"Cạc cạc cạc!" Đừng nóng vội như vậy chứ, cô vợ nhỏ kia của cô cũng không phải là người bình thường, cô đừng bảo vệ như búp bê sứ như vậy, này, nếu cô bé đó thật sự khóc cũng không liên quan đến tôi nha!
Cảm nhận được áp suất thấp của Phó Du Thường, quạ đen cảm thấy rợn cả người, sự tự tin vừa rồi bắt đầu lặng lẽ xì ra như một quả bóng bay bị thủng lỗ.
Chỉ là bây giờ cái miệng ăn nói khéo léo của cô ấy đã bị phong ấn lại, mà con quạ đen này cũng chỉ là một hóa thân của cô ấy, dường như sức mạnh mà mình truyền cho có chút không đủ, không những bị người bạn già vẫn còn là phàm nhân áp chế, ngay cả con Đào Ngột kia cũng không đánh lại!
Thất sách, thất sách!
Quạ đen giãy giụa một hồi nhưng thấy vẫn vô ích, cuối cùng bất đắc dĩ làm "thi thể".
Hy vọng cô nhóc kia có thể lấy lại chút khí thế, lấy ra khí thế dám chĩa kiếm vào mình ở kiếp trước, đừng bị mình trêu chọc hai ba câu đã khóc, nếu không, với tính cách của bạn già, không chỉ gây rắc rối cho cô ấy bây giờ, chờ đến khi hồi phục trí nhớ trở về Thần vị, còn sẽ đi tìm bản thể của mình để gây rắc rối.
Quạ đen chỉ mất vài giây để chuyển từ tự tin sang tự thôi miên, dù sao sau khi luân hồi chuyển kiếp thì tính tình thay đổi mạnh mẽ cũng không phải là số ít, cô ấy thừa nhận rằng mình có chút luống cuống.
"Meo ô!" Hòn Than nhìn chằm chằm vào quạ đen, hơi lộ ra tư thế tấn công.
"Cạc cạc cạc!" Quản thú cưng nhà cô đi! Trông nó như muốn ăn thịt tôi vậy!
Tuy rằng hóa thân không phải chân thân nhưng cảm giác tương thông, cô ấy không muốn trải nghiệm cảm giác bị Đào Ngột nuốt lần thứ hai!
Phó Du Thường tìm một sợi dây thừng trói quạ đen lại, sau đó phong ấn nó lại, sau khi xác định nó không thể bay loạn nữa liền ném nó cho Hòn Than.
Hòn Than nhảy lên một cái, cắn quạ đen không thể nhúc nhích rồi bước theo sau Phó Du Thường.
"Hòn Than, đây là cơm mèo lúc sáng dì Lưu để lại, giúp con hâm nóng lại được không?" Mộc Chiêu giơ bát mèo lên, thò đầu ra.
Chỉ là không ngờ sau khi thò đầu ra bản thân lại đối mặt với học tỷ nhà mình.
Mộc Chiêu rụt đầu lại theo bản năng, sau đó phát hiện mình giống như đang giấu đầu lòi đuôi, vì thế căng da đầu cười cười nói: "Học tỷ đã tìm được chủ nhân của con sáo đó chưa?"
"Không tìm được, có lẽ nó là một con sáo hoang, không bằng buổi tối hầm canh cho em ăn?" Giọng điệu Phó Du Thường rất ôn hòa, còn cố ý hạ thấp giọng, như sợ mình dọa nàng.
Thị giác của quạ đen tương đối thấp, nên có thể nhìn thấy đôi mắt của cô nhóc đang cúi đầu cố gắng che giấu tương đối rõ, mang theo một ít vết nước rất khó phát hiện, màu đỏ còn chưa hoàn toàn tiêu tán, hoàn toàn chính là một... Hình tượng sau khi bị bắt nạt còn giả vờ mạnh mẽ, siêu cấp làm người trìu mến!
Trong lòng quạ đen chợt lạnh, xong con bê!
Bộ dáng này... Nếu như bạn già của cô ấy nhìn thấy, vậy hóa thân này của cô ấy tối nay chắc chắn phải đi vào nồi canh sao?
Không, không sao cả, chờ đến khi cô ấy giải cấm ngôn, cô ấy sẽ nói mắt cô nhóc này có thứ gì đó nên mới xoa đến đỏ! Dù sao, dù sao cô nhóc này không khóc trước mặt bọn họ, cô ấy tuyệt đối sẽ không thừa nhận!
Quạ đen cố gắng vùng vẫy lần nữa, chỉ có một điều cô ấy nghĩ mãi mà không thể hiểu được, ban đầu cô ấy muốn lấy thân phận chân thần đi tìm bạn già, sau đó thừa dịp đối phương chưa khôi phục trí nhớ, giày vò đối phương một trận, nói không chừng còn có thể nhìn thấy bộ dáng đối phương như gặp kẻ địch! Như vậy sẽ cực kỳ thú vị!
Quạ đen biết rõ có không giữ, mất đừng tìm, cần phải nhân cơ hội này để làm tất cả những chuyện mà bản thân từng không dám làm!
Nhưng bây giờ… Sao bản thân lại thành cá trên thớt của người ta rồi? Rốt cuộc là bắt đầu từ đoạn nào? Ừm… Chắc chắn là con Đào Ngột này! Chính là cái thứ này đột nhiên nhảy ra làm quấy rầy tiết tấu của mình! Không thì dựa theo kịch bản gốc của mình, tuyệt đối mọi chuyện sẽ không thành như thế này!
Quả nhiên số mệnh của cô ấy không hợp với bát tự của Đào Ngột!
Lúc còn nhỏ bị Đào Ngột nuốt vào rồi nhả ra, bây giờ lại rơi vào miệng của một con Đào Ngột, số mệnh chết tiệt này!
"Con sáo này... Em sợ ăn sẽ bị đau bụng, không ăn." Mộc Chiêu cúi đầu thấy Hòn Than đang ngậm một con chim giả chết trong miệng, lần này nàng không ngăn cản nữa, thậm chí còn mặc kệ Hòn Than bắt nạt nó.
"Cạc cạc cạc!" Cô nhóc, nhóc có thể cởi trói cho tôi trước được không? Tôi chính là thần thật, nếu bây giờ cởi trói cho tôi, sau này tôi sẽ cho cô một Thần vị nha!
Cám dỗ rất lớn, nhưng tiếc là ở đây không ai có thể hiểu được tiếng chim.
"Hòn Than, con có thể chơi với nó, nhưng đừng nuốt nó, coi chừng bị tiêu chảy!"
Từ một chú chim nhỏ đáng yêu biến thành một thứ bẩn thỉu ăn vào sẽ bị tiêu chảy, trong câu này không có chút ân oán cá nhân là không thể nào.
Chậc, cô nhóc này còn biết nói bóng nói gió mình, vậy có nghĩa là tâm trạng của nàng không tệ, nếu tâm trạng của nàng không tệ thì mình sẽ ổn! Cũng may, cũng may.
Quạ đen thở phào nhẹ nhõm, sau đó cố gắng để bản thể của mình truyền một ít sức mạnh tới, cô ấy phải nhanh chóng phá bỏ sự trói buộc này, nếu không, nếu thật sự bị người này ném vào nồi, vậy ngay cả cơ hội thoát cô ấy cũng không có.
"Để chị giúp em." Phó Du Thường lập tức cầm lấy bát mèo từ tay Mộc Chiêu, cẩn thận quan sát sắc mặt của vợ.
Khi nãy con quạ đen này đã nói rõ chuyện nó muốn làm, cô tin rằng Chiêu Chiêu cũng đã nghe thấy những lời bậy bạ của nó, chỉ là tin bao nhiêu, bị ảnh hưởng bao nhiêu...
Ở đây, do trí nhớ bị hạn chế nên người không biết gì về quá khứ chính là Phó Du Thường, có lẽ Hòn Than còn biết nhiều hơn cả cô, cô có thể đoán được một phần nhưng không biết tất cả, khó có thể xuống tay.
Quạ đen đang cố gắng tập trung sức mạnh, chợt cảm thấy sau lưng ớn lạnh, một hơi thở âm trầm chạy dọc sống lưng nó.
Quạ đen hơi ngửa đầu ra sau, sau đó đối diện với ánh mắt như đang nhìn con mồi của Phó Du Thường.
"... Cạc!" Cô lại đang lên kế hoạch xấu xa gì đó!
Hôm nay mặt trời đặc biệt chói mắt, quạ đen đắm chìm trong ánh mặt trời, cuối cùng cũng tập trung đủ sức mạnh từng chút một.
Sau đó nó thừa dịp Phó Du Thường đi đến tủ lạnh lấy thứ gì đó, thoát khỏi sự khống chế.
Một ngọn lửa đỏ thẫm lóe lên, Hòn Than nóng đến mức nhả quạ đen ra ngay tại chỗ.
"Cạc cạc!" Quạ đen vỗ cánh bay lên, kêu hai tiếng như cười nhạo Hòn Than, sau đó bay đến bên cạnh Mộc Chiêu trước khi Phó Du Thường kịp phản ứng.
Lúc này Mộc Chiêu đang thái thịt, chuẩn bị thêm vào cơm cho Hòn Than, chợt có một bóng đen xuất hiện bên cạnh nàng, nàng không hề nghĩ ngợi mà cầm lấy nó đặt dưới dao của mình.
Từ góc nhìn của một con quạ, một con dao làm bếp có kích thước tương đương với nó đột nhiên hạ xuống, cảm giác thiếu chút nữa tách rời đầu và thân thực sự làm cho người ta sợ hãi, ngay cả một vị thần như cô ấy cũng không thể hoàn toàn bình tĩnh được.
Vãi chưởng! Sao cô nhóc này có thể tóm lấy mình được! Điều này là không thể nào!
Sức mạnh của quạ đen bây giờ mạnh hơn lúc nãy một chút, có bị Phó Du Thường bắt cũng không sao, tên kia quỷ kế đa đoan, không chừng khi luân hồi còn để lại một ít dự phòng cho bản thân, nhưng cô nhóc này làm bằng cách nào?
Chẳng lẽ...
Cô thật sự đã truyền thần lực của mình cho cô nhóc này sao? Trong hoàn cảnh tự thân khó bảo toàn này, cô không những nhận lỗi mà còn chia sức mạnh của mình?!
Ngoài cái này ra, quạ đen không thể nghĩ ra lý do nào khác.
Điên rồi, vì một cô nhóc nhân loại, cô điên thật rồi!
Ngay cả quạ đen là một trong số những vị thần tương đối ủng hộ Phó Du Thường, khi có được kết luận này cũng phải nói hai chữ "Điên rồi".
Cô ấy không thể hiểu nổi, tình yêu là thứ thật sự có thể khiến một vị thần mất đi lý trí sao? Cô ấy cho rằng cho dù bị cuốn vào trong đó thì người này cũng có thể bình tĩnh, kết quả lại là kẻ điên rồ nhất!
"Rầm!"
"Cạc!"
Giơ cao chém xuống, dao làm bếp đáp xuống bên cạnh đầu quạ đen.
Cô chặt thật hả! Quạ đen thiếu chút nữa đã nói tiếng người, nhưng đột nhiên cảm thấy không đúng, lập tức đổi thành tiếng chim kêu.
Cô ấy thoát khỏi phong ấn của Phó Du Thường, người thi triển chắc chắn đã nhận ra.
Quạ đen chỉ có thể giả vờ mình là một con chim bình thường, mở to đôi mắt vô tội nhìn Mộc Chiêu.
Ánh mắt của cô nhóc này, cũng rất khiến người ta nổi da gà...
Mộc Chiêu cắn chặt răng, nâng tay trái thả quạ đen ra.
"Sao cô lại chạy đến chỗ tôi?"
"Két?" Quạ đen bị trả đũa nghiêng nghiêng đầu, cô nhóc này hư thật chứ!
"Lần sau cô ấy đưa đầu tới thì trực tiếp băm nấu canh." Phó Du Thường đưa cà chua qua, không hề che giấu sự thiên vị của bản thân.
Quạ đen giận dữ nhảy lên nhảy xuống, thân là con gái Thiên Đế vô cùng tôn quý, cô ấy chưa bao giờ phải tức giận như vậy!
Cô ấy nhảy đến bên cạnh nồi canh, không phải tên vô lại nhà cô nói muốn bắt tôi hầm canh sao? Tôi đây sẽ đi tắm trong nồi canh mà các cô đã chuẩn bị tỉ mỉ!
"Tí tách, tí tách…"
Quạ đen vừa nhảy tới mép nồi canh, bỗng hai giọt nước bất ngờ lướt qua người cô ấy rơi vào nồi canh.
Nước? Quạ đen vô thức ngẩng đầu lên, chỗ này đâu ra nước, rõ ràng là nước mắt của cô nhóc kia khóc.
Phiền toái! Chuyện hôm nay vô pháp hiểu rõ!
Quạ đen vỗ cánh định mở cửa sổ lẻn đi thì một bóng đen lao tới, cắn thẳng vào người cô ấy rồi dùng móng vuốt tóm lấy cô ấy.
"Cạc cạc!"
"Meo ô!"
Lông chim lông mèo màu đen bay khắp nơi, đánh nhau từ phòng bếp ra phòng khách, rồi từ phòng khách đánh vào phòng bếp, một nồi canh bị lông bay loạn làm cho ô nhiễm.
"Chiêu Chiêu?"
Mặc dù thút thít không tiếng động nhưng Phó Du Thường sao có thể không nhận ra sự bất thường của Mộc Chiêu?
Cô dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên mặt Mộc Chiêu: "Có phải đã nghe thấy con quạ đen kia nói gì rồi không?"
"... Có phải chị lại muốn đi nữa hay không?" Vốn dĩ Mộc Chiêu có cố gắng để cho chính mình nhịn xuống, nhưng Phó Du Thường lại nói trắng ra, điều đó có nghĩa là ngay cả cơ hội lừa mình dối người cũng không có, cho nên nước mắt không ngừng rơi tí tách xuống.
"Đương nhiên là chị sẽ không rời đi, em đừng nghe con quạ đen kia nói nhảm." Phó Du Thường cố gắng hết sức an ủi Mộc Chiêu đang bất an, cô kiềm chế sự đau lòng của mình, muốn nhân cơ hội này cởi bỏ khúc mắc của Chiêu Chiêu.
"Chiêu Chiêu, có phải em nhớ tới chuyện quá khứ không?"
"Không!" Mộc Chiêu hoảng sợ, kinh hoảng đến mức không dám nhìn vào mắt Phó Du Thường.
"Dáng vẻ lo lắng như vậy chắc chắn là đã nhớ tới gì đó... Từ từ! Canh Mạnh Bà cô uống bị trộn với nước sao?! Sao cô lại có ký ức của kiếp trước?!" Quạ đen nghe lén vô cùng chấn động, cũng thuận miệng chặn lại đường lui của Mộc Chiêu.
Sự bất đắc dĩ và hiểu rõ trong mắt học tỷ, khiếp sợ trong mắt quạ đen đều cho thấy chính mình... Không, nói chính xác hơn là những chuyện người trong mơ cố gắng che giấu vẫn bị bại lộ.
Một cảm giác chua chát và tuyệt vọng chợt dâng lên, đó chỉ là bi ai mà trong mơ mới cảm nhận được, nhưng giờ đây nó đã vượt qua rào cản giữa giấc mơ và hiện thực, thật sự trở thành một với bản thân.
Không nên nói cho cô ấy biết cô đã nhớ ra gì đó, đừng, sẽ bị chán ghét vứt bỏ lần nữa...
Chủ nhân của giọng nói kia đang khóc, tiếng khóc thê lương ở kiếp trước lặng yên chồng lên tiếng khóc ở kiếp này, Mộc Chiêu không kìm được mà khóc long trời lở đất.
Nàng như đang khóc cho mình, cũng như đang khóc cho người đang nương nhờ trong thân thể nàng, phát tiết đau khổ tích tụ cả đời.
"Đừng bỏ em..."