Sau Khi Chết, Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Chương 104: Đau lòng




Đối với những vết thương rách nát chảy mủ, phải cắt bỏ phần thịt thối rữa mới có thể mau lành hơn, dù quá trình cắt bỏ phần thịt thối có thể sẽ đau khắc cốt ghi tâm.

Sau khi bóc đi che lấp muốn trốn tránh cuối cùng, Mộc Chiêu không thể kiềm chế được cảm xúc đột nhiên dâng trào, thời gian dài như vậy, đến nay nàng đã nhớ ra một vài thứ, nhưng hầu hết thời gian nàng đều cảm thấy mình không thể hòa nhập vào đó, giống như lấy góc nhìn độc lập của thượng đế nhìn những câu chuyện xưa đó, ngoại trừ tri thức có thể thông hiểu đạo lý, nàng vẫn luôn bị động tiếp thu một số hình ảnh kỳ quái.

Nhưng chỉ có chuyện này, tình cảm trong mơ mãnh liệt đến mức trực tiếp ảnh hưởng đến nàng, giờ phút này nàng lớn tiếng khóc là vì người trong mơ đang khóc.

Giờ này khắc này nàng căn bản không kìm được giọng, khóc thở không ra hơi, bị ảnh hưởng bởi cảm xúc đó, cho dù được học tỷ ôm, nàng vẫn cảm thấy cô đơn và sợ hãi.

Quạ đen đang đấu trí đấu dũng với mèo bị tiếng khóc này dọa đến mức cánh ngừng vỗ trên không, cứ thế rơi thẳng xuống đất.

Đây là một sơ hở lớn, nếu như Hòn Than nắm lấy thời cơ, nó có thể kẹp chặt con quạ dưới móng vuốt của mình một lần nữa, nhưng hiển nhiên lúc này nó cũng bị dọa, nó chưa bao giờ nghe thấy Mộc Chiêu khóc như thế này, thân ảnh nho nhỏ bỏ qua quạ đen vọt đến bên cạnh Mộc Chiêu, bất an kêu "meo meo".

Phó Du Thường không rảnh để ý tới những thứ khác, đôi mắt nhỏ như hạt châu của quạ đen xoay xoay, không lựa chọn lập tức bay đi mà là đáp xuống máy điều hòa, quan sát từ xa.

Bạn già của cô ấy đi vào luân hồi còn không có cách nào giữ được nhiều ký ức, nhưng dường như cô nhóc này biết không ít, Địa Phủ sẽ không làm việc thiên vị, đáng lẽ nàng đã uống canh Mạnh Bà mới đúng, nhưng làm sao nàng vẫn còn ký ức?

Khi quạ đen suy nghĩ, nó sẽ vô thức mổ lông của bản thân, đột nhiên, nó ngẩng đầu lên, cũng không quan tâm đến việc bản thân vừa bứt một chiếc lông của mình, nó có chút phấn khích nhìn về phía cô nhóc đang khóc gào thảm thiết.

Chẳng lẽ... Tiên Khí mà cô ấy đang muốn tìm nằm trong tay cô nhóc này?

Xem ra trong chốc lát cô ấy cũng không thể trở về, cho dù sau này có bị bạn già đánh, chỉ cần lấy được bảo bối kia của bạn già cũng đáng giá!

"Sao chị có thể bỏ em chứ? Chiêu Chiêu, em đã nhớ ra gì rồi?" Dù là lúc trước, khi biết cha mẹ nuôi bán mình, được ăn cả ngã về không chạy đi gặp mình, Chiêu Chiêu cũng không khóc như thế này, Phó Du Thường gần như không thể cảm nhận được đau đớn khi bản thân đang véo lòng bàn tay.

"... Em, em mơ thấy chị không trở về nữa, em mơ thấy rất nhiều hình ảnh, em đã mơ, em đã mơ thấy… Có người nói, chị sẽ chán ghét em..." Vô số đêm trong quá khứ, ác mộng đều bám theo nàng như hình với bóng, cho dù một người có tính tình hiền lành rộng lượng như Mộc Chiêu cũng cảm thấy kiệt sức khi ngày nào cũng gặp ác mộng, huống chi trong cảnh trong mơ ngày càng rõ ràng về cuối, người mà nàng không bao giờ có thể chạm vào cuối cùng lại biến thành học tỷ...

Cho dù nàng có gọi thế nào đi chăng nữa thì học tỷ cũng sẽ không để ý đến bản thân, cuối cùng khoảng cách giữa các nàng càng lúc càng lớn, chính mình trở thành người bị bỏ lại phía sau.

Nghĩ đến đây, Mộc Chiêu càng cảm thấy đau khổ hơn, giây tiếp theo, tiếng khóc càng thêm lớn hơn.

"Nàng ấy bỏ rơi tôi…" Trong cảnh trong gương, giọng nói đau thương của Đại Vu Chúc như trùng với tiếng khóc của Mộc Chiêu.

"Khụ..." Phó Du Thường ho nhẹ một tiếng, giống như ngửi được mùi máu tanh.

Mặc dù suy đoán theo lý trí, bản thân có mối liên hệ chặt chẽ với Dao Thần kia, nói lớn chuyện ra có thể là luân hồi chuyển thế, nhưng...

Phó Du Thường che giấu bi ai trong lòng, cố gắng dỗ dành Mộc Chiêu đang khóc sắp ngất đi: "Sao chị có thể làm loại chuyện này được? Chị thề, dù có chuyện gì xảy ra, chị cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi em, trong mơ không phải lúc nào cũng đúng, không phải bây giờ chị đang ở bên cạnh em sao? Không phải lời nói của chị đáng tin cậy hơn giọng nói trong mơ sao?"

Nếu bản thân là cái gọi là thần linh cao cao tại thượng, vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến mình nhẫn tâm tạo thành cục diện lúc trước? Hay người đó và mình vốn là khác nhau?

Chuyện kiếp trước kiếp này thật là khó nói, nếu kiếp trước mình thật sự là một vị thần máu lạnh vô tình, vậy cô cũng chỉ có thể đáp lại bằng cách tuyệt đối không trở thành thần.

Mộc Chiêu cố gắng lau nước mắt, nàng đã khóc ướt một bên vai của học tỷ.

Trong mơ nói, chỉ cần bị phát hiện, sẽ có thể bị bỏ rơi lần nữa.

Nhưng học tỷ đã biết rồi, cũng đã thề nói tuyệt đối sẽ không rời đi.

Cái đầu đã khóc thành một cục hồ nhão của Mộc Chiêu đang cố gắng hoạt động, cuối cùng đi đến kết luận là —— Không thể hoàn toàn tin những gì trong mơ nói.

"Thật sự sẽ không đi sao?" Mộc Chiêu dần dần ngừng khóc, cuối cùng vừa nghẹn ngào vừa hỏi.

"Sẽ không đi, thật sự sẽ không đi, dù có phải rời đi cũng sẽ mang em đi cùng."

"Cô ấy thì sao?" Người nào đó tủi thân lại không có cảm giác an toàn chỉ vào quạ đen đang ngồi xổm trên máy điều hòa, nước mắt lưng tròng, "Cô ấy đến đây để mang chị đi, có khi nào sau này sẽ có nhiều thứ tới hơn nữa không?"

"Cạc?" Quạ đen lập tức di chuyển sang bên cạnh, tránh xa ngón tay đang chỉ của Mộc Chiêu.

Cô ấy đang xem kịch vui, nhưng cô ấy không muốn chính mình trở thành người diễn kịch đâu!

"Bụp!" Quạ đen phát hiện bản thân đã nằm trong tay Phó Du Thường trong nháy mắt.

Này này, niệm tình chúng ta làm bạn mấy vạn năm, đừng quá mức nha!

Phó Du Thường không làm gì cả, cô chỉ đưa tay sờ một cái rồi nhổ hết lông trên người quạ đen xuống mà thôi.

"Lông của tôi! Biến thái a a a!" Quạ đen dùng cánh trọc che đi những bộ phận quan trọng trên cơ thể, đương nhiên, Phó Du Thường cũng giữ lại cho cô ấy chút mặt mũi, vẫn giữ lại lông cho những bộ phận quan trọng, nhưng thế này vừa thấy càng buồn cười hơn!

Bộ dáng quái quỷ như vậy, e rằng dù có mở cửa sổ, quạ đen cũng sẽ không bay ra ngoài, lỡ như có ai nhìn thấy, đời này của vị đại nhân là con gái Thiên Đế này sẽ không còn mặt mũi nữa!

"Nếu chị không trở về cùng cô ấy, vậy chỉ có thể giữ cô ấy ở lại đây." Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lạnh lùng, lần này không có lông chim bảo vệ, quạ đen càng cảm thấy lạnh hơn.

"Đừng hiểu lầm mà! Thần tiên cũng không thể muốn làm gì thì làm! Chúng tôi không được phép tùy ý can thiệp vào nhân gian, tôi tới cũng chỉ có thể khuyên nhủ cô ấy, thật sự không có ý định ép mua ép bán!" Quạ đen "che lông" không còn lại bao nhiêu của mình lại, vội vàng nói rõ lập trường của mình.

"Thật sự sẽ không sao?"

"Đương nhiên là không, ngoại trừ tôi chắc là sẽ không có vị thần nào khác đến đây, dù sao cũng sẽ gặp nguy hiểm bị Thiên Đạo nghiêm trị, ngoại trừ tôi thì ai dám chứ?"

Như cô ấy đã nói, cô ấy không thể can thiệp quá nhiều vào nhân gian chứ đừng nói đến việc can thiệp hình phạt luân hồi của người ta, cô ấy mạo hiểm muốn kéo Phó Du Thường trở về, chủ yếu là có thể mượn Tiên Khí sau khi Phó Du Thường khôi phục trí nhớ.

Nhưng nếu bây giờ bảo bối kia đang nằm ​​trong tay cô nhóc này, vậy có lẽ cô ấy có thể ra với nhân loại đã khôi phục được một ít ký ức này.

Bàn tính trong lòng quạ đen vang lên cạch cạch, sau đó nó bị cầm cánh trụi lủi xách lên một cách không hề uy nghiêm.

Quạ đen quay đầu, thấy là cô nhóc nhân loại kia đang xách mình.

"Làm càn! Nhân loại nho nhỏ cô đang làm gì vậy hả! Tôi đây là con gái Thiên Đế! Trước đó cô bắt tôi thì thôi, bây giờ còn dám vượt quá giới hạn!" Quạ đen vẫy cánh, vùng vẫy dữ dội.

Giọng nói bén nhọn phát ra từ miệng quạ đen khiến Mộc Chiêu giật mình, nàng vô thức buông tay, quạ đen rơi xuống.

Khụ khụ, đã đến lúc mình tạo chút uy nghiêm cho hai người bọn họ thấy, bằng không, cô ấy đường đường là con gái Thiên Đế, cho dù chỉ là hóa thân cũng không thể mặc cho bọn họ giày vò!

Nhưng cô ấy không ngờ phản ứng của cô nhóc kia còn nhanh hơn mình, những giọt nước mắt vừa mới ngừng rơi lại bắt đầu trào ra trong hốc mắt.

Lần này Phó Du Thường không cần lên tiếng, Hòn Than trực tiếp tấn công quạ đen đang bán khỏa thân, cắn vào cổ nó rồi nhanh chóng rời đi, sau đó nhét quạ đen vào ổ mèo của mình.

"Ưm ưm… Két!" Tiếng quạ vùng vẫy phát ra từ ổ mèo.

Kẻ phiền phức vẫn luôn ở bên cạnh nhìn trộm cuối cùng cũng biến mất, cuối cùng Phó Du Thường cũng có thể nói mà không chút đắn đo.

"Em nghe rồi chứ? Sẽ không có ai dẫn chị đi." Phó Du Thường lấy ra một tờ khăn giấy lau cho khuôn mặt nhỏ đã khóc thảm của Mộc Chiêu, "Cho nên đừng sợ, chị sẽ không đột nhiên rời đi."

Vừa rồi Mộc Chiêu khóc quá thảm thiết, đến bây giờ vẫn thỉnh thoảng vẫn nấc lên, thoạt nhìn rất đáng thương.

"Chị càng không thể bỏ em mà đi, nếu lần sau em còn nói như vậy nữa, nói một lần phạt một lần."

Mộc Chiêu vẫn chưa phản ứng kịp, chỉ nức nở ngốc nghếch hỏi: "Phạt như thế nào?"

Phạt như thế nào? Phó Du Thường nghĩ nghĩ: "Phạt em bằng cách ăn một thìa rau thơm trộn với rau thơm."

"Em sẽ không bao giờ nói lại nữa!" Mộc Chiêu bịt kín miệng, cho dù lần sau có như thế nào nàng cũng sẽ không nói nữa!

"Những lời nói kia không phải là em muốn nói." Nếu đã bị vạch trần, Mộc Chiêu cũng sẽ nhỏ giọng nói mọi chuyện cho học tỷ nhà mình, bao gồm những cảnh tượng kỳ quái trong giấc mơ mà nàng vẫn còn nhớ.

"Là người trong giấc mơ nói, mặc dù là người trong giấc mơ nhưng dường như em vẫn luôn bị cô ấy ảnh hưởng, thậm chí có lúc không biết chính mình là ai." Mộc Chiêu cúi đầu chơi ngón tay, "Cô ấy nói không thể nói chuyện này cho chị biết, nói ra có thể sẽ bị chị chán ghét, mà không biết vì sao sau khi tỉnh lại em cũng rất sợ hãi, cho nên vẫn luôn không dám nói ra."

Đầu Mộc Chiêu hơi cúi xuống, Phó Du Thường đưa tay đặt lên đầu nàng, dùng một lực rất nhẹ, để nàng dựa vào lòng mình.

"Chiêu Chiêu, em còn nhớ lý do quan trọng nhất mà lúc đầu chị kết hôn với em là gì không?"

Lăn lộn đến bây giờ, mặt trời cũng đang dần lặn về phía tây, ánh hoàng hôn trên bầu trời đặc biệt xinh đẹp, dường như ánh nắng ấm áp đã lọt vào nhà, mang đến cho ngôi nhà bầu không khí vô cùng ấm áp.

Trong hoàn cảnh như vậy, Mộc Chiêu vô thức dần dần thả lỏng, khi học tỷ hỏi vấn đề này, nàng nhớ lại quá khứ chật vật của mình, đưa ra một câu trả lời không chắc chắn.

"Nhất, quan trọng nhất? Ừm... Là, là vì chị muốn giúp em thoát khỏi nanh vuốt của cha mẹ nuôi sao?"

"Vẫn là ngu ngốc, sai rồi." Đầu Mộc Chiêu bị búng một cái, coi như là phạt nhẹ khi trả lời sai.

"Không phải cái này sao? Vậy là cái gì? Là, là..." Mộc Chiêu ôm đầu, giọng nói đột nhiên bị nghẹn lại, dường như nàng đã nghĩ đến cái gì đó, gương mặt dần dần nóng lên.

"Là vì chị thích em, vì chị yêu em, cho nên chị mới kết hôn với em, nhớ kỹ, đây mới là lý do quan trọng nhất." Phó Du Thường xoa xoa mặt Mộc Chiêu, không ngạc nhiên khi cảm nhận được độ ấm đang nhanh chóng tăng lên trên đầu ngón tay, "Nếu có điều gì có thể khiến chị rời đi, vậy đó chỉ có thể là cái chết nằm ngoài tầm kiểm soát của chị."

"Chiêu Chiêu, nếu lần sau em còn gặp cô ấy trong mơ, hãy nói điều này với người kia." Phó Du Thường nhìn đôi mắt trong veo của Mộc Chiêu, nói rõ ràng từng chữ: "Vợ tôi rất yêu tôi, không có tôi sẽ không sống nổi nữa, cho nên chỉ biết không từ thủ đoạn cột tôi ở bên cạnh, có đá cũng không đi."

Mộc Chiêu chớp chớp mắt, lơ mơ lốc ngốc trong chốc lát mới "phụt" bật cười.