Quỷ không đầu bối rối.
Em gái quán cà phê cũng bối rối.
Chỉ có Trúc Ninh hiểu rất rõ mục đích hành vi của mình. Cậu thuận thế đẩy quỷ hồn trẻ tuổi mở rộng hộp sọ ngồi xuống phía đối diện. Sau đó, cậu quan sát Tiramisu và cà phê trộn lẫn vào nhau tạo thành một thứ hỗn hợp màu nâu đậm từ từ chảy xuống nửa cái đầu của quỷ hồn giống như chảy vào cống thoát nước.
Cho đến khi chỉ còn lại một mảnh tối hù, tất cả đều chảy vào trong “miệng” quỷ hồn. Trúc Ninh mới ôn hòa mở miệng hỏi: “Thế nào, sau khi uống xong ly cà phê này cậu có cảm giác gì không? Có cảm thấy… muốn nhếch mép, muốn mỉm cười từ tận sâu trong lòng?”
Quỷ không đầu: “…”
Quỷ không đầu không còn muốn giết người trước mắt, cậu ta muốn đứng lên bay về phía em gái quán cà phê núp sau quầy, kết liễu nhân loại bình thường đằng kia. Nhưng quỷ hồn đột nhiên phát hiện, trước sự kiềm kẹp của người thiếu niên vô hại đối diện, cậu ta lại không đứng lên được.
Mấy giây sau, quỷ hồn chỉ còn lại nửa cái đầu giãy giụa kịch liệt như uống phải một chén sốt ớt quỷ khiến Trúc Ninh giật nảy mình. Tiếp đó Trúc Ninh trơ mắt nhìn một vốc nước nhỏ trong veo chảy ra ngoài từ hộp sọ mở rộng của quỷ hồn, rơi xuống mặt bàn.
Màn kế tiếp trông bình thường không có gì đặc biệt nhưng lại làm Trúc Ninh sợ đến tóc gáy dựng đứng. Vốc nước nhỏ xuôi theo mặt bàn từ từ chảy xuống giống như nước bình thường chảy từ trên cao xuống thấp, sau đó men theo góc bàn tráng men chảy thẳng một đường ra khỏi quán cà phê.
Trúc Ninh sững sờ xoay người nhìn vốc nước nhỏ chảy vào cống thoát nước bên đường từ bên kia vách kính của quán cà phê. Cuối cùng hòa với nước dơ biến mất không thấy bóng dáng.
Trúc Ninh nhớ rõ ràng, lúc vốc nước kia chảy trên mặt bàn, cái bóng thiếu niên in ngược trong nước vẫn đang lẳng lặng mỉm cười.
Trong lúc Trúc Ninh nhớ lại hình ảnh mới vừa rồi, đột nhiên cảm thấy trong tay buông lỏng một chút.
Hồn quỷ không đầu u ám mới vừa rồi còn há miệng muốn ăn thịt người bây giờ lại không còn sức sống trượt xuống đất. Từ một lệ quỷ âm khí âm u biến thành một vũng lớn tan ra thành từng mảnh giống như giẻ rách chỉ trong mấy giây ngắn ngủi.
Âm khí trong cơ thể quỷ hồn bị hút khô quắc. Mặc dù con quỷ này chưa chết nhưng lại ảm đạm gần như tiêu tán, trông còn bi thảm hơn so với đám quỷ hồn bị Trúc Ninh hút vào bụng tiêu hóa rồi nhổ ra.
Trúc Ninh cúi đầu nhìn đống “giẻ rách” bên chân, cảm thấy hơi chột dạ. Cậu lặng lẽ thò chân, di mũi giày gom gom đống giẻ rách thành một cục, sau đó đá vào hốc tường dưới mặt bàn.
Em gái quán cà phê đang báo cảnh sát chợt cứng đờ: “Con quỷ kia muốn giết người… Không đúng không đúng… Bây giờ không có quỷ giết người, con quỷ kia bị người giết! Không phải, không phải anh ta cố ý giết quỷ… Là cà phê của quán chúng tôi độc chết quỷ!!!”
Bên kia điện thoại ban đầu còn cân nhắc do dự, bây giờ nghe thấy ngay cả người báo cảnh sát cũng phát điên nên vội vàng dặn dò em gái quán cà phê ổn định tinh thần, bọn họ lập tức phái người tới!
Nhưng ngay khi em gái quán cà phê cúp điện thoại, cũng vừa lúc có người đẩy cửa kính của quán cà phê, chậm rãi đi vào.
Trúc Ninh thấy hơi lạ, các đồng chí cảnh sát cho dù bay cũng không tới nhanh như vậy. Cậu quay đầu nhìn sang, sau đó lập tức căng thẳng.
Người bước vào là Hắc Vô Thường, bản gốc.
Trúc Ninh làm bộ như không biết người đến là ai, cậu ngồi trước bàn cà phê vừa dùng muỗng khuấy đường vừa chú ý cảnh giác liếc nhìn Hắc Vô Thường.
Có vẻ như hiệu trưởng Derson nói cũng có phần đúng, nếu như Hắc Vô Thường bản gốc thật sự quên mất sự tồn tại của người giấy phân thần. Rất có thể, ngay thời khắc phân thần trở về điện Vô Thường, hắn đã lập tức phái sát thủ.
Mấy trăm năm qua, Hắc Vô Thường đối địch với cả Thiên Đình và Địa Phủ nhưng hắn vẫn sống cho đến giờ, mức độ cảnh giác của hắn tồn tại ở tân sâu trong lòng không phải người thường có thể đo được.
Trúc Ninh cảm thấy bản thân ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại. Mặc dù nói, trong giai đoạn bách quỷ dạ hành, có một Hắc Vô Thường đi vào một quán cà phê bên đường, bên trong quán cà phê có một con hung thú Thao Thiết nhỏ đang ngồi, thật sự không giống trùng hợp chút nào. Nhưng Thao Thiết cũng không có làm điều gì phi pháp, ai quy định hung thú không được uống cà phê, đúng không?
Nhưng cảm giác nguy hiểm trong lòng Trúc Ninh vẫn không giảm, hơn nữa cậu càng lúc càng căng thẳng. Từ sau khi sống chung với người giấy phân thần thành thói quen, cậu mới cảm nhận được cảm giác áp bức từ Hắc Vô Thường bản thể.
Cậu liếc nhìn Hắc Vô Thường chậm rãi đến gần, nhìn thấy hắn càng đi càng gần… Càng đi càng gần…
Theo một tiếng “bụp” rất nhỏ, Trúc Ninh vẫn không thể duy trì ngụy trang hình người. Cậu lập tức biến trở về bóng lông nhỏ, sau đó xoay người lại há miệng thật to…
Cà uồm!!!
Nhưng cú táp này lại táp vào không khí.
Cách chóp mũi một tấc, Hắc Vô Thường kịp thời giơ hai tay bưng lấy quả bóng lông sắp đập vào mặt mình, sau đó thuận thế nâng cậu lên hôn một cái, nghi ngờ nhẹ nhàng nói: “Sao thế, ở trong Mê Vụ Vạn Cốt Uyên vẫn chưa ăn no sao?”
Bóng lông nhỏ: “!!!”
…
Năm phút sau, Trúc Ninh đã biến trở về hình người ngồi ở bàn cà phê nhìn Hắc Vô Thường phía đối diện. Vì để hóa giải lúng túng trước màn cắn người mới vừa rồi, cậu lên tiếng nói trước: “Sao anh vẫn còn nhớ tôi? Sau khi đắp thành hồn mới ở Mê Vụ Vạn Cốt Uyên, tôi cho là…”
Hắc Vô Thường cười nhạt: “Nếu không nghĩ ra cách phá giải, ta dám tùy tiện đẩy cậu vào vùng đất nguy hiểm sao?”
Trúc Ninh thầm biết mình đã náo loạn một trận vô ích, nhưng ngoài miệng vẫn khăng khăng để ý: “Cha mẹ của tôi và các đồng nghiệp ở Ban điều tra đặc biệt hoàn toàn mất đi đoạn ký ức liên quan đến tôi. Còn có giấy phân thần, sau khi anh ta ra ngoài Mê Vụ thì cắt đứt liên lạc với anh.”
“Giấy phân thần?” Hắc Vô Thường hơi suy tư vài giây, rất nhanh đã nhận ra, “Ta phái phân thần cùng vào Mê Vụ sao? Không nhớ.”
Trúc Ninh: “…”
Trúc Ninh: “Hình như phương pháp phá giải của anh có hơi sơ sài phải không?”
Hắc Vô Thường không biết giải thích làm sao: “Đó là Vạn Cốt Uyên từ xưa tới nay không ai sống sót đi ra. Việc ta nhớ được một người đã là hành động trái với thiên đạo. Dù cho mấy chục năm sau, Tạ Tất An đi ra từ trong đó, đối với ta mà nói cũng chỉ là người xa lạ.”
Trúc Ninh suy nghĩ vài giây mới nhận ra Tạ Tất An mà Hắc Vô Thường nói là tên của Bạch Vô Thường, cậu lập tức nóng vội: “Vậy làm sao bây giờ?”
Dường như Hắc Vô Thường cũng không có bất cứ biện pháp nào, hắn suy nghĩ một chút: “Cậu sẽ nhớ cậu ta, một ngày nào đó cậu kéo một dã quỷ bay tới từ hư không, nói đây chính là Bạch Vô Thường. Ta sẽ nhận cậu ta là Bạch Vô Thường.”
Trúc Ninh mờ mịt: “Tôi sẽ nhớ anh ta?”
Hắc Vô Thường nói một câu chỉ ra điểm mấu chốt: “Ta không có ấn tượng gì về người giấy phân thần. Nhưng cậu, sau khi thoát ra từ trong Mê Vụ, không phải cậu vẫn còn nhớ nó sao?”
Trúc Ninh ngu người, cho đến khi Hắc Vô Thường chỉ ra, cậu mới nhận ra điểm này. Người giấy phân thần hấp thu lượng lớn tàn hồn mới đột phá được cấm chế của Mê Vụ. Theo lý nó sẽ bị thiên đạo coi là hồn mới,
Nhưng Trúc Ninh không hề quên nó.
Trúc Ninh có thể cảm giác được, Hắc Vô Thường biết một vài chuyện cậu không biết, hơn nữa vì một vài nguyên nhân mà không muốn nói ra những bí mật này.
Ngoài ra còn có hiệu trưởng Derson, số người ông ta nhớ có phải hơi nhiều không?