Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 385




Lôi Khâu thấy Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm khăng khăng muốn tới quần thể hang rắn, cậu ta cảm thấy rất bất lực. 

"Được rồi, các cô muốn đi thì đi đi". 

Quay trở về cậu ta sẽ cho người tạm thời dụ lũ rắn độc đi xa một chút, chờ sau khi hai cô gái trải nghiệm cảm giác bị một đống rắn nhìn chằm chằm xong và sợ hãi cầu xin trợ giúp thì cậu ta sẽ thả người ra. 

Con tàu nhanh chóng cập vào bờ biển, Lôi Khâu đưa hai người Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm lên đảo. Dưới sự xúi giục của người nọ, cậu ta và Lạc Ninh - Lâu Nhiễm Nhiễm tiếp tục ngồi xe ngựa và đi thẳng đến quần thể hang rắn. 

Lôi Khâu là tiểu thiếu gia được thương yêu nhất Lôi gia, trên đường đi đến quần thể hang rắn không có ai đứng ra cản đường. Di chuyển hơn một tiếng đồng hồ, xe ngựa dừng ở lối vào quần thể hang rắn. 

Sau khi xuống xe, Lôi Khâu nhìn Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm rồi hỏi lại: "Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đó". 

Cả Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm lập tức lắc đầu, "Không hối hận đâu". 

Lôi Khâu: "...",  trên đời trời đất mới từng thấy có người thích tới hang rắn. 

Cậu ta không tiếp tục ngăn cản: "Được rồi, vậy các cô vào đó đi, chừng nào muốn đi ra thì la lớn lên cầu cứu". 

"Hai ngày sau tôi sẽ tới đón hai người". 

Cậu ta cảm thấy chắc chắn hai cô gái này không chờ được tới hai ngày sau cậu ta tới đón, mà sẽ cầu cứu trước thời gian đó. Quần thể hang rắn là truyền thừa ngàn năm của Lôi gia, thông thường chỉ có một vài người có uy quyền trong tộc và trưởng lão đến đó tu luyện. Những người cùng độ tuổi như họ tới đây, vào trong chưa được bao lâu đã vội chạy ra. Trước kia Lôi Khâu đã từng vào đó một lần, rồi bị vô số ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm mình, cậu ta không muốn trải nghiệm cảm giác đó thêm một lần nào nữa. 

Nhìn thấy vẻ mặt hứng thú bừng bừng của Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm, cậu ta thầm nghĩ lát nữa hai người họ không khóc mới là lạ. Rồi bảo người trông coi quần thể hang rắn dẫn Lạc Ninh và Lâu Nhiễm vào trong. 

Người trông coi quần thể hang rắn thấy Lôi Khâu muốn đưa hai cô gái xinh đẹp trẻ tuổi vào trong hang rắn, cảm thấy hết sức khó hiểu, anh ta bước lên cười nói: "Tiểu thiếu gia, hai người họ không phải là người Lôi gia chúng ta, cho vào trong hang rắn không hợp lý lắm đâu". 

Lôi Khâu phất tay, "Tự họ thích thú vào đó tham quan cơ mà, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm, anh cứ làm phận sự của mình là được". 

"Đúng, đúng, chúng tôi tự nguyện vào đó", Lâu Nhiễm Nhiễm nói với người trông coi hang rắn. 

Sau đó hỏi Lôi Khâu: "Có cần chúng tôi để lại thư tuyệt mệnh cho cậu không?". 

Lôi Khâu lắc đầu: "Thế thì không cần, dù sao có chuyện gì các cô cứ la lên là được". 

Người trông coi thấy không ngăn cản được, đành phải đưa Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm tới cửa hang. 

"Sau khi vào đó các cô đừng chạy lung tung, sợ quá thì cứ ở gần cửa hang là được, rắn sẽ không bò ra khỏi hang đâu". 

"Gặp phải nguy hiểm hoặc muốn ra ngoài thì kêu lên, tôi sẽ đưa các cô ra ngoài", đứng trước người đẹp, thái độ của người trông coi rất lịch thiệp. Trong lòng thì đang thầm mắng, tiểu thiếu gia chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. 

Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm gật đầu: "Đã biết, làm phiền anh rồi". 

Hai người họ bước vào quần thể hang rắn không chút do dự, cửa hang mở ra rồi khép lại. Sau khi họ vào trong, Lôi Khâu nói với người trông coi hang rắn: "Đuổi rắn độc đến nơi khác đi, đừng làm các cô ấy bị thương". 

Người trông coi hang rắn gật đầu: "Được, tôi sẽ đi thổi sáo dẫn dụ đám rắn độc tụ lại ở điểm cuối của hang động, không cho chúng bò ra ngoài". 

Anh ta không cho rằng hai cô gái nhỏ dám đi vào chỗ sâu nhất của sơn động. 

Lôi Khâu ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Tôi để người của tôi lại đây, nếu các cô ấy muốn ra thì anh nhanh chóng thả các cô ấy ra, sau đó bảo người này báo tin cho tôi". 

"Đã rõ!", người trông coi hang rắn cũng lo lắng sẽ phát sinh những chuyện ngoài ý muốn. 

Lôi Khâu để lại gã tùy tùng đã đề xuất ý tưởng cho cậu ta, hắn cũng vui vẻ đồng ý. 

Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm tiến vào quần thể hang rắn, lập tức nhìn thấy trước mặt là một dãy núi hùng vĩ không biết điểm cuối là đâu. Trung tâm dãy núi là sơn động rất lớn, và không có cửa trên đó. Hai người họ đưa mắt nhìn nhau, rồi nhấc chân đi về phía sơn động. 

Lạc Ninh phát hiện phía trên mặt đất ở cửa hang có một lớp bột kỳ lạ khá dày, họ đặc biệt làm vậy để ngăn rắn bò ra ngoài. Cô nói với Lâu Nhiễm Nhiễm: "Giẫm hai chân lên lớp bột phấn màu vàng này đi, sẽ không bị lũ rắn tấn công". 

Lâu Nhiễm Nhiễm mỉm cười gật đầu: "Tới ngay!". 

Hai người họ chuẩn bị xong, mới dò dẫm tiến vào hang động, bên trong toàn rắn là rắn. Bởi vì dưới chân họ có bột phấn màu vàng, tuy rất nhiều rắn lượn lờ bên cạnh nhưng không có con nào chủ động tấn công. 

Càng đi sâu vào trong, số lượng rắn càng nhiều, từng đôi mắt sắc lạnh đang rình rập Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm. Lạc Ninh không hề sợ hãi, cô móc ra viên dạ minh châu mà Lôi Khâu đã đưa cho cô trước đó, rồi tiếp tục quan sát khắp nơi. 

Tuy đây là lần đầu tiên Lâu Nhiễm Nhiễm đương đầu với hang rắn nhưng cô thật sự không lo lắng, chẳng qua vẫn cảm thấy hơi nổi da gà. Hai người vững vàng tiến về phía trước, bỗng nhiên nghe được tiếng sáo truyền đến. 

"Tiếng sáo này để làm gì vậy?". Lâu Nhiễm Nhiễm hỏi. 

Lạc Ninh trả lời: "Đây là tiếng sáo dùng để dụ rắn tập trung lại một chỗ và không tấn công người thổi sáo, chắc là người trông coi cửa hang thổi". 

Lâu Nhiễm Nhiễm nói: "Thì ra là thế, nhất định là Lôi Khâu dặn anh ta làm". Cô ấy nói tiếp: "Nhưng cái gã có mưu đồ bất chính kia chắc chắn sẽ làm gì đó thôi". 

Lạc Ninh khẽ cười: "Không sao, đa số chủng loại quý hiếm đều là rắn độc, tôi còn sợ hắn ta không làm chuyện ác nữa đây". 

Lâu Nhiễm Nhiễm chớp mắt, "Cũng đúng, tốt nhất là hắn ta nhanh nhanh làm chuyện xấu đi". 

–Editor: Autumnnolove–

Trong lúc hai người đi sâu vào trong, Lâu gia bên ngoài đã nhận được tin Lâu Nhiễm Nhiễm và Lạc Ninh đến Lôi gia chơi. Tuy gia chủ Lâu gia và vị các trưởng lão đang rất lo lắng Lâu Nhiễm Nhiễm và Lạc Ninh sẽ gây ra chuyện gì đó và Lôi gia sẽ giận chó đánh mèo tính sổ lên đầu Lâu gia, nhưng họ vẫn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đi gieo rắc tai hoạ cho Lôi gia cũng được!

Hai ngày qua Lạc Ninh chỉ quanh quẩn ở Lâu gia, bắt tay với Lâu Nhiễm Nhiễm gạt được rất nhiều hàng ngon. Tất cả đều là đồ tốt bởi các trưởng lão Lâu gia và thế hệ cao tuổi đấu pháp không lại Lạc Ninh. Thua thứ này thứ kia không sao, quan trọng là mất hết thể diện. Cho nên gia chủ đã hạ lệnh xuống, không ai được phép lan truyền chuyện này ra ngoài. 

Thật ra gia chủ cũng rất đau lòng, vốn dĩ ông ta muốn cứt vớt danh dự Lâu gia, nên đã lấy ra một hộp chu sa siêu phẩm, cử Nhị trưởng lão đến đấu pháp với Lạc Ninh. Nào ngờ Nhị trưởng lão thật sự thua trong tay Lạc Ninh, tất nhiên hộp chu sa của ông ta cũng bị Lạc Ninh lấy đi. Ông ta không có nhiều hộp chu sa loại đó, vì vậy không khỏi cảm thấy xót của. 

Về phần đi mời các vị trưởng lão trấn tộc đang bế quan ra ngoài đấu pháp với Lạc Ninh thì ông ta không dám nghĩ tới. Một khi tộc lão ra ngoài, chắc chắn sẽ mắng ông ta và các vị trưởng lão là phế vật, ngay cả một đứa nít ranh cũng đấu không lại. Hơn nữa nếu không xảy ra sự kiện trọng đại, không được phép làm phiền tộc lão. Vì vậy người nhà họ Lâu đành phải nhịn nhục, ước gì có thể tiễn ôn thần Lạc Ninh đi càng nhanh càng tốt. Bây giờ Lôi gia đã tự nạp mạng, họ còn muốn vỗ tay khen ngợi tán thưởng nữa là. 

Những gia tộc khác nhanh chóng biết được chuyện này. Riêng gia chủ Lạc gia là đau đầu nhất, sao Lạc Ninh lại tới Lôi gia nữa rồi. Bởi vì Lạc Dực Thừa đánh gãy chân con rể, cho nên Lạc gia và Lôi gia nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn, lâm vào tình cảnh bằng mặt không bằng lòng. 

Gia chủ Lạc gia sợ người Lôi gia ra tay tàn nhẫn với Lạc Ninh, nên muốn đi đến Lôi gia một chuyến. Sau khi Lạc phu nhân biết được, tức giận nói: "Ông cũng đừng đi! Nếu nó đã có cái gan chạy tới Lôi gia làm càn, thì phải chuẩn bị tâm lý sẽ bị người ta trả đũa bất cứ lúc nào". 

"Quả nhiên là con hoang bên ngoài, man di mọi rợ, xứng đáng bị dạy cho một bài học". 

Thấy chồng còn lưỡng lự, bà ta nói tiếp: "Lôi gia không tới mức lấy mạng nó đâu, thế chẳng khác nào gây thù chuốc oán với Lạc gia chúng ta". 

Bà ta cảm thấy tính cách của Lạc Ninh quá ngang tàng, còn rất lỗ mãng, nên bị Lôi gia trừng trị đích đáng, đỡ phải ngu ngốc không biết trời cao đất rộng. 

- --