Nghe thấy La Cam dừng lại, Hắc Vô Thường cực kỳ không vui ngừng trêu chọc bóng lông nhỏ. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía La Cam, giống như một người lắng nghe không ngừng thúc giục chỉ trích tại sao gã không nói dài hơn một chút.
La Cam nhìn thấy ánh mắt của Hắc Vô Thường đột nhiên cảm thấy nghẹn ở ngực, gã hận không được mà cầu xin cũng không xong, chỉ muốn nhào lên đấm cái kẻ không tập trung này một trận!
Hắc Vô Thường không rảnh tiếp chuyện tên đại thần họ La này, hắn cho gọi Âm Ti rồi bảo bọn chúng đi báo tin cho Diêm Vương điện thứ mười đến đây.
Mấy giây sau Luân Lưu Vương chạy tới nhanh như chớp, lão nhìn thấy La Cam quỳ trên đất, tuy có chút kiêng kị nhưng gương mặt già nua không khống chế được cười thành đóa hoa cúc: “Vô Thường đại nhân cao minh, vậy là bắt được rồi đúng không?”
Hắc Vô Thường lời ít ý nhiều: “Hắn có lời muốn nói, ngươi nghe đi.”
La Cam: “…” Thế hóa ra từ nãy đến giờ mình lải nhải một mình à?
Đám người quỳ lạy bên dưới thì sắp bị hù chết, bọn họ không nên nghe những chuyện như thế này, đây chính là một cuộc đổi chác âm thầm giữa Diêm Vương và thần tiên trên trời, chẳng phải bọn họ nghe xong sẽ chết sao!
Cũng may Hắc Vô Thường mở một mặt lưới*: “Đám hồn phách các ngươi đi ra ngoài.”
*网开一面/võng khai nhất diện: Thành ngữ này được dùng để chỉ lòng thương xót, khoan hồng độ lượng của một người, bằng việc giúp người phạm lỗi có một lối thoát hoặc cho phép họ có một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của mình.
Nguồn:
https://www.facebook.com/vanhoatruyenthong/photos/a.302946779748383/805456002830789/?paipv=0&eav=Afa...Đám người quỳ trên đất thở phào nhẹ nhõm nhưng không dám dẫn đầu rời đi.
Hắc Vô Thường liếc nhìn đám người Tôn Minh Giang quỳ ở hàng đầu, Tôn Minh Giang, Ngưu Tĩnh Di và Hạ Hân Lan vội vàng cẩn thận đứng lên, còn Hứa Mỹ Ni thì lấy hết can đảm tiến lên một bước, ném quỷ tướng nằm trong tã lót ra xa sau đó mới xoay người chạy theo mọi người.
Diêm Vương cũng xua xua tay, đám quỷ tướng thủ hạ của lão vội vàng rời khỏi chốn thị phi trở về Địa Phủ.
Ngay lúc đám tiên trường sinh và người nhà họ Ngưu trông đợi cuối cùng cũng được rời đi, Hắc Vô Thường mở miệng: “Đám bên dưới không có chứa hồn, nghe cũng không sao, ngươi nói tiếp đi.”
Người nhà họ Ngưu kinh ngạc đến mức sắc mặt thay đổi, gì mà không có chứa hồn, chúng tôi là người sống mà? Chúng tôi… Đám quỷ quỳ bên dưới càng run rẩy dữ dội hơn, trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng không dám cử động.
La Cam hít một hơi thật sâu, đè mấy lời chửi tục đã đến mép miệng xuống bụng, thầm tính toán lợi lộc thiệt hại, sau đó bắt đầu lại từ đầu: “Chuyện bổn tướng có tội với điện Diêm Vương là thật, nhưng Địa Phủ dối trên gạt dưới không làm tròn trách nhiệm là tội lớn, nếu chuyện này đến tai Thiên Đình…”
Diêm Vương là một người biết lắng nghe hơn Hắc Vô Thường gấp trăm lần, lão đàng hoàng đứng đó lắng nghe La Cam thao thao bất tuyệt.
Người thật sự không ở không được là Hắc Vô Thường, có lúc hắn bóp bóp lớp lông mềm trắng như tuyết của bóng lông nhỏ, lúc thì chọt chọt khiến bóng lông nhỏ xù lông thành một đóa bồ công anh cực lớn, cứ như là… Khoe khoang.
Bóng lông nhỏ thì cứ một lần bị bóp một lần bị chọt là cậu tức giận thét một tiếng non nớt: “Chút chít!!!!!!!”
Khiến Diêm Vương điện thứ mười cũng thỉnh thoảng liếc nhìn quả bóng lông trên tay người đứng bên cạnh.
La Cam: “…”
Mặc dù nhìn bộ dạng xù xù của bóng lông nhỏ có cảm giác sờ rất đã tay, mềm mềm béo béo, rất ngoan ngoãn… Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là chỉ bóp một quả bóng lông mà đã thu hút được sự chú ý sao?
Trong lòng La Cam rất tức nhưng vẫn thận trọng từng bước, âm hiểm xảo trá tiếp tục giải thích.
Còn đám người nhà họ Ngưu quỳ trên đất thì gào thét trong lòng: Đại nhân! Bóng lông của các ngài cực kỳ đáng yêu, vô cùng quý hiếm, lại còn hết sức khôn khéo, chúng tôi nhìn thấy rồi, chúng tôi rất hâm mộ nó! Chúng tôi đi được chưa…
Nhưng mà thời gian “Vui vẻ hòa thuận” không kéo dài được bao lâu, bóng lông nhỏ bị chọc chọc bóp bóp không ngừng làm cho thật sự tức giận!
Hóa ra anh Vô Xá chính là Hắc Vô Thường đại nhân, hắn là đồ lừa đảo, còn chọc mình.
Có lẽ vì ăn quá nhiều “kẹo” quỷ phách, hoặc cũng có lẽ Hắc Vô Thường hơi thu lại khí thế, lần này bóng lông nhỏ đến gần lệ quỷ mặc áo bào đen mà không nhắm mắt giả chết. Ngay lúc ngón tay lạnh như băng lại chọc vào bụng cậu, lá gan của cậu như to lên, hung dữ cắn phập một cái.
Rốp… Rốp…
Một tiếng cực kỳ nhỏ giống như tiếng đồ sứ bị vỡ truyền ra từ bên phía Hắc Vô Thường, La Cam và Diêm Vương vô thức nghiêng đầu nhìn sang thì nhìn thấy, quả bóng lông bị Hắc Vô Thường đắc ý cầm lên khoe khoang đang cắn ngón tay của hắn, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp như thú con miệng còn hôi sữa, gừ gừ gừ!
Ặc, thú cưng cắn chủ.
La Cam lập tức vui vẻ.
Này thì cho ngươi khoe khoang, này thì cho ngươi cụt tay luôn, cho chừa ai bảo ngươi chọc chọ bụng con tiểu bán yêu kia, ngươi tưởng ngươi ngầu lắm à! Khửa khửa khửa khửa!
Còn biểu cảm trên mặt Diêm Vương thì thản nhiên như thể đã biết trước, bảo sao mấy lão già kia nói muốn giết chết Hắc Vô Thường phải dựa vào con tiểu bán yêu này, quả nhiên bọn họ không lừa mình!
Nhưng bây giờ, suy cho cùng Hắc Vô Thường và bổn vương đang đứng cùng một chiếc thuyền, Vô Thường đại nhân… Tiểu yêu đó rất nguy hiểm, an toàn của ngài vẫn là trên hết, hay là ngài bớt khoe khoang đi được không?
Hắc Vô Thường: “…”
Bóng lông mình nuôi tất nhiên phải cưng chiều, Hắc Vô Thường không những không túm lấy tên nhóc vô pháp vô thiên này mà còn không hề đau lòng xé một mảnh vải từ áo bào đen tôn quý, đặt trước chóp mũi của bóng lông nhỏ trêu chọc.
Quả nhiên, cái mũi của bóng lông nhỏ hít hít, sau đó nhả cục xương cứng ngắc không cắn nổi đang ngậm trong miệng, tợp một phát nuốt chửng miếng vải, ngoan ngoãn nhai nhai.
Hắc Vô Thường không dám ôm cậu trong tay, hắn lặng lẽ đặt tạm bóng lông nhỏ ngoan ngoãn lên vai mình, sau đó như không có chuyện gì xảy ra đứng chắp tay.
Thế là bên cạnh gương mặt vừa lạnh như băng vừa nghiêm khắc của Hắc Vô Thường có thêm một quả bóng lông cực kỳ đáng yêu dựa vào, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn mọi người.
Cảnh tượng có độ tương phản vô cùng cao này khiến Diêm Vương liên tục liếc nhìn, ngay cả vẻ mặt của La Cam cũng biến thành một lời khó nói hết.
Nhưng La Cam nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, thả ra một quả lựu đạn cuối cùng: “Bổn tướng có người ở Thiên Đình, hiện ở Thiên Đình thiếu tiền đến mức nào chắc hẳn các ngươi không nghĩ tới! Chỉ cần Địa Phủ các ngươi lòi ra một chút lỗi, vậy các ngươi cứ biến thành heo mập chờ bị làm thịt đi.”
“Thiên Đình tuyệt đối sẽ lôi chuyện này ra xử phạt, đổ hết tất cả lên người của Địa Phủ, sau đó đào móc từng đồng vàng bạc tài bảo, bây giờ hương khói cung phụng ít thế này, nếu phủ đệ của hai người các ngươi bị tịch thu… Ha ha, sau này ăn cái gì uống cái gì đây?”
Nghe đến chỗ này, sắc mặt Diêm Vương bắt đầu khổ sở, mặc dù chức Luân Lưu Vương chỉ để quản lý việc đầu thai, không có bao nhiêu mỡ mà húp, nhưng suốt ngàn năm qua lão cũng đã gom góp không ít thứ tốt.
Không giống Hắc Vô Thường, bên trong điện Vô Thường không có bất cứ thứ gì, toàn bộ gia sản của hắn chính là áo bào đen trên người… Và những quỷ sai dương gian dưới tay hắn.
Hắc Vô Thường lẳng lặng nhìn Diêm Vương, Diêm Vương sợ hãi giật thót vội vàng “thanh lọc” suy nghĩ trong lòng, lão nói: “Vô Thường đại nhân, bây giờ hai người ta và ngươi đã kết thành đồng minh, bổn vương tuyệt đối sẽ không vì tư lợi bản thân mà làm ra chuyện bất nghĩa. Chuyện này nhất định phải báo cáo lên Thiên Đình, chỉ cần có thể trợ giúp ngươi lật đổ chín tên Diêm Vương kia, bổn vương sẽ chịu trừng phạt của Thiên Đình!”
La Cam giật mình vội vàng nhìn sắc mặt của Hắc Vô Thường, mới vừa rồi Diêm Vương điện thứ mười nói đùa đúng không? Hắc Vô Thường định lật đổ toàn bộ Địa Phủ, không thể nào, hắn đang toan tính điều gì!
Chắc chắn Hắc Vô Thường và Diêm Vương đang cấu kết diễn kịch, La Cam ngạc nhiên nghi ngờ: “Hắc Vô Thường, bổn tướng không tin ngươi chưa từng tham hương khói kính biếu suốt ngàn năm qua ở Địa phủ, hơn nữa Thiên Đình cũng chưa từng phát bổng lộc cho các ngươi, có thật là ngươi không hề tham dù chỉ một chút? Ha ha, chẳng lẽ bên trong điện Vô Thường của ngươi không có bất cứ thứ gì?”
Nghe La Cam nói vậy, Diêm Vương ngược lại rất vui vẻ: “Bên trong điện Vô Thường có của ấy hả? Ngay cả điện Vô Thường cũng sắp sập tới nơi rồi! Bổn vương mới đi ngang qua con đường phía trước điện Vô Thường, nhìn thấy trên cổng của hắn có một cái lỗ để gió vù vù thổi vào, ngươi xem nó xập xệ đến mức nào hả!”
Hơn ngàn năm qua, Diêm Vương chỉ thích tụ tập cười nhạo sự nghèo khó của Hắc Vô Thường với những Diêm Vương khác, lão nói đến phấn khích, còn dùng tay mô tả độ lớn của cái lỗ: “Cái lỗ đó lớn như này, cũng không biết đục kiểu gì mà…”
Nói được một nửa, Diêm Vương vô thức liếc nhìn bóng lông nhỏ tròn trịa trên vai Hắc Vô Thường, sau đó so sánh với hình tròn trên tay mình, không ngờ lại giống nhau như đúc!
Diêm Vương nhất thời kinh sợ.
Rốt cuộc Hắc Vô Thường đang nuôi cái thứ gì! Không chỉ ăn Âm Ti, ăn áo choàng của Hắc Vô Thường, mà còn ăn cả Hắc Vô Thường, thậm chí ăn luôn điện Vô Thường…
CMN đây có thật chỉ là một con Thao Thiết còn non không?
Chẳng lẽ Hắc Vô Thường không biết của cải của mình có bao nhiêu, hắn có nuôi nổi không thế?
Dù gì cũng là đồng minh của Hắc Vô Thường, Luân Lưu Vương bước đến gần nhỏ giọng tận tình khuyên bảo: “Vô Thường à, con gì nên nuôi, con gì không nên nuôi, trong lòng ngươi cũng đã cân nhắc rồi đúng không? Tuy con tiểu bán yêu này trông rất đáng yêu, nhưng mà…”
Bóng lông nhỏ vừa ăn hết miếng vải lại bắt đầu thèm ăn, cậu phấn khích hít hít cái mũi đến gần Luân Lưu Vương.
Hắc Vô Thường không biết làm sao: “Ngươi muốn ăn cái gì?”
Bóng lông nhỏ nhìn chằm chằm Diêm Vương, khao khát tràn đầy trong đôi mắt to: “Chút chít!”
Sau khi nhìn nhau 5 giây, Hắc Vô Thường thua trận, hắn nhẹ nhàng ôm lấy bóng lông nhỏ giơ đến gần Diêm Vương, bóng lông nhỏ càng vui vẻ nhấc móng vuốt lông lấy đà đạp lên tay Hắc Vô Thường, nhảy bật về phía mặt Diêm Vương.
“Này này này!” Diêm Vương sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, chân trái vấp chân phải nhanh chóng lùi về sau.
Bóng lông nhỏ cực kỳ thất vọng, vô cùng tủi thân dựa vào trong ngực Hắc Vô Thường.
La Cam nhìn một hồi có hơi không theo kịp cảnh tượng trước mắt, nhưng sinh tử thành bại ở phen này, gã cười nhạt nói: “Sao hả, hai vị đang suy nghĩ phải làm như thế nào sao? Bây giờ để bổn tướng rời đi, đôi bên cùng có lợi, hoặc là báo lên Thiên Đình, lưới rách cá chết!”
La Cam không nói lời nào còn không có ai chú ý tới gã, gã vừa mở miệng ngược lại khiến bóng lông nhỏ quay sang nhìn gã một chút, sau đó phấn khích giơ móng vuốt lông chỉ: “Chút chít!”
Tất nhiên Hắc Vô Thường sẽ cưng chiều cậu, hắn ôm bóng lông nhỏ đi thẳng về phía La Cam.
Một dự cảm hết sức bất thường dâng lên từ tận sâu trong lòng, La Cam bên ngoài rơi lệ bên trong nhẩm tính: “Ngươi ngươi ngươi… Các ngươi muốn làm gì?”
Vốn uy áp trên người La Cam không yếu, nhưng cứ thế bị khí tức âm lãnh đến cực hạn của Hắc Vô Thường chèn ép đến mức một chút khí thế cũng không còn. Bóng lông nhỏ cũng nhận ra tình hình trước mắt, cáo mượn oai hùm đứng trên tay Hắc Vô Thường, vô cùng hứng thú quan sát La Cam từ trên xuống dưới.
Nhưng cuối cùng ánh mắt lại vượt qua bản thể La Cam, rơi vào quỷ phách La Cam ở phía sau, mùi hương rất thơm, nhìn cũng không khó nhai!
Hắc Vô Thường đi vòng ra phía sau La Cam, sau đó…
Rốp rốp! Rốp rốp! Rốp rốp!
La Cam nhìn thấy kết cục của quỷ phách của mình, sắc mặt gã trắng bệch như tờ giấy, lảo đảo sắp ngã.
Sau đó, trong ánh mắt gan liệt hồn bay của mọi người, Hắc Vô Thường ôm bóng lông nhỏ quay trở về, giọng ôn tồn hỏi: “Răng lợi thế nào?”
Bóng lông nhỏ ngoan ngoãn há miệng, để lộ ra hơn hai trăm cái răng nhỏ nhọn hoắc.
Mấy trăm quỷ phách nhà họ Ngưu quỳ bên dưới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là “Sợ đến hồn phi phách tán”, hơn sáu trăm quỷ phách trong số bảy trăm tên bị doạ sợ đến mức tiêu tán tại chỗ.
Hiện trường giống như bị một màn bắn pháo bông, hơn sáu trăm tên quỷ phách to lớn không bị khống chế trực tiếp thăng thiên trong sợ hãi, bụp bụp bụp bụp biến mất trong không khí.
Rốt cuộc, đám quỷ phách bị giam cầm làm nô dịch mấy trăm năm cũng trở về với cát bụi…