Hai chú mèo con đánh nhau từ đông sang tây, lông mèo bay khắp nơi chúng đi qua nhưng chúng lại tránh được những đồ vật dễ vỡ dọc đường, không tạo thành cục diện sẽ bị mẹ đánh.
Chỉ là một sợi lông mèo không nghe lời bay vào ly của Phó Du Thường.
Một bóng đen bao phủ hai chú mèo con đang đánh nhau, cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, hai cục bông màu đen đồng thời dừng vuốt, ngẩng đầu nhìn lên.
Một đôi tay tóm lấy gáy chúng nó.
Chờ đến khi Mộc Chiêu lấy ổ mèo cũ của Hòn Than đi ra, nàng thấy hai cục bông nhỏ màu đen đang nằm hai bên học tỷ, cùng xem TV với học tỷ.
Mộc Chiêu không biết chuyện gì vừa xảy ra nên khen hai chú mèo thật ngoan.
Mộc Chiêu lại tìm một cái bát mèo khác cho chú mèo mới, đổ đầy bát thức ăn cho mèo vào giờ ăn.
Mèo con cảm thấy hơi choáng váng và do dự trước bát thức ăn của mình.
"Ăn nhanh đi, gần một ngày chưa ăn gì rồi, con không đói bụng sao?"
"Hòn Than sắp ăn hết rồi, con ăn nhanh lên, nếu không lát nữa nó sẽ tới cướp của con đó!"
Mèo con nhìn con mèo trông giống hệt mình bên cạnh, nó đang ăn rất ngon lành, chẳng bao lâu nữa thức ăn cho mèo sẽ hết.
Đôi mắt mèo con mở to, như đang sợ hãi, ngẩng đầu lên liếc nhìn Mộc Chiêu đang nhìn chằm chằm vào mình, mèo con cúi đầu ăn thức ăn cho mèo.
"Rộp rộp rộp..." Cũng khá ngon!
Mộc Chiêu sờ đầu mèo, xúc cảm khi sờ vào lông thật khiến người ta nghiện.
"Than Đá ăn ngoan nhé, lát nữa mẹ dẫn con đi xem ổ mèo!"
"Ô..." Đuôi mèo con trên tay Mộc Chiêu quét qua quét lại, sau đó đột nhiên cứng đờ.
Than Đá?
"Meo ô?"
"Học tỷ! Chúng ta gọi mèo mới là Than Đá được không? Vừa nghe là biết nó cùng một nhà với Hòn Than!"
"Meo ô!"
"Rất hay." Người chiều chuộng vợ không giới hạn nào đó đồng ý mà không có bất kỳ nguyên tắc nào.
Cái tên Than Đá đã được quyết định như vậy, mèo nhỏ không có quyền lợi phản kháng.
"Meo meo meo meo ô..." Mèo con nhận được một cái tên mới còn khó nghe hơn cả Hòn Than, mèo con muốn chui vào góc tường tự bế.
Hòn Than chạy đến bên người nàng kêu meo meo một hồi, sau đó kéo bát cơm của Than Đá lại, cướp gần hết thức ăn cho mèo còn lại trên tay nàng.
"Meo..." Than Đá ghét bỏ liếc nhìn Hòn Than, sau đó chạy theo Mộc Chiêu.
Kênh TV đang phát một chương trình tạp kỹ hài hước, Mộc Chiêu ngồi trong lòng Phó Du Thường cười nghiêng ngả, mèo con cuộn tròn dưới chân nàng trở thành máy sưởi ấm chân thương hiệu Meo Meo.
Mặc dù trông giống hệt nhau nhưng Mộc Chiêu dần dần phát hiện ra tính cách của chú mèo con này hoàn toàn khác với Hòn Than.
Tính cách, tính tình và sự dính người của chú mèo con này là tốt nhất trong những chú mèo mà Mộc Chiêu từng thấy trong đời, có thể gọi là điển hình về đức tính của mèo! Hòn Than sẽ thể hiện sự ghét bỏ khi nàng dán nó quá mức nhưng chú mèo mới thì không.
Chỉ là khi Mộc Chiêu không ở bên thì chú mèo con trông có vẻ hiền lành, dễ thương và bám dính này lại trông giống như một con mèo khác vậy!
"Bạch!" Đuôi của Than Đá đập vào đầu Hòn Than.
"Meo!" Hòn Than tức giận hét lên.
"Meo meo meo meo!" Than Đá kêu lại không chịu thua kém.
Than Đá nhìn cánh cửa phòng ngủ chính đã đóng kín, nhảy tới cửa sổ dùng móng vuốt mở cửa sổ.
"Meo meo!" Nó quay đầu gọi Hòn Than, ra hiệu cho nó đi theo.
Hòn Than chậm rãi liếm chân, lười biếng đứng dậy trước sự thúc giục của Than Đá rồi đi theo.
Ánh trăng sáng trên bầu trời, hai cục bông màu đen hòa thành một thể với bầu trời đêm.
Gần đây ban đêm ở thành phố H rất không yên ổn, thế lực của Quỷ Vương đã mở rộng đến đây, lời cảnh báo lúc đó không có tác dụng răn đe quá lâu, nhân loại không thể dung thứ được hành vi khiêu khích như vậy nên đã phái một Thiên Sư đến trấn áp.
Tuy nhiên, nhân loại đã đánh giá thấp quyết tâm tìm một con ma của Quỷ Vương, từng phái đại tướng dưới trướng của hắn tới, ứng đối của nhân loại bắt đầu như trứng chọi đá, đến mức phải xin chi viện từ cấp trên.
"Vương thượng muốn mạnh mẽ đột phá khu biệt thự bên kia bằng mọi giá, điều này chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của các Thiên Sư nhân loại, đến lúc đó, ta sẽ phải dùng mạng của thuộc hạ để dọn đường..." Trong một nơi tối tăm, có một người đàn ông vẻ mặt lấm la lấm lét đang ngồi ở đó xoay hai quả óc chó bằng ngọc trong tay, hình ảnh quả óc chó xoay liên hồi phản ánh sự lo lắng bên trong hắn.
"Không được làm trái mệnh lệnh của Vương thượng." Quỷ hồn mặc áo giáp cầm trường đao phía sau, như thể nếu tên kia nói một chữ "Không" thì trường đao này sẽ chém vào đầu của hắn.
"Đương nhiên, tôi sẽ xử lý chu toàn, xin Vương thượng yên tâm. Nhưng chúng tôi chỉ là một nhóm Chuột Yêu bình thường, nếu trộm đồ thì còn tương đối am hiểu, nhưng để chúng tôi đi chiến đấu với Thiên Sư hay là chiến đấu với vị kia ở phía đông, cho dù dâng lên toàn tộc của chúng tôi, như vậy, như vậy cũng đánh không lại! Cho nên... Vương thượng có nói sẽ cử vị đại nhân kia đến chi viện không?" Chuột Yêu nào dám phản bác.
"Chử đại nhân đã đến thành phố H được mấy ngày rồi, Quỷ La Sát đại nhân cũng sắp trở về, bản thân thành phố H còn có Quỷ Đao Lao đại nhân và La phu nhân tọa trấn... Có lẽ không lâu Vương thượng cũng sẽ đích thân tới." Hàm ý là có nhiều đại lão như vậy thì ngươi sợ cái gì?
"Được... Được rồi, phiền nói với Vương thượng một tiếng, tiểu nhân sẽ không phụ lòng mong đợi của Vương thượng." Chuột Yêu chửi thầm trong lòng nhưng trên mặt hắn chỉ có thể lộ ra vẻ sợ hãi, nếu không, khi quay về tên quỷ trước mặt này sẽ cáo trạng hắn, nếu chuyện đó xảy ra, cả tộc sẽ không cần sống nữa.
"Meo..." Tiếng mèo kêu nhẹ nhàng vang lên trong đêm.
Nỗi sợ hãi khắc sâu trong xương khiến Chuột Yêu nhảy dựng lên.
Hai đôi mắt vàng sáng lên trong bóng tối sâu thẳm.
"... Hai con mèo hoang?! Làm ta sợ một hồi!" Chuột Yêu nhớ ra mình đã là yêu quái, không cần phải sợ hãi mèo hoang này như trước nữa, vội vàng đứng thẳng lưng.
"Cút mau! Nếu không ta sẽ ăn thịt các ngươi!" Chuột Yêu mắng một câu.
Nhưng tiếng chửi của hắn không hề ảnh hưởng với hai con mèo mà ngược lại, chúng càng ngày càng gần, cơ thể... Càng lúc càng lớn!
"Grào!" Những chiếc răng nanh dài gần như chạm vào mặt Chuột Yêu.
Đôi mắt như đèn lồng nhìn xuống hắn một cách trịch thượng, chỉ hơi thở thôi cũng như có thể thổi ngã Chuột Yêu.
Mà quái vật như vậy, bên cạnh hắn còn có một con!
Chuột Yêu trợn mắt, trực tiếp ngã xuống biến trở lại nguyên hình.
Ánh trăng bị mây đen che phủ, quái vật ngẩng đầu nhìn quỷ vật mặc áo giáp, nhìn từ xa giống như một con hổ khổng lồ đang từng bước một tiếp cận đối thủ.
"Nói." Quái vật nói tiếng người, giọng nói tựa sấm rền.
"Sở Diệm giấu xác cô ấy ở đâu?"
Quỷ mặc áo giáp không trả lời câu hỏi của nó mà nói: "Ngươi có thể trưởng thành như vậy, nên cảm tạ ân đức năm đó của Vương thượng đã giữ lại cho ngươi một mạng, nếu không muốn chết..."
Hiển nhiên quái vật không rảnh rỗi nghe quỷ vật này hồi tưởng chuyện cũ, hắn còn chưa kịp nói xong, quái vật há to cái miệng khổng lồ cắn lấy quỷ sau đó ngẩng đầu lên nuốt chửng hắn.
Nếu muốn biết câu trả lời, nó không chỉ có một lựa chọn để người khác nói cho mình biết.
Sau khi phân hủy quỷ đã bị nuốt chửng, quái vật đã tìm được câu trả lời mình mong muốn.
"Thành phố G... Huyện Đồng..." Con ngươi của quái vật dựng thành một đường thẳng, móng vuốt đào đất thành cái hố một cách vô thức.
Rốt cuộc Sở Diệm và Chử Hâm đang toan tính cái gì?
"Grào!" Nó ở đây đang có tâm sự nặng nề nhưng một con khác lại đang chơi vui vẻ, Chuột Yêu gần như sợ chết khiếp, cảm thấy nó thở ra nhiều không khí hơn là hít vào.
Quái vật rống vào mặt đồng bạn: "Ta tự hỏi ngươi biến mất hơn 20 năm là muốn đi làm gì, có phải khi cô ấy vừa được sinh ra là ngươi đã cảm nhận được rồi đúng không?! Nếu ta không phát hiện, ngươi vẫn giấu ta cho đến tận bây giờ! Ta không để yên chuyện này đâu!"
"Ô..." Con quái vật còn lại đột nhiên thu nhỏ kích thước, hoàn toàn không để ý tới lời cằn nhằn này, sau khi biến thành một chú mèo con liền ngậm chuột lên bỏ chạy.
"Ngươi muốn đi đâu?! Phía tây còn chưa xử lý xong kìa!"
Ngày hôm sau, khi Mộc Chiêu vừa ra khỏi phòng, nàng giẫm phải một vật gì đó mềm mềm, vừa cúi đầu xuống, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang tận mây xanh.
Phó Du Thường đen mặt xử lý xác chuột, sau đó bắt được chú mèo duy nhất đang chơi đùa trong phòng khách.
Sáng sớm vừa ra khỏi phòng đã giẫm phải xác chuột, đến bây giờ Mộc Chiêu vẫn chưa hoàn hồn.
"Hòn Than! Hòn Than phải không? Nhìn vào đôi mắt của con là mẹ biết con không phải Than Đá, có phải là con làm hay không?" Mộc Chiêu yêu cầu Hòn Than đi xem xác chuột.
Nhìn thấy xác chuột trong thùng rác, Hòn Than ấn một chân vào thùng rác, tỏ vẻ con chuột này là do nó bắt!
"Meo ô?" Hòn Than bị xách đi đánh răng.
Sau khi đánh răng xong, Hòn Than nhận được nửa giờ giáo dục miệng từ Mộc Chiêu, nói xong lời cuối cùng, mèo con còn ngáp một cái.
Phó Du Thường bưng bữa sáng ra, để vợ có thể thoải mái hơn khi ở nhà, cô đã cho dì Lưu được nghỉ phép dài hạn có lương.
Than Đá vừa trở về đã nghe được Mộc Chiêu dạy dỗ con mèo ngu ngốc kia, bất lực dùng móng vuốt che mặt lại.
"Gần đây, các nhà khảo cổ đã phát hiện ra một ngôi mộ cổ ở thành phố G. Suy luận sơ bộ..." Giọng nói trên TV thu hút sự chú ý của mèo.
Trong lòng Than Đá trầm xuống, lập tức tập trung xem TV.
"Than Đá vậy mà là một chú mèo thích xem TV!" Mộc Chiêu bế nó lên chơi trong lúc mèo con không chú ý.
"Nói đến thành phố G, Chiêu Chiêu, mấy hôm nữa chị sẽ đi thành phố G công tác vài hôm."
Tai Than Đá giật giật, tùy ý để Mộc Chiêu xoa nắn.
"Thành phố G? Thế thì em cũng muốn đi! Đợi đã... Thành phố G?!" Tay Mộc Chiêu đang xoa mèo lập tức dừng lại.
Thành phố G... Đó không phải là hang ổ của Quỷ Vương sao?
Mộc Chiêu vội vàng nhìn về phía TV, nội dung trên TV giống như một lời báo động trước.
"Bao gồm các thành viên của đội khảo cổ và một số khách du lịch, hiện đã có 15 người đang mất tích..."
Cốt truyện đã phát triển đến đoạn này rồi sao?!
Mộc Chiêu biết, phần lớn người mất tích đều đã chết, về sau sẽ còn có nhiều người mất tích hơn, mà khi Khấu Tử Thư đang phá án đi ngang qua, sẽ bị liên lụy vì cứu người...
Không những tìm thấy lăng mộ Quỷ Vương mà còn có kẻ trộm chí bảo của Quỷ Vương, nghe nói đó là di vật của Bạch Nguyệt Quang của hắn, Quỷ Vương có thù tất báo, lòng dạ còn nhỏ nhen hơn đầu kim kia lập tức điên cuồng phát động trả thù, không chỉ giết chết tất cả mọi người mà còn tra tấn đến chết.
Bây giờ thành phố G không an toàn chút nào.
"Quỷ Vương đang nổi điên ở thành phố G, chị có thể đừng đi được không?" Mộc Chiêu có chút lo lắng.
Nhưng Phó Du Thường lại nói: "Lần này cần phải đi, Chiêu Chiêu, em cũng phải đi cùng chị."
"Em? Không, không, không, tình huống này em vẫn nên ở nhà đợi thì hơn. Học tỷ, chị đi một mình cũng không có vấn đề gì lớn, có trời mới biết nếu em đi sẽ thu hút thứ quái quỷ gì." Trong lòng Mộc Chiêu vẫn biết, khi không có gì nguy hiểm, bản thân nàng chính là nguy hiểm lớn nhất.
"Không bao lâu nữa Quỷ Vương sẽ đến thành phố H nổi điên." Phó Du Thường tỏ vẻ không cần lo lắng.
Bởi vì thứ khiến Quỷ Vương nổi điên giờ đã nằm trong tay Quách tiên sinh ở thành phố H.