Có một số xe cảnh sát đã đậu dưới tòa nhà Tập đoàn Thịnh Chử.
CEO của tập đoàn đã bị bắt đi điều tra, chắc chắn vụ việc này ít nhiều sẽ khiến mọi người trong công ty hoảng sợ, đặc biệt là một số người trong lòng có mờ ám.
Sau khi CEO bị cảnh sát bắt đi, thư ký của ông ta cau mày, không lập tức nghĩ cách giúp ông ta mà thay vào đó là kiểm tra tình hình, sau đó chủ động gọi một cuộc điện thoại bằng điện thoại cá nhân.
"Chử đại nhân, Chương Phú Minh đã bị cảnh sát bắt đi, có cần cứu ông ta không?"
"Ồ?" Người phụ nữ mắt mù tóc trắng đang đi dạo trong công viên thành phố H, vừa mới vuốt ve một chú mèo con do hai mẹ con mang đến, nói lời cảm ơn rồi lấy điện thoại ra nghe máy.
Người giám thị bên kia báo cáo chính xác những gì đã xảy ra.
"Việc ông ta làm bị phát hiện?" Chử Hâm cầm gậy dẫn đường chậm rãi đi về phía trước, mấy đứa trẻ hoạt bát chạy ngang qua nàng ấy, cười nói đùa giỡn, tuy không nhìn thấy khung cảnh xung quanh nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở vui sướng tràn ngập công viên.
Ở đây có một loại cảm giác bình yên, nàng ấy rất thích.
"Đúng vậy, hình như có một người ngoài bị bắt, khai mọi việc cho cảnh sát, cảnh sát đã tra ra được điều gì đó. Có cần bảo lãnh ông ta ra ngoài không? Hay là muốn ông ta câm miệng?"
"Kỳ quái, rõ ràng là số mệnh không chỉ vào ông ta." Chử Hâm đi ngang qua một cái ghế đá, ngồi xuống.
"Ý... Của ngài là?"
"Không có gì, có bảo lãnh ông ta hay không thì tùy cậu. Nếu không muốn bảo lãnh ông ta thì chỉ cần tìm một người thích hợp thay thế ông ta là được." Chử Hâm không quan tâm.
"Chị gái đó thật xinh đẹp!" Hai đứa trẻ ở xa thì thầm: "Tóc chị ấy màu trắng! Chị ấy trông giống như búp bê thiên sứ của mình vậy!"
Chử Hâm ngẩng đầu cười nhìn hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ lập tức ngượng ngùng bỏ chạy.
"Chử đại nhân? Có cần... Nói một tiếng với Vương thượng không?" Người bên kia điện thoại tỏ ra thận trọng, anh ta không dám tự ý ra quyết định, cho dù Chử Hâm đã giao toàn quyền cho anh ta.
"Hôm nay là một ngày đẹp trời, thời tiết cũng rất tốt." Chử Hâm cảm nhận được sự mát mẻ của gió thu, từ từ nhắm hai mắt lại lắng nghe âm thanh của vạn vật.
"À... Vâng, cho nên..."
"Cho nên vào một ngày đẹp trời như vậy, đừng nhắc đến những chuyện gây mất hứng, được không?" Giọng nói Chử Hâm đột nhiên trở nên lạnh lùng.
"Cái, cái gì..."
"Ý tôi là, tâm tình của Vương thượng đang rất tốt, nếu cậu để hắn biết chuyện tầm thường như vậy, hắn sẽ càng tức giận hơn, nếu cậu muốn, chỉ cần nói với hắn, không cần xin chỉ thị của tôi." Giọng điệu của Chử Hâm rất tệ, không chờ đối phương trả lời đã trực tiếp cúp điện thoại.
Chử Hâm buông điện thoại xuống, vẻ mặt dần dần thoải mái trở lại.
Tập đoàn Thịnh Chử bị điều tra, chuyện này nhất định sẽ xảy ra trong tương lai nhưng hiện tại thì không nên, có biến cố tham dự vào, làm nhiễu loạn ván cờ, mục tiêu chính là Quỷ Vương ẩn nấp phía sau tập đoàn.
Thật thú vị, biện pháp thông minh như vậy, đầu tiên là loại bỏ cây gậy gỗ kia.
Chử Hâm ngồi trên ghế đá trong công viên rất lâu, cho đến khi màn đêm buông xuống, những người xung quanh gần như đều rời đi, chỉ còn lại một đôi vợ chồng già.
Có một bóng đen dày đặc thấp thoáng trong rừng cây, chuẩn bị tiến về phía đôi vợ chồng già, nhưng dường như nó đang sợ hãi điều gì đó nên không dám xuất hiện.
Mãi đến khi đôi vợ chồng già cùng nhau rời đi, Chử Hâm mới hơi ngẩng đầu lên, đưa tay về phía những vì sao trên bầu trời, sau đó nhẹ nhàng "nhấp" vào một ngôi sao rồi trượt ngón tay xuống.
"Ngôi sao" trượt khỏi bầu trời và rơi xuống nhân gian, đập trúng bóng đen đang âm thầm kích động trong bóng tối một cách chính xác.
Chỉ nghe thấy một tiếng hét, thứ đồ vật trong bóng tối hóa thành tro bụi, không khí xung quanh trở nên trong lành hơn rất nhiều, bầu trời đêm trong trẻo như được gột rửa.
"Cô vẫn chọn trở về."
Giọng nói và tiếng thở dài của Chử Hâm biến mất trong màn đêm.
——————
"Có sao băng!" Mộc Chiêu nằm bên cửa sổ chỉ lên trời, kêu lên.
Đáng tiếc chỉ có một ngôi sao xẹt qua bầu trời, lúc Mộc Chiêu muốn tìm Phó Du Thường đến cùng xem thì đã không còn nữa.
Mộc Chiêu lui đầu về, quay người nói với Phó Du Thường đang đến bên cạnh mình: "Em thực sự hy vọng ngày mai vị kia có thể tỉnh rượu."
Vị mà Mộc Chiêu nhắc tới chính là đại lão của Yêu tộc mà Liễu Thất Ngọc sắp dẫn tới, nghe nói cô ấy và Quỷ Vương cùng một thời, có huyết thống đặc biệt, dù sao chính là vô cùng lợi hại, cô ấy và Quỷ Vương có thù, tranh đấu ngàn năm không phân thắng bại, có cô ấy ở đây nhất định sẽ như là hổ mọc thêm cánh bla bla bla...
Ban đầu, Mộc Chiêu còn ảo tưởng vị đại lão kia vó các loại buff khác nhau, kết quả...
Ngày hôm đó, Liễu Thất Ngọc cầu xin Phó Du Thường hoãn thi hành hình phạt vài ngày trong sự bất lực, nói chuyện này để chính mình tới mở miệng, dù sao nếu như Lam Ngu Cảnh nghe được chuyện này từ Phó Du Thường, cô ấy mới là chân chính xong đời!
Phó Du Thường "miễn cưỡng" hứa sẽ cho cô ấy một chút thời gian để tự mình đi nói, sau đó vị mà ăn uống miễn phí hàng ngày ở hội quán của họ cũng được Liễu Thất Ngọc mang tới như một ân huệ.
Nhưng đến ngày hẹn, tên kia đã uống say khướt, Liễu Thất Ngọc xoay người một cái đã không biết tung tích, cho nên chỉ có thể hẹn vào một ngày khác, đó là ngày mai, không biết tên kia có tỉnh rượu chưa.
Mộc Chiêu nghĩ nếu Liễu Thất Ngọc có thể thành thật thì sẽ được khoan dung, có lẽ Lam học tỷ còn có thể nói chuyện vui vẻ với cô ấy, nhưng Phó Du Thường nói dựa trên sự hiểu biết của cô về Lam Ngu Cảnh, tình huống sẽ tốt hơn cô tới nói một ít nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Trong quá khứ, Lam Ngu Cảnh từng gặp một kẻ lừa đảo, đối phương áo mũ chỉnh tề, sau vài lần lời ngon tiếng ngọt, rất nhanh Lam Ngu Cảnh đã coi đối phương như một người bạn thân.
May mắn là lúc đó Lam Ngu Cảnh đã giới thiệu người bạn mới của mình với người bạn nối khố của mình, Phó Du Thường cảm thấy người này có gì đó không ổn nên khi cô nhờ người điều tra thì đối phương mới giấu đầu lòi đuôi, là người của đối thủ của nhà Lam Ngu Cảnh, thấy Lam gia chỉ có một đứa con gái duy nhất dễ bị lừa nên suy tính chuyện xấu.
Lam Ngu Cảnh tức giận đến mức suýt cho tên kia một đao, khi quay lại, cô ấy khóc lóc nói với Phó Du Thường nếu ai đó muốn lừa cô ấy như một kẻ ngốc một lần nữa, cô ấy sẽ lột da, rút gân, nghiền xương thành tro!
Shh...
Mộc Chiêu nghĩ, nếu Liễu Thất Ngọc dâng thi thể của mình cho Lam học tỷ để trút giận, liệu có thể khiến chị ấy nguôi giận không?
Tất nhiên, điều này có thể khiến Lam học tỷ tức đến khóc.
Vì vậy, tương lai của Liễu Thất Ngọc đầy gập ghềnh gian truân, rất có nguy cơ phải chịu án tù không vợ.
Không ai có thể giúp cô ấy chuyện này.
"Mặc dù Liễu Thất Ngọc không rõ chuyện của Lam Ngu Cảnh nhưng cô ấy là một con quỷ khôn ngoan, chịu thua thiệt một lần cũng được, cho dù ngày mai có thế nào đi nữa cũng sẽ không để cho yêu quái chạy thoát." Phó Du Thường không lo lắng, Liễu Thất Ngọc sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa.
"Cũng đúng, mau chóng nghỉ ngơi thôi, uống sữa rồi đi ngủ!" Mộc Chiêu cùng Phó Du Thường điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi, thành công biến thành một con ma khác với những con ma khác, ban ngày ra ngoài, ban đêm đi ngủ! Dù nàng không nhất thiết phải ngủ nhưng nàng vẫn có thể tiến vào mộng đẹp một cách thần kỳ khi nằm cạnh vợ.
Chỉ là bây giờ khi nàng ngủ sẽ bắt đầu nằm mơ, những giấc mơ của nàng tràn ngập những cảnh tượng kỳ quái.
Mộc Chiêu ôm lấy eo Phó Du Thường, tuy đã thấy nhiều lần nhưng lần nào cũng muốn cảm thán một câu: Học tỷ trong bộ váy ngủ trông thật gợi cảm, he he!
Đều là của mình!
"Bùm!"
Một tiếng trầm vang lên từ cách đó không xa, mặt đất khẽ rung chuyển.
Hậu quả của vụ va chạm giữa hai sức mạnh đã lan đến tận nhà của các nàng.
Mộc Chiêu bay lơ lửng gần như bị thổi bay, may mà đã sớm ôm lấy Phó Du Thường.
"Chuyện gì xảy ra?"
Cảm nhận được sự dao động của sức mạnh, con rắn khổng lồ vây quanh ngôi nhà ngẩng đầu lên cảnh giác nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó.
Một đợt chấn động khác bùng nổ, lần này mạnh mẽ hơn, Mộc Chiêu cảm thấy bức tường bốn phía đều đang rung chuyển.
Trong phút chốc, bầu trời đêm trong xanh vừa rồi đã bị mây che phủ một nửa, mưa gió dữ dội lập tức ập đến, những cửa sổ chưa kịp đóng bị thổi bay lạch cạch, mặt đất bên cạnh cửa sổ ướt sũng cả một mảnh.
Mộc Chiêu lập tức khống chế sức mạnh đóng tất cả các cửa sổ lại, phương pháp điều khiển này là do Lý lão dạy, trong khoảng thời gian này nàng đã học được khá nhiều từ ông lão.
"Bên ngoài có chiến tranh sao?" Nàng thấy khí thế Quỷ Tướng Quân mang đến lúc trước cũng không mạnh bằng lần này! Không biết hai đại lão nào đang đánh nhau, không kiêng dè chút nào sao? Ít nhất cũng phải tìm một nơi rừng sâu núi thẳm chứ!
Xung kích lần thứ ba nối gót tới nhưng dường như lần này có ai đó đã ngăn cản lại, lực va chạm kém xa so với hai lần trước, dư âm đã được khống chế.
Một nửa bầu trời đêm hoàn toàn tối tăm, một nửa các ngôi sao sáng đến lạ thường, mưa gió dần dần lắng xuống, ở nơi xa mà Mộc Chiêu không thể nhìn thấy, người hòa giải đang chửi ầm lên.
Tuy nhiên, mặc dù Mộc Chiêu không nhìn thấy nhưng nàng có thể cảm nhận được sức mạnh quen thuộc kia, đây là một loại cảm giác rất huyền diệu, không thể giải thích được nhưng còn đáng tin cậy hơn so với nhận diện khuôn mặt.
"Liễu Thất Ngọc!" Mộc Chiêu kinh ngạc thốt lên.
Liễu Thất Ngọc cảm thấy cay đắng, vấn đề của bạn gái vẫn chưa có cách giải quyết mà nơi này lại mang rắc rối đến cho cô ấy.
Hóa ra lần này cô ấy đã giữ đúng lời hứa, bắt giam tên say rượu và tịch thu toàn bộ chai rượu của vị kia, để ngày mai vị kia có thể tỉnh táo hơn vào thời gian đã hẹn.
Nhưng khi trời vừa tối, không biết tên này lại phát điên cái gì, phá bỏ mọi giam cầm mà cô ấy bố trí chạy ra ngoài, đi đến công viên này và bắt đầu đánh nhau với người ta!
Quả nhiên, từ đầu đến cuối tên này đều ẩn chứa rất nhiều sức mạnh! Nhưng hiện tại đây không phải trọng điểm, mấu chốt là động tĩnh hai người đánh nhau nhất định sẽ hấp dẫn người phụ trách ở đây!
Nếu bị truy cứu thì người đầu tiên phải chịu phạt chính là người phụ trách hội quán của tên này, cũng chính là cô ấy!
Vừa nghĩ đến bản thân đã không giàu có, ví tiền rất có thể sẽ bị tổn hại càng thêm nặng nề, Liễu Thất Ngọc liền giận sôi máu.
Nhưng Liễu Thất Ngọc mắng thì mắng, hiển nhiên con ma men chạy ra ngoài không muốn để người đối diện đi.
Bầu không khí căng thẳng, dị tượng trên bầu trời vẫn chưa biến mất, hai bên có thể bắt đầu đánh nhau bất cứ lúc nào.
"Chị lại uống nhiều rồi sao? Chẳng trách chị lại phát điên, trở về tắm rửa ngủ nghỉ đi, nếu muốn báo thù giết tôi, có khi nằm mơ còn nhanh hơn." Lời nói của Chử Hâm như nghiêm túc lại như trào phúng, đổ thêm dầu vào lửa, càng đốt càng cháy lớn hơn.
Ẩn trong màn đêm, yêu quái đen nhánh bộc phát sát khí đáng sợ, tiếng gầm như thú dữ vang lên trong cổ họng.
"Xin cô đừng nói nữa..." Giọng nói của Liễu Thất Ngọc đột nhiên dừng lại, gần như lùi lại hai bước theo bản năng.
Chử Hâm cau mày nhưng không nhúc nhích.
Chỉ có yêu quái bị Liễu Thất Ngọc đuổi theo mắng mỏ là không có phản ứng gì cả.
"Tai mèo!" Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ phía sau yêu quái.
Đôi tai lộ ra ngoài của yêu quái giật giật một cách vô thức.
"Nó có thể động đậy!" Giọng nói càng hưng phấn hơn.
Sát ý của yêu quái đột nhiên tan rã, mây đen trên trời tán đi, vạn vật trở về trạng thái bình yên ban đầu.
Thân thể yêu quái cứng đờ quay lại, đối diện với một đôi mắt tò mò.
Cô ấy đưa tay ra, tiến về phía trước hai bước, sau đó... "Phịch" một tiếng rơi xuống chân Mộc Chiêu rồi bất động.
"Không phải tôi làm! Cô ấy ăn vạ!" Mộc Chiêu sợ hãi đến mức gần như nhảy lên, trốn sau lưng Phó Du Thường.