chi mở to mắt, không dám tin. Thấy Hoắc Độ không có vẻ gì là đùa cợt, nàng reo lên một tiếng, vui vẻ tựa vào vai chàng chìm vào giấc ngủ…

Chuyến đi này thật bội thu.

Chợ nô lệ cách phủ Thái tử một đoạn khá xa. Dần dần, Nhạc Chi ngủ say.

Hoắc Độ cúi xuống, ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng.

Dính người.

Nhất quyết phải dựa vào chàng mà ngủ.

Nhưng chàng không đẩy nàng ra, ngược lại, còn khẽ chạm trán mình vào trán nàng, kéo nàng lại gần hơn.

*

Nửa tháng tiếp theo, Nhạc Chi bận rộn không ngớt.

Đầu tiên là mở cửa hàng Thiên Lạc Các.

Dù đã chọn một quản lý đáng tin cậy, nhưng mỗi ngày sổ sách đều được đưa về phủ để nàng xem xét. Trước đây Nhạc Chi chưa từng xem sổ sách, phải chậm rãi học cách làm, gặp điều gì không hiểu thì đến hỏi quản gia lão luyện trong phủ.

Nàng học rất nhanh, chỉ sau vài ngày đã có thể chỉ ra những thiếu sót trong việc kinh doanh của cửa hàng.

Còn Cảnh Tâm và Lâm Nguyệt, họ thường thay nàng đi xem xét cửa hàng. Dù cửa hàng chưa có lợi nhuận, nhưng ít nhất cũng đã bước đầu đi vào hoạt động.

Còn năm người mang về từ chợ nô lệ thì Nhạc Chi chưa vội giao việc cho họ. Họ thật sự quá yếu ớt, dù đã mười mấy tuổi nhưng gầy gò như trẻ con.

Nhạc Chi chỉ bảo họ nghỉ ngơi, tẩm bổ trước, phải dưỡng sức khỏe trước đã.

Còn một chuyện nữa. Không biết vì sao Hoắc Hựu lại cho phép nàng mỗi tháng ba lần thăm tỷ tỷ.

Nhạc Chi lại đi thăm tỷ tỷ, dù tinh thần của tỷ tỷ chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng sắc mặt đã hồng hào hơn. Nàng biết Ly Diêu là người tinh tế, nên thường nhờ nàng mang theo chút đồ ăn thức uống cho các ngục tốt, lâu dần, những ngục tốt nhận nhiều lợi lộc cũng bắt đầu chăm sóc Nhạc Cẩn nhiều hơn.

Tuyết lớn không ngừng rơi, hoa cỏ cây cối đều được bao phủ trong một lớp áo bạc, trời ngày càng lạnh hơn.

Phòng Dệt gửi đến nhiều loại vải, định làm áo đông cho Thái tử phi. Nhạc Chi mới nhớ ra, hình như y phục của Cảnh Tâm và mấy người họ không đủ ấm.

Nàng có chút hối hận, bản thân không phải là người cẩn thận.

Vì thế, Nhạc Chi gọi người đến tiệm vải Cẩm Tú đặt một loạt áo đông, ban thưởng cho mọi người trong phủ. Lập tức, bầu không khí trong phủ trở nên ấm áp hơn hẳn.

Nói đến làm việc ở phủ Thái tử, lương không hề thấp. Nhưng Thái tử điện hạ tính tình lạnh lùng, đám nô tài chưa từng nhận được phần thưởng ấm áp như vậy.

Họ không khỏi cảm thán –

Năm nay Thái tử phi vào phủ quả thực không giống như trước!

Về chuyện này, Hoắc Độ tự nhiên khinh bỉ.

Chút ân huệ nhỏ nhoi, lôi kéo lòng người, thật sự là nhạt nhẽo.

Chẳng mấy chốc, những thứ Nhạc Chi đặt mua cũng lần lượt được gửi đến. Nàng mỉm cười gọi Cảnh Tâm và Lâm Nguyệt đến, chỉ vào bàn. Hai nha đầu theo tay nàng nhìn tới —

Cả một bàn đầy trâm cài, vòng tay, và vải lụa.

Nụ cười nở rộ trên khuôn mặt, Lâm Nguyệt vui mừng hớn hở, “Những thứ này…”

“Đều là dành cho các em.” Nhạc Chi chớp mắt, ba người họ, nàng nhất định phải thiên vị chút ít, “Đợi Ly Diêu làm xong việc về rồi cùng nhau chọn.”

Hai cô nương cười đáp, trong lòng mong Ly Diêu mau chóng trở về.

Cảnh Tâm ngày càng vui vẻ hơn, nàng rót cho Nhạc Chi một tách trà nóng, trong mắt ánh lên vẻ tinh nghịch, “Chủ tử thật tốt, còn chuẩn bị riêng những thứ này cho chúng em, hẳn là Thái tử điện hạ nhận được thứ độc nhất vô nhị rồi!”

“Đương nhiên rồi!”

Lâm Nguyệt làm mặt “Ta rất hiểu”, nói xong còn nháy mắt với Nhạc Chi.

Nụ cười trên mặt Nhạc Chi hơi khựng lại.

Nàng… hình như đã quên mất.

Nhưng không kịp nghĩ nhiều, Ly Diêu đã trở về. Chỉ là, sắc mặt nàng có phần tái nhợt.

“Chủ tử, xảy ra chuyện rồi.” Ly Diêu cắn môi, bàn tay nhỏ hơi run rẩy, “Dương Hằng hắn…”

Thấy vậy, Cảnh Tâm và Lâm Nguyệt vội tiến tới, mỗi người nắm lấy một tay nàng, sưởi ấm cho nàng.

“Hắn làm sao? Em đừng lo, từ từ nói.”

Nghe thấy cái tên này, Nhạc Chi không khỏi giật mình. Nàng biết ngày thứ hai sau khi Dương Hằng gặp chuyện, hắn đã bị cách chức Phó thống lĩnh Thần Vệ quân, với tình cảnh hiện tại của hắn còn có thể làm gì được nữa?

Ly Diêu thở ra vài hơi, mới trấn tĩnh lại, chậm rãi nói: “Bẩm chủ tử, Dương Hằng tuy không thể tiếp tục làm Phó thống lĩnh, nhưng Hoàng thượng nhớ công trạng cũ, đã phái hắn đi làm việc ở Hạ Phi Đài.”

“Cái gì!”

Nhạc Chi tức thì siết chặt đôi tay, tim đập mạnh.

Tỷ tỷ nàng khó khăn lắm mới ổn định được chút ít, nàng không thể để Dương Hằng xuất hiện trước mặt tỷ tỷ, tuyệt đối không được!

“Hắn nhậm chức hôm nay sao?”

“Theo lời đám cai ngục, chắc là vậy.” Ly Diêu gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng, “Họ đã nhận được tin từ trong cung, đoán rằng Dương Hằng sau khi hạ triều sẽ đến.”

Nhạc Chi ngay lập tức đưa ra quyết định.

Ánh mắt nàng lạnh lẽo, từng chữ nhấn mạnh: “Được, vậy chúng ta sẽ gặp vị Dương đại nhân này.”