Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 52




Ngay cả Chuyển Luân Vương sắc mặt cũng trắng bệch, lão lui về sau mấy bước sau đó mới nhận ra sự thất thố của mình, gượng gạo tán dương: “Bổn vương còn đang rầu rỉ nên xử lý những quỷ phách này như thế nào, dù sao ta cũng không tìm thấy luật lệ nào để xử quỷ phách trong trường hợp này, cứ thế siêu độ ngược lại lại là chuyện tốt, rất tốt!”

La Cam thì mất đi vẻ kiêu căng phách lối lúc nãy, tất cả cũng nhờ khối thi thể của một “La Cam” khác thảm bại rơi đầy đất. Sắc mặt của La Cam từ trắng đổi sang xanh, từ xanh đổi sang xám, cuối cùng vặn vẹo thành vẻ mặt nghĩa chính ngôn từ: “Là bổn tướng sai, nhận tội đền tội vốn là quy tắc của trời và đất, bổn tướng mắc phải tội lớn động trời như vậy hẳn là càng phải trình tấu lên Thiên Đình, nghiêm trị theo luật Địa Phủ! Về phần tư hình… Ta xin giảm án có được không?”

La Cam nhìn ác ma bóng lông nhỏ nhảy tới nhảy lui bịch bịch trên đống quỷ phách, trong lòng gã vô cùng sợ hãi, gã vội vàng lấy ra một cái bình sứ cổ dài trong ngực, dâng bằng cả hai tay về phía Hắc Vô Thường: “Vô Thường đại nhân, đây là hơn một ngàn bảy trăm hồn của hai mươi lăm đời người nhà họ Ngưu.”

Hơn một trăm người nhà họ Ngưu dù sợ hãi nhưng không siêu độ được nghe lời La Cam nói càng kinh hãi gấp vạn phần!

Chẳng lẽ mấy lời gào thét mắng chửi trước đó của Ngưu Tĩnh Di là thật, thật ra Thiên La Đại Tiên không phải thần tiên trên trời mà là ác ma thật từ đầu tới đuôi? Gã vẫn luôn lợi dụng người nhà họ Ngưu, thậm chí bắt nhốt linh hồn của bọn họ?

Bà Tiểu Triệu tay xách cặp nạng, cho nên lúc nãy khi người khác hoá thành xoắn ốc bay lên, bà không bay lên theo. Bà Tiểu Triệu làm người cay cú, tính tình nóng nảy, hơn nữa ngay từ đầu không phải người nhà họ Ngưu nên nỗi sợ của bà đối với Thiên La Đại Tiên không nặng như bọn họ. Lúc này thấy Thiên La Đại Tiên quỵ xuống đất mất hết hình tượng, bà liền bật thốt lên:

“Ngươi nói hưu nói vượn! Nhà họ Ngưu chúng tôi qua hai mươi lăm đời tổng cộng chỉ mới có sáu, bảy trăm người, tất cả đều đã thành tiên, ngươi tại sao có hơn một ngàn hồn phách, chẳng lẽ hồn phách còn nhiều hơn người?”

Người nhà họ Ngưu còn sót lại tin chắc mình sẽ thành tiên cũng rối rít hùa theo.

La Cam cười khẩy: “Vì quỷ phách của mấy tên tiên trường sinh đó không được làm âm binh nên bị đào thải, ném xuống dưới đây mạo xưng là kẻ bề trên, lừa gạt đám hậu nhân người nhà họ Ngưu các ngươi. Nếu cả bảy phách đều mạnh thì ta đã luyện hóa thành bảy tên âm binh rồi!”

Dường như muốn chứng minh với Hắc Vô Thường, La Cam vặn nắp bình cổ dài, âm phong cuồn cuộn bao phủ toàn bộ cung điện dưới đất trong nháy mắt, vô số tiếng quỷ khóc hu hu truyền ra từ trong bình. Ngay sau đó âm khí nồng nặc trào ra, phân hóa thành âm hồn rậm rạp chằng chịt ở giữa không trung, vừa nhìn đã khiến người ta rợn cả tóc gáy!

Sau khi hơn một trăm người nhà họ Ngưu nhìn thấy linh hồn của mình, dường như có một chút ký ức lóe lên trong đầu họ. Bọn họ như bị thứ gì dẫn dắt, đồng loạt đứng lên đi về phía cây đuốc ở bức tường bên phải của cung điện. Phía sau cây đuốc màu xanh lá đó có một cửa ngầm, khi đám quỷ phách gõ lên, cửa ngầm ầm ầm sụp đổ để lộ ra một căn hầm bí mật lớn bằng một phần hai cung điện dưới đất.

Bên trong hầm bí mật có hơn một nghìn cái vạc lớn, trong mỗi cái vạc ngâm một cái xác.

La Cam lạnh lùng nói: “Đắc đạo thành tiên, nào có chuyện dễ dàng như vậy, bổn tướng nghĩ hết tất cả biện pháp mà vẫn không thể quay lại đứng hàng tiên, các ngươi một đám kiến hôi nghĩ mình đủ sức sao? Chết chìm dưới sông Vong Xuyên vào thời kỳ tráng niên, âm khí bên trong bảy phách cực kỳ nồng, thậm chí có thể thoát khỏi thân xác. Đây chính là âm binh của bổn tướng, cũng chính là tiên trường sinh trong mắt các ngươi, ha ha ha!”

La Cam lắc nhẹ miệng bình, mấy ngàn âm hồn lại bị hút vào trong bình, sau đó gã đưa bình cho Hắc Vô Thường.

Chuyển Luân Vương tiến lên một bước tóm lấy La Cam, giận dữ nói: “La Cam ngươi vì tư lợi bản thân mà hành hạ hơn một ngàn bảy trăm hồn, bổn vương phải mang ngươi bẩm báo với Thiên Đình!”

Dứt lời, lão mang La Cam biến mất vào hư không.

Vốn cung điện rất nhiều người bây giờ chỉ còn lại Hắc Vô Thường và bóng lông nhỏ, rốt cuộc bóng lông nhỏ cũng nhớ tới công việc của mình và thân phận người trước mặt. Bóng lông nhỏ đứng ngay ngắn đàng hoàng, tiện tay ném luôn khối quà vặt trong tay, hoảng sợ kêu lên: “Chút chít?” Vô Thường đại nhân?

Hắc Vô Thường: “Ăn ngon không?”

Bóng lông nhỏ lập tức vui vẻ: “Chút chít!” Ăn ngon lắm!

Sau đó bóng lông nhỏ nhớ lại thân phận của mình, vội vàng bổ sung: “Chút chít, chít chít.” Mấy thứ này giữ lại ăn sau cũng được, tôi phải đưa đám quỷ hồn đến Địa Phủ trước.

Bóng lông nhỏ cực kỳ tự giác nhấc cái chân ngắn tiến lên nhận lấy bình sứ trong tay Hắc Vô Thường. Lúc cậu chuẩn bị lấy ra lệnh bài quỷ sai chợt nhìn thấy một lão quỷ ngó dáo dác đi ra từ phía sau cây đuốc, trong tay còn cầm theo một cái túi rác rách rưới, đồ đạc trong túi rác đều là những bó hoa hồng lớn bị kéo xuống —— —— Đó chính là ông già chuyên đi nhặt rác.

Lão quỷ nhặt rác cười xòa: “Bóng lông đại nhân, bây giờ Địa Phủ thăng cấp sửa đổi xong rồi đúng không, vậy ngài có thể dẫn cả đám chúng tôi cùng về không?”

Lúc này Bóng lông nhỏ mới nhớ tới đám dã quỷ dưới dòng sông ngầm, cậu vội vàng gật đầu: “Chút chít!”

Hai mười phút sau, mấy ngàn cô hồn dã quỷ vui mừng hớn hở đi tới cung điện dưới đất theo lời kêu gọi của lão quỷ nhặt rác, cộng thêm khung cảnh được trang trí bằng hoa hồng, cả tòa cung điện giống như đang tổ chức một đại lễ long trọng.

Hắc Vô Thường nhịn cười nhìn bóng lông nhỏ, xem cậu rốt cuộc làm thế nào để đưa quỷ đi.

Có cấp trên ở bên cạnh giám sát, bóng lông nhỏ vô cùng nghiêm túc, đầu tiên cậu ngoẹo đầu suy tính chiều rộng của Hoàng Tuyền Lộ, sau đó dùng bút chì viết trên bảng nhỏ: “Mọi người xếp thành hàng, tổng cộng mười hàng.”

Một số lệ quỷ mọi khi thường tác oai tác quái trong dòng sông Vong Xuyên cỡ nhỏ bây giờ lại cực kỳ nịnh nọt bay tới bay lui, truyền đạt lại lời của bóng lông đại nhân:

“Di chuyển đi, xếp thành mười hàng.”

“Lộn xộn cái gì, chưa học hết cấp một hả, không biết mười hàng nghĩa là gì sao!”

“Đầu tiên, hàng đầu đứng ngay ngắn, nhanh lên!”

Thế là, trải qua quá trình chỉ huy vất vả của đám lệ quỷ, rốt cuộc hơn ba ngàn cô hồn dã quỷ cũng đứng xếp thành mười hàng. Còn hai mươi tên lệ quỷ kia, sau khi gào lên bảo đội ngũ xếp hàng ngay ngắn mới trôi giạt đến hàng thứ nhất, chiếm vị trí dẫn đầu.

Bóng lông nhỏ lấy ra lệnh bài quỷ sai, đọc to: “Chút chít, chít chít!” Người chấp hành Trúc Ninh, thỉnh vào Địa Phủ!

Ngọc bài nhỏ anh dũng treo trên móng vuốt lông nhận được nhiệm vụ nặng nề không những không sợ hãi mà còn lóe lên ánh sáng trắng bao phủ toàn bộ đội ngũ dài gần trăm mét, sau đó lệnh bài nhỏ dồn hết sức mạnh —— —— ầm!

Theo một tiếng nổ vang, toàn bộ đội ngũ quỷ hồn lấp lóe như ẩn như hiện ba lần, cuối cùng mới biến mất thành công.

Địa Phủ, trên Hoàng Tuyền Lộ.

m Ti quỷ sai hai người một nhóm vừa áp giải ác quỷ từ từ tiến về phía trước, vừa châu đầu ghé tai bàn luận chuyện mấy ngày trước:

“Đó là vì chúng mày chưa nhìn thấy, cái tên quỷ sai dương gian ở điện Vô Thường vừa xách cái túi rác tới đây!”

“Trong đó toàn là tay, chân, đầu… Cái gì cũng có.”

“Bọn mày nói xem, con yêu quái đó tàn bạo đến mức nào mới có thể nhét hồn vào trong túi rác để mang về?”

Đúng lúc này, một tiếng nổ thật lớn vang vọng khắp bầu trời, sau đó là một bóng đen bao trùm lên tất cả té đập mặt xuống đất.

Rầm rầm, bốp, ầm!

Chờ khi bụi bặm lắng xuống, đám quỷ sai suýt chút nữa bị đập chết nắm kéo ác quỷ mình câu đi, mờ mịt vùng vẫy từ trong đám dã quỷ đi ra. ĐMN chẳng lẽ Địa Phủ có động đất?

Cả một đoạn Hoàng Tuyền Lộ bị một bầy dã quỷ xoay trái xoay phải chất kín mít, vô cùng đồ sộ.

Lệ quỷ đứng hàng đầu xoắn xuýt bay lên chỉ huy:

“Tất cả đứng lên, chú ý đội hình.”

“Giữ nguyên mười hàng, người đứng đầu chú ý, đừng đứng sai.”

“Theo sát bóng lông đại nhân, chúng ta —— —— lên đường!”

Một đống ác quỷ chậm rãi điều chỉnh hàng ngũ, sau khi tập hợp đủ, bọn họ hân hoan vui vẻ đi đều bước theo bóng lông nhỏ đến điện Phán Quan.

Đám m Ti quỷ sai bị đập trúng thì rối rít nắm kéo ác quỷ mình phụ trách sau đó lăn một vòng thoát ra khỏi đội ngũ vì sợ bị nguy hiểm giết chết, sau đó tê liệt ngã xuống đất trố mắt nghẹn họng nhìn mười hàng dã quỷ dài sọc không có điểm cuối đi về phía trước.

Nhưng đi chưa được mấy bước, bầy lệ quỷ đi phía trước đồng loạt bay lên, truyền đạt chỉ thị của bóng lông nhỏ, hô to đứng lại.

Cả đội ngũ đồng loạt dừng bước.

Bóng lông nhỏ vặn nắp bình cổ cao, hồn phách của người nhà họ Ngưu dày đặc chật kín hóa thành mây đen tràn ra ngoài, sau đó trong tiếng gọi tập hợp của đội lệ quỷ, bọn họ nơm nớp lo sợ bay về phía đội ngũ.

Đội ngũ tiếp tục đi tới.

Phía dưới là mười hàng dài chiếm hết toàn bộ Hoàng Tuyền Lộ, phía trên là oan hồn ngưng tụ thành mây đen, vô số tiếng quỷ khóc hu hu hết sức thê thảm hóa thành tiếng âm phong rống giận…

Đến mức m Ti quỷ sai không khỏi cuống quít né tránh té nhào xuống dưới Hoàng Tuyền Lộ, chờ khi đội quân đi qua, tiếng bàn luận xôn xao mới bùng nổ:

“Có, có người muốn tấn công Địa Phủ?”

“Đồ ngu, đó là tiểu bán yêu thủ hạ của Hắc Vô Thường đến độ quỷ!”

Sau khi đội ngũ mây đen bao phủ tiến vào Địa Phủ, mọi chuyện mới thật sự náo loạn. Mười mấy điện Phán Quan rối bời phân loại mấy trăm con quỷ, hàng ngũ đứng chờ xét xử vây quanh điện ít nhất cũng vài vòng, nhìn vào còn tưởng rằng siêu thị đang đại hạ giá.

Còn đám Phán Quan dưới Địa Phủ, bất kể là thanh liêm hay hủ bại, cũng đều bận rộn sứt đầu mẻ trán muốn đập đầu thẳng vào tường, mười mấy tiểu lại trong mỗi điện thì đứng bên cạnh lật Sinh Tử Bộ loạt xoạt loạt xoạt, lật tới mức tay bị chuột rút… Còn mười mấy lệ quỷ chiếm vị trí hàng đầu lại vô cùng đắc ý vì là người thứ nhất được thẩm vấn, sau đó lần lượt bị xử vào Địa Ngục.

Nhưng từ khi Địa Phủ giảm hình phạt, thời hạn thi hành án cũng giảm từ ba tháng trở xuống.

Ba ngày sau, bóng lông nhỏ nhìn mấy tên quỷ hồn cuối cùng đứng chót đội ngũ đi hết vào điện Phán Quan, cậu mới quay trở lại dương gian. Hắc Vô Thường đã bị Thiên Đình cho đòi đi, bóng lông nhỏ không còn áp lực biến trở về hình người.

Hiện tại, bên trong toàn bộ nhà chính của nhà họ Ngưu, đâu đâu cũng thấy cảnh sát.

Lúc ấy Lỗ Phong lấy thân phận trưởng ban Ban điều tra đặc biệt Bắc thị để báo cảnh sát, Ban điều tra đặc biệt tại tỉnh và đội cảnh sát hình sự thành phố cùng phái người tới. Lúc đầu đám chỉ cho là vụ án giết người thông thường, nhưng sau khi đám người xuống dưới cung điện dưới đất, nhìn thấy mấy ngàn cái xác trong bình, cả đội cảnh sát hình sự như nổ tung!

Tóm lại, mấy ngày nay Lỗ Phong bận đến hộc máu, cuối cùng mới chấm dứt vụ án.

Nhà họ Ngưu đời thứ hai mươi bốn ngoại trừ Ngưu Tĩnh Di, toàn bộ đều chết sạch. Đại diện đời thứ hai mươi lăm còn lại Ngưu Nhạc Nhạc và con cháu trong tuổi đi học chỉ mới trải qua lễ tẩy rửa ngày hôm kia.

Ngưu Tĩnh Di và Tôn Minh Giang mừng rỡ, nuôi hết tất cả đám trẻ con bị âm khí quấn lên, bây giờ chỉ còn làm thêm giấy thủ tục là xong.

Trúc Ninh đến gần mấy đứa nhỏ âm trầm, biến thành bóng lông ngáp một cái, dễ dàng hút hết âm khí lưu lại sau lễ tẩy rửa. Sau đó Hứa Mỹ Ni thần bí đi tới, nói là cô và Hạ Hân Lan có chuẩn bị một món quà đáp lễ cực kỳ đặc biệt muốn tặng cho Trúc Ninh.

Quỷ hồn Hạ Hân Lan bay qua, nhìn Hứa Mỹ Ni lấy ra một cái bình sắt nhỏ xinh đẹp, bên trong chứa một thứ bột nấu ăn giống như ca cao.

Hạ Hân Lan ngượng ngùng nói: “Điều tra viên Trúc, ngài đã cứu một nhà mấy chục đời chúng tôi, tôi thật sự không biết làm sao để cám ơn ngài. Đây là bột quỷ phách mà tôi và Mỹ Ni mài chế thành bột suốt ba ngày, sau này ngài có uống trà hay ăn bánh đều có thể dùng.”

Vợ chồng Tôn Minh Giang đứng bên cạnh nhìn bằng ánh mắt một lời khó nói hết, Trúc Ninh cho là mình nghe nhầm, là bột hổ phách hay là…

Trúc Ninh: “Chị nói bột gì?”

Hứa Mỹ Ni cướp lời nói: “Là bột quỷ phách, chính là quỷ phách của chị Hân Lan, chị Hân Lan gom tất cả quỷ phách của mình cẩn thận tỉ mỉ xay thành bột, mùi vị chắc chắn rất ngon!”

Trúc Ninh: “Vậy hài cốt còn thừa lại thì sao?”

Hạ Hân Lan có chút hoảng: “Lúc luyện tập mài dũa tôi đã dùng hết rồi, chẳng lẽ cần đưa những thứ kia đến Địa Phủ báo cáo sao?”



Tóm lại, quỷ phách của Hạ Hân Lan đã không cần siêu độ, cô chỉ còn lại quỷ hồn. Chấp niệm chưa hoàn thành của cô còn rất nhiều, đạo diễn Trương và các quỷ hồn khác vẫn còn ở trường quay quay Biệt thự kinh hoàng, Hạ Hân Lan cũng muốn đi qua đó xem một chút.

Ngưu Tĩnh Di tích cực bàn bạc di sản thừa kế của nhà họ Ngưu, sau đó chuẩn bị chuyển phần của Hạ Hân Lan cho Lý Hưng, như vậy Hạ Hân Lan có thể mua lại căn nhà mình thuê phòng để tự sát, giải quyết xong chấp niệm thứ hai.

Người nhà họ Ngưu đến giai đoạn tráng niên gần như đều biến thành quỷ phách, chỉ số thông minh tuột xuống, nên cho dù là buôn bán hay thậm chí là công việc cần đi ra ngoài cũng không làm được.

Nhưng toàn bộ nhà họ Ngưu giống như một con nhện góa phụ đen khổng lồ, vô số quý nữ giàu có được cưới vào nhà, không biết có bao nhiêu người chồng bị cưỡng ép ở rể suốt mấy trăm năm qua, còn đồ cưới hoặc gia sản của bọn họ đều bị nhà họ Ngưu lấy đi, cho nên nhìn bề ngoài nhà họ Ngưu hào môn vọng tộc nguy nga lộng lẫy, hấp dẫn rất nhiều người tới cưới gả.

Mặc dù số liệu thống kê cụ thể vẫn chưa có nhưng tổng tài sản của nhà họ Ngưu rất có thể vượt qua 1 tỉ. Tài sản Ngưu Hân Lan được thừa kế chắc chắn hơn 100 triệu, còn mấy đứa nhỏ xui xẻo trải qua lễ tẩy rửa cũng trong họa gặp phúc biến thành triệu phú.

Cứu vợ còn được tiền tài, Tôn Minh Giang mang ơn Trúc Ninh gấp vạn lần, nếu không đưa cho cậu được 50 triệu để cảm ơn ơn cứu mạng… thì y cũng sẽ có ý đồ ôm đùi.

Trúc Ninh khách sáo nói: “Chuyện này vốn là lỗi của Địa Phủ, cũng là bổn phận của quỷ sai dương gian. Nếu quỷ sai dương gian nhận tiền vậy sẽ khiến Địa Phủ càng trở nên loạn hơn, quỷ sai thu lợi quá lớn, vậy chẳng phải càng lộn xộn sao? Hơn nữa Ban điều tra đặc biệt cũng phát tiền lương cho tôi, tiền lương không thấp.”

Nói đến phần sau, trong giọng nói của Trúc Ninh có một chút khoe khoang.

Tôn Minh Giang vội vàng nịnh hót: “Đó là điều tất nhiên, tiền lương của Trúc đại nhân sao mà thấp được, là tôi tầm nhìn nông cạn.”

Trúc Ninh vui vẻ gật đầu: “Đúng thế! Tiền lương một tháng bảo đảm không thấp hơn 40 nghìn đâu, hơn nữa đây mới là tháng thứ nhất tôi vào làm việc.”

Tôn Minh Giang tiếp tục hùa theo nhưng không còn nịnh nọt nữa, y bị sự thanh chánh liêm khiết của nhân viên Địa Phủ làm cảm động.

Bây giờ Trúc Ninh không cần ngồi đường sắt cao tốc mà trực tiếp mượn Hoàng Tuyền Đạo trở về Ban điều tra đặc biệt, bởi vì cấp độ giữ bí mật của vụ án lần này cực cao, ngay cả viết nguyên nhân trên đơn đăng ký của đội hậu cần cũng không được, mặc dù vụ án hết sức hung hiểm, phát hiện hơn một ngàn cái xác, nhưng Trúc Ninh không hề bị thương nghiêm trọng.

Cuối cùng, Trúc Ninh nhận được 1200 đồng tiền làm thêm 60 giờ và 8000 đồng tiền răng rụng, cộng thêm 18400 đồng tiền trợ cấp của hai nhiệm vụ, tổng tiền thưởng trợ cấp tháng này của cậu là 27600 đồng!

Mấy ngày nay Ban điều tra đặc biệt thành phố Cừ Nam không có vụ án lớn, chuyện bận rộn duy nhất của Đội chấp hành chính là đào một cái ao thật đẹp cho bà Liễu, Trúc Ninh ôm 12 ngày nghỉ mình góp nhặt được, hào hứng chuẩn bị về nhà thăm cha mẹ.

Cha Trúc mẹ Trúc đang ở nhà riêng, không phải nhà chính của gia tộc ở trong tỉnh mà là thành phố A nơi Trúc Ninh học đại học. Từ lúc Trúc Ninh 5 tuổi, cha Trúc mẹ Trúc đã dọn ra khỏi nhà họ Trúc, đi theo chăm sóc con trai học hành, tìm các trường tiểu học trung học có môi trường học thoải mái không áp lực.

Cha Trúc lúc còn trẻ có học qua thuật pháp nhà họ Trúc, nhưng bởi vì một lần trọng thương nên tu vi hoàn toàn biến mất, ngay cả ác quỷ đứng ở trước mắt cũng không nhìn thấy, mấy chục năm qua chỉ làm những công việc lặt vặt trong khoảng thời gian giữa những lần chuyển nhà. Mẹ của Trúc Ninh, Tôn Xảo Nga thì đặt hết lòng dạ lên người con trai, vì Trúc Ninh kén ăn nên bà thay đổi khẩu phần ăn liên tục, còn đưa đón cậu đến trường…

Điều kiện kinh tế của một nhà ba người hết sức túng quẫn, đến khi Trúc Ninh học đại học năm thứ hai, Trúc Học Cần mới thành công lên chức đội trưởng đội bảo vệ ở một siêu thị lớn cạnh đại học, được nhận lương 7000 đồng một tháng. Đến khi Trúc Ninh tốt nghiệp, muốn ra ngoài xã hội lăn lộn, mặc dù cha Trúc cực kỳ không yên tâm nhưng vẫn để con trai một mình đến Cừ Nam, ông thì tiếp tục làm công việc khó kiếm này là đội trưởng đội bảo vệ siêu thị.

Trúc Ninh đi xe đường dài, cuối cùng mấy tiếng sau cũng tới tiểu khu nhà trọ kiểu cũ, hai ông bà cụ cùng tầng lầu có ấn tượng rất tốt đối với đứa trẻ lễ phép Trúc Ninh này.

Vừa mới tới dưới lầu, hai ông bà cụ ngồi hóng mát dưới tán cây lập tức ân cần hỏi han:

“Cậu nhóc này thật giỏi làm sao, vừa tốt nghiệp đã tìm được việc làm!”

“Trở về thăm cha mẹ đúng không, cậu nhóc thật hiếu thảo, nhưng sức khỏe của cháu không tốt, đi đi về về đường dài như vậy, cháu chịu nổi không?”

“Đúng vậy Tiểu Trúc, lần trước di nghe mẹ cháu nói, công việc của cháu rất khổ cực, đãi ngộ không tốt gì hết… Mà công ty đó cũng không cần văn bằng.” Một bà cô lớn tuổi tóc quăn tận tình khuyên bảo: “Nếu không Tiểu Trúc cháu nghe dì khuyên một câu, sức khỏe không tốt thì không nên liều mạng, làm bảo vệ bên cạnh cha cháu cũng rất tốt, có cha mẹ bên cạnh ít ra cũng có người chăm sóc.”

Lúc Tôn Xảo Nga và hàng xóm nói chuyện phiếm, bà cũng đã nói qua cả trăm ngàn lần chuyện của cậu, tuy sức khỏe con trai mình không tốt, có thể đi học được đến ngày hôm nay thật sự không dễ dàng, nhưng cậu là một đứa trẻ hiểu chuyện và rất ngoan ngoãn nghe lời.

Cho tới một ngày nọ, Trúc Ninh vác nửa bao gạo lên lầu ba, sau khi bà cụ hơn tám mươi tuổi lầu dưới nhìn thấy cũng đến giúp một tay.

Lúc Tôn Xảo Nga nghe Trúc Ninh ở bên ngoài làm chó cứu hộ lục soát kiếm tiền, bà lau nước mắt đau lòng vì con trai không biết bao nhiêu lần.

Trúc Ninh vội vàng giải thích làm rõ: “Thật ra thì công việc của cháu cực kỳ tốt…”

Ông cụ bên cạnh giọng oang oang ầm ĩ: “Công việc gì mà tiền lương cao lắm là một hai ngàn, đã vậy lại còn làm thêm giờ liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, công việc như thế không tốt chút nào. Bây giờ cha của cháu cũng cần người giúp ở siêu thị, bảo vệ dưới tay ông ấy không phải muốn vào là vào đâu.”

Bà bác tóc quăn cũng tiếp lời, khuyên: “Cháu đi siêu thị sẽ thấy cha cháu làm việc nhàn nhã như thế nào, một tháng còn nhận được bốn năm ngàn đồng, cháu làm mấy năm nói không chừng có thể nhận được lương tháng bảy ngàn giống như cha cháu, tốt biết bao!”

Chợt một bà cụ xách túi vải trở về tiểu khu, mấy người mấy người nói xong, bà ta thẳng thừng bỉu môi: “Chớ nghĩ kế cho con trẻ khờ khạo nhà người ta, bây giờ trung tâm thương mại kia vô cùng tà môn, nghe nói tối ngày hôm qua có một nhân viên trực ca đêm bị gà mổ chết, tôi mới vừa tận mắt thấy người đó bị mang lên xe cứu thương đây này.”

Ông cụ lãng tai nghe không rõ: “Bị cái gì mổ chết?”

Bà cụ lớn tiếng nói: “Gà tam hoàng, là con gà tam hoàng đông lạnh trong siêu thị!”