Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 386




Gia chủ Lạc gia nghĩ lại cũng phải, tính tình Lạc Ninh thật sự rất lỗ mãng. Được người Lôi gia sửa trị một chút, biết kiềm chế bản thân mới tốt lên được. 

Vợ mình nói đúng, Lạc Ninh là con gái của Lạc Dực Thừa, cháu gái của gia chủ Lạc gia. Ngay cả khi Lạc gia không nhìn nhận Lạc Ninh, Lôi gia hoàn toàn không có khả năng thẳng tay giết chết nếu không muốn kết thù với Lạc gia. 

"Cũng được, tôi cử người quan sát tin tức của nó ở Lôi gia". 

Lúc này bà Lạc mới gật đầu: "Sau khi nó rời khỏi Lôi gia, tìm cách đưa nó ra khỏi hòn đảo này luôn đi". 

Khoảng thời gian này, người của các thế gia phong thủy cổ thường xuyên chê cười Lạc gia. Con nhỏ thô lỗ đó cần rời khỏi đảo càng sớm càng tốt, tránh làm mất mặt Lạc gia. Vợ của con trai cả nói rất đúng, con hoang bên ngoài là loại tục tằng khó dạy, thua thiệt một chút mới có thể khiêm tốn hơn. Hy vọng lần này học được một bài học sáng mắt ở Lôi gia, rồi nhanh chóng trở về đất liền, bà ta cũng không cần tức giận nữa. 

Gia chủ Lạc gia thì không biết nên cư xử với đứa cháu gái ruột Lạc Ninh này thế nào, cho nên rất tán thành: "Nên vậy, chờ sau khi nó được Lôi gia thả ra, tôi sẽ tìm cách tống nó khỏi đảo". 

Dù sao bây giờ còn chưa tới lúc nhận lại, quan trọng là con bé kia cũng không muốn nhận lại họ. 

–Editor: Autumnnolove–

Bên phía Lôi gia, có người cố ý che giấu tin tức. Vả lại sau khi Lôi Khâu dẫn người về đảo, sợ bị người lớn trong nhà mắng, cho nên dặn dò nhóm tùy tùng tạm thời không báo lại chuyện này. Lôi Khâu dự định sau khi Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm ra khỏi quần thể hang rắn, cậu ta sẽ âm thầm tiễn họ rời đảo. Vì vậy, người lớn Lôi gia và các vị trưởng lão thật sự không biết Lạc Ninh đã đến Lôi gia. 

Vào giờ cơm chiều, gã tùy tùng của Lôi Khâu bảo người trông giữ hang rắn đi ăn cơm, để hắn trông chừng là được. Người trông giữ hang rắn nghĩ đây là người của tiểu thiếu gia, chắc chắn không thành vấn đề, vì vậy giao lại công việc và đi ăn cơm. 

Gã tùy tùng chắc chắn người đã đi rồi, hắn mới trộm cầm cây sáo lên và thổi ra âm tần dựa theo chỉ dẫn trên điện thoại. Sau khi thổi xong, ánh mắt của hắn lộ ra cảm xúc tàn nhẫn và kích động. Nếu chuyện thành công, thì hắn sẽ thu được rất nhiều lợi ích. 

Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm đang ở sâu trong hang rắn, họ đã nghe được tiếng sáo. Lạc Ninh nhếch môi, "Cuối cùng tên kia cũng chịu ra tay". 

"Đây là tín hiệu gì?". Lâu Nhiễm Nhiễm đã quen với cảnh tượng rắn bò khắp nơi và nhìn chằm chằm mình, cô ấy vô cùng phấn khích hỏi lại. 

Đi cả một ngày mà không tìm thấy thứ gì quý giá, xem ra đúng như anh Ninh đã nói, phải tìm trong đàn rắn độc mới được. 

Lạc Ninh trả lời: "Tín hiệu dẫn dụ rắn động chui ra khỏi hang và tấn công". 

Cô lấy trong túi ra bút vẽ bùa và hai lá bùa, vẽ xong tự mình đeo một lá bùa, và đưa cho Lâu Nhiễm Nhiễm lá bùa còn lại. 

"Đeo lá bùa vào, sẽ không bị rắn độc tấn công". 

Hai mắt Lâu Nhiễm Nhiễm sáng rỡ, đón lấy lá bùa: "Anh Ninh đỉnh đỉnh đỉnh, có thể vẽ được lá bùa cực phẩm thế này". 

Lạc Ninh khẽ cười và nói: "Này còn phải cảm ơn chu sa siêu phẩm thắng được ở chỗ Lâu gia, có bột mới gột nên hồ thôi". 

Khuôn mặt Lâu Nhiễm Nhiễm phơi phới, vui vẻ khi người khác gặp hoạ: "Tôi đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tiếc của của ông già tôi rồi, ha ha…".

"Sau này nếu có cơ hội, cô cứ việc đào thêm nhiều thứ tốt của Lâu gia". 

Lâu Nhiễm Nhiễm là người khơi mào chuyện đấu pháp. Đám trưởng lão Lâu gia kia muốn lấy lại danh dự, quả nhiên tất cả đều đã bị lừa, lấy ra rất nhiều thứ tốt xem như tiền đặt cược. Sau đó vênh váo tự đắc và tràn ngập tự tin đấu pháp với Lạc Ninh, cuối cùng thất bại thảm hại như gà trống bại trận. Mấy lão già kia còn hết sức đau lòng bởi vì thua mất tiền cược, Lâu Nhiễm Nhiễm càng nhìn càng thấy sảng khoái. 

Lạc Ninh nhún vai và nói: "Có lẽ người Lâu gia sẽ không bị lừa nữa đâu". 

Trong hai ngày qua, Lạc Ninh đã đấu pháp với hơn hai mươi người ở nhà họ Lâu, kết quả toàn thắng. Trừ khi tộc lão Lâu gia xuống núi, nếu không những người còn lại sẽ không ngủ ngốc chủ động dâng hiến thứ tốt cho cô. 

Lâu Nhiễm Nhiễm cảm thấy cũng đúng, "Tiếc là mấy vị tộc lão kia không dễ gì mà xuống núi, đồ trong tay họ toàn là đồ ngon". 

Lạc Ninh bật cười: "Cô có niềm tin với tôi đến vậy à? Mấy vị tộc lão kia đều không phải là nhân vật đơn giản, biết đâu được tôi sẽ thua họ". 

Tuy thực lực của cô rất mạnh, đã đi qua nhiều thế giới nên kinh nghiệm đấu pháp thật sự phong phú. Nhưng trước giờ cô chưa từng khinh thường kẻ địch, nhất là những người toạ trấn ở các thế gia phong thủy cổ. Núi này cao còn có núi khác cao hơn, đôi khi cẩn thận thì không cần ân hận về sau. 

Lâu Nhiễm Nhiễm cười nói: "Không hiểu vì sao, dù sao tôi vẫn tin tưởng cô sẽ thắng". 

"Nhưng mà cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, mấy vị tộc lão sẽ không xuống núi đâu. Tiếc thật!". 

Sau này nếu có cơ hội, cô ấy lại hợp tác với Lạc Ninh chiếm lấy thứ tốt từ trong tay nhóm tộc lão. 

Hai người vừa tán gẫu vừa tiếp tục tiến về phía trước. 

Tối qua Lôi Khâu ngủ không ngon lắm, sáng nay đã chạy tới hang rắn hỏi xem Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm có cầu cứu hay không. Người trông cửa hang và gã tùy tùng kia đều nói không có. Gã tùy tùng còn lừa Lôi Khâu, nói rằng Lạc Ninh sợ mất mặt, có lẽ sẽ nán lại ở cửa hang khoảng hai ngày, chờ Lôi Khâu thả họ ra. Lôi Khâu cảm thấy rất đúng, vì vậy bảo hai người họ tiếp tục trông chừng, còn mình thì rời khỏi. 

Hai ngày sau, Lôi Khâu đang định đi đón hai người Lạc Ninh và tiễn họ rời đảo, thì bị ba mẹ gọi đến cùng ăn bữa trưa, cơm nước xong còn hỏi thăm tình hình gần đây. Cậu ta vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để thoát thân, đột nhiên nghe thấy người trông chừng hang rắn xin gặp. 

Lôi Khâu linh cảm có chuyện chẳng lành, chẳng lẽ Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm đã xảy ra chuyện? 

Chuyện này vô cùng nghiêm trọng, vả lại cậu ta thật sự đâu có muốn họ chết đâu! 

Hai cô gái liều mạng kia cũng thật là, danh dự là chuyện nhỏ, mạng sống là quan trọng nhất, cầu cứu một câu thì có làm sao! 

Sau khi người trông chừng hang rắn tiến vào, Lôi Khâu giành hỏi trước: "Hang rắn xảy ra chuyện gì?". 

Người trông hang rắn vội vàng đáp lại: "Lũ rắn đang bạo động". 

Lôi Lệ Phi vốn dĩ đang nhàn nhã uống trà lập tức đứng hình, nghiêm túc hỏi lại: "Sao lại như vậy?". 

Ánh mắt người trông coi cửa hang chuyển đến trên người Lôi Khâu: "Chuyện này…chuyện này…". 

Sao Lôi Lệ Phi không nhận ra người trông coi hang rắn vẫn luôn nhìn con trai mình, sắc mặt ông ta trầm xuống, "Nói, rốt cuộc là như thế nào?".

Lúc này người trông coi hang rắn mới thành thật trả lời: "Hai ngày trước tiểu thiếu gia dẫn về hai cô gái, bảo chúng tôi đưa họ vào hang rắn, còn bảo tùy tùng của thiếu gia ở bên ngoài trông chừng cùng chúng tôi". 

"Nào ngờ hôm nay tùy tùng của tiểu thiếu gia giống như bị điên, cướp mất cây sáo khống chế lũ rắn, không ngừng thổi loạn, sau đó hang rắn bắt đầu bạo động". 

"Hai cô gái tiểu thiếu gia đưa về vẫn chưa ra ngoài, không biết sống chết thế nào". 

Tên kia đột nhiên cướp lấy cây sáo và thổi điên cuồng khiến họ giật nảy mình. Sau khi họ bắt giữ được hắn, quần thể hang rắn đã bạo động rồi, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn, họ không dám giấu giếm, cho nên mới vội vàng chạy tới báo tin. 

Lôi Lệ Phi không ngờ con trai lại gây ra chuyện quần thể hang rắn bạo động, ông ta đột nhiên nghĩ tới một khả năng, nhìn Lôi Khâu và hỏi: "Chắc không phải là con đưa Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm về đảo đâu đúng không?". 

Lôi Khâu thấy sắc mặt ba mình khó coi, không khỏi rụt cổ, "Ba, ba thật là tuyệt, chuyện này cũng đoán đúng!". 

"Bốp!", Lôi Lệ Phi vỗ một cái thật mạnh lên bàn, vẻ mặt vô cùng giận dữ nhìn Lôi Khâu: "Tuyệt cái đầu mày!". 

"Thật sự là Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm sao?". Ông ta lại nhịn không được hỏi lại, muốn khẳng định lại cho chắc. 

Lôi Khâu mím môi trả lời: "Dạ!". 

Đột nhiên Lôi Lệ Phi xúc động muốn ném con trai mình vào tường, "Thằng ngỗ ngược này, sao mày lại đưa Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm lên đảo, còn đưa người ta tới hang rắn?".