Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 184




Lần năm phút thứ hai trôi qua, cái bóng trong ly cà phê vẫn giữ nụ cười cực kỳ quái dị. Nếu không nhìn cẩn thận sẽ thấy người trong ảnh phản chiếu không khác Trúc Ninh một chút nào, nhưng nếu bất động nhìn chằm chằm nước cà phê đen tuyền trong thời gian dài sẽ thấy nụ cười thản nhiên từ từ hiện ra trên khuôn mặt.

Còn nụ cười này thì không hề giống do tác động ngoại lực hay là âm khí, bóng ngược chiếm cứ trong ly lại giống hệt như chính Trúc Ninh đang cười thật.

Cảm giác này chân thực đến mức ngay cả Trúc Ninh cũng không xác định. Cậu lấy điện thoại ra, mở phần mềm chụp ảnh rồi chuyển sang chế độ selfie. Dáng vẻ thật của Trúc Ninh lúc này hiện ra trong màn hình điện thoại di động.

Một gương mặt thiếu niên vô cùng căng thẳng, gò má tái nhợt đã vậy còn ít có màu máu, trông thần sắc không hề có một chút ý cười. Trúc Ninh lẳng lặng nhìn màn hình điện thoại di động, trong lòng thầm cười nhạo một ly cà phê lại có thể khiến cậu sợ thành như thế này.

Nhưng chế giễu thì chế giễu, một khi nỗi sợ đã cắm rễ tận sâu trong lòng thì vẫn không thể thoát ra. Tuy Trúc Ninh đang cười nhạo mình nhút nhát nhưng vẫn không dám nhìn vào ly cà phê.

Thế nhưng…

Ở trong một quán cà phê trầm lặng lúc mười một giờ đêm, nhìn chính mình trong màn hình điện thoại di động một thời gian dài cũng là một chuyện cực kì khủng khiếp. Trúc Ninh khó mà tự kiềm chế không nhìn vào màn hình. Rõ ràng sau lưng cậu là những bộ bàn ghế trống, nhưng liệu có ai đó…

Một loạt sự kiện xảy ra lúc gần mười một giờ sáng khiến cho tâm trạng của Trúc Ninh cực kỳ kém, một ngọn lửa không tên từ từ bùng lên trong lòng.

Cà phê mình bỏ tiền ra mua nhưng nó không chịu nghe lời thì phải làm sao?

Húp nó!

Trúc Ninh nhắm mắt bưng ly cà phê đen lên, ừng ực một hớp… Nuốt hết cả ly.



Sợ cái giề? Chuyện khó xảy ra nhất trên thế giới không phải Trái Đất đột nhiên ngừng di chuyển, mà là Thao Thiết non ăn bị đau bụng.

Trúc Ninh mở mắt ra, khi nhìn thấy trên bàn không còn bất cứ vật thể lỏng nào, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Trúc Ninh thật vui vẻ gọi thêm một phần Tiramisu với em gái trực đêm ở quán cà phê, sau đó tắt phần mềm chụp ảnh, bắt đầu lật xem WeChat của đồng nghiệp Ban điều tra đặc biệt và người nhà họ Trúc.

Ba vị đồng nghiệp biến thành ngỗng trắng, dê núi và gấu đen đã biến trở về hình người vô cùng thuận lợi từ mấy tuần trước, bây giờ bọn họ đã gia nhập Ban điều tra đặc biệt Bắc thị. Dưới sự lãnh đạo của Lỗ Phong và Chương Dục Cẩn, cùng dốc hết toàn lực đối phó với mối nguy trước mắt.

Trúc Ninh càng nhẹ nhỏm hơn khi biết, mấy trăm tin nhắn WeChat từ cha Trúc mẹ Trúc và người nhà họ Trúc đều là quan tâm cho sự an nguy của người thân bạn bè, bảo mọi người đề phòng thời thế loạn lạc, buổi tối không nên đi ra ngoài vân vân…

Nhà họ Trúc không có chuyện gì xảy ra.

Trúc Ninh hiểu sơ sơ, e rằng cậu không còn bất cứ quan hệ máu mủ gì với cha mẹ kiếp này. Chỉ cần cậu không đến gần nhà họ Trúc, giữ một khoảng cách hời hợt lạnh nhạt, nhà họ Trúc sẽ không xảy ra chuyện. Nếu đến quá gần ngược lại sẽ khiến bọn họ trở thành cái chuôi và là đối tượng bị trả thù.

Với một dòng họ xây dựng cơ ngơi bằng thuật pháp như nhà họ Trúc, trong thời thế hỗn loạn như thế này ngược lại sẽ chiếm ưu thế hơn so với phần lớn những người khác. Cái tên anh họ thuật sĩ gà mờ Trúc Cẩm Huy đã bắt đầu mở cửa hàng kinh doanh những thứ hàng yêu đuổi tà ma với giá cao, có vẻ thuận buồm xuôi gió.

Thấy những người mình quen biết đều không sao, Trúc Ninh bắt đầu xem tin tức gần đây.

Hiện tại, bách quỷ dạ hành đã bắt đầu gần một tháng. Mới đầu nhân loại dương gian còn không tin, sợ hãi và hỗn loạn, nhưng bây giờ đã thản nhiên đón nhận sự thật này, cũng bắt đầu chấp nhận theo hướng tích cực.

Nhìn tình hình hiện tại có thể thấy, nước đi lần này của Thiên Đình, tính trật lất.

Trúc Ninh liếc nhìn tiêu đề tin tức và thảo luận trên mạng. Một trăm topic thì cả một trăm cái không có cái nào nhắc tới cầu thần bái Phật phù hộ, càng không có tỉnh ngộ tự thân chấp nhận tội nghiệt, thắp hương đốt giấy tiền vàng bạc, thành kính quỳ lạy khẩn cầu thần linh tha thứ.

Ngược lại, đám thuật sĩ và cao tăng lão đạo đức cao vọng trọng trở thành thành phần “chạm tay cũng có thể bỏng” của xã hội. Thấy được sự đáng sợ của quỷ quái, phản ứng đầu tiên của loài người không phải lạy quỷ, mà là đuổi tà ma.

Tầm mắt của Trúc Ninh vội vã quét qua tựa đề tin tức hấp dẫn hôm nay:

[Sáu phương pháp học thiên nhãn cấp tốc!!]

[Nghiên cứu mới nhất, sử dụng nhiệt kế hồng ngoại để phát hiện quỷ quái bên cạnh bạn]

[Không mời nổi thuật sĩ? Tiểu biên* sẽ dạy bạn cách đẩy lui quỷ hồn dưới cấp lệ quỷ]

*Tiểu biên: Là biên tập viên trình độ thấp.

[Phổ cập kiến thức phân loại quỷ hồn: Tân quỷ, lão quỷ, ác quỷ, lệ quỷ… Ui đọc mà hoa cả mắt, các bạn có biết nghĩa của mấy từ này không?]

Trúc Ninh: “…” Lợi hại!

Sự thật chứng minh, sau khi người phàm trải qua bao sóng gió gian nan vất vả, tiêu tốn ngàn năm bộc lộ tài năng trong tam giới. Lá gan của bọn họ lớn hơn rất nhiều so với Minh Vương tiền nhiệm là cậu.

Nhưng mà mấy tuần gần đây, tiêu đề bài báo dần dần trở nên bất thường. Mấy topic cảnh cáo phô thiên cái địa về nước chiếm cứ hàng loạt đầu đề các trang mạng truyền thông.

Một hiệp hội mới được thành lập tên là “Hội liên hiệp chúng sanh nhân giới” đã đưa ra lời cảnh cáo đối với toàn thể phàm nhân và yêu tộc. Trong bất kỳ tình huống nào đều phải cách xa sông ngòi, ao hồ và tất cả các vùng nước ngọt hoặc sông nhân tạo. Đồng thời cố gắng giảm bớt số lần tắm, nghiêm cấm sử dụng bồn tắm và vòi hoa sen, thậm chí phải giảm bớt tần suất rửa rau rửa chén.

Trúc Ninh nhìn mà như rơi vào trong sương mù, đành phải lật ngược lại xem tiêu đề tin tức cách đây một tháng trước.

[16 người chết chìm trong hồ nhân tạo ở công viên XX, yêu cầu hạng mục du thuyền mùa hè chỉnh đốn và cải cách ngay lập tức]

[Chỉ trong một đêm có 4 người chết chìm dưới sông XX, nguyên nhân không rõ]

[Thành phố XX, hàng loạt vụ án chết đột ngột xảy ra ở 7 nhà tắm công cộng chỉ trong vòng một tuần, nguyên nhân tai nạn vẫn đang điều tra]



Mà những tiêu đề kinh khủng như thế này chỉ mới là khởi đầu. Sau đó rất nhiều vụ án chết người liên quan đến nước chiếm trọn đầu đề tin tức của các trang truyền thông lớn.

[Thành phố XX, một người mẹ độc thân đột nhiên mất tích lúc đang rửa chén trong nhà, đã tìm được thi thể bị phanh thây trong đường ống nước của nhà bếp]

[Nhân viên cửa hàng trà sữa XX chết một cách kỳ quái, một lượng lớn trà sữa muối biển còn sót lại được tìm thấy trong đường hô hấp. Nhưng trong lúc kiểm nghiệm xác, lượng trà sữa muối biển đó tự động xông ra khỏi cơ thể của người bị hại, vòng qua hai nhân viên pháp y rồi chui xuống cống thoát nước.]



Trúc Ninh đọc nội dung của những tin tức này, trong đầu không kiềm được bắt đầu tưởng tượng ra những hình ảnh đáng sợ.

Ấy thế nhưng không phải lúc khác mà lại đúng lúc này, em gái quán cà phê thấy Trúc Ninh chỉ ăn mỗi Tiramisu nên có ý tốt bưng thêm một ly cà phê.

“Cà phê ở tiệm được thêm miễn phí, anh đừng ngại, có việc gì cứ gọi em là được. Đây là cà phê của anh, mời anh từ từ dùng.”

Trúc Ninh: “…” Không phải tôi ngại, mà là sợ.

Trúc Ninh chần chờ trong giây lát, cuối cùng vẫn chọn cầm lấy trái mìn, cẩn thận nhận lấy ly cà phê, “Cảm ơn!”

Sau đó cúi đầu nhìn, cái bóng của mình trong ly cà phê lại bắt đầu mỉm cười kỳ dị.

Trúc Ninh bưng đĩa nhỏ lên, bỏm một phát đẩy cả nửa miếng bánh Tiramisu vào ly cà phê. Một đống hỗn hợp kem và bánh đập lên trên mặt bóng người trong ly cà phê.

Tiramisu hút nước rất nhanh, nhanh chóng tan trong cà phê tạo thành một hỗn hợp nhão nhoẹt. Trúc Ninh vội vàng cầm nĩa nhỏ khuấy nhoèn nhoẹt nhoèn nhoẹt, biến nó thành một ly cháo màu nâu.

Em gái quán cà phê: “…”

Thật ra, ban đầu cô em trực đêm này không dám đứng sau quầy counter mờ tối một mình trong thời gian dài, nên cô muốn tìm cơ hội trò chuyện với vị khách duy nhất trong tiệm.

Em gái quán cà phê không dám trò chuyện nữa, nụ cười trên mặt cô ta hơi cứng đờ bắt đầu lặng lẽ lui về sau. Có lẽ cô ta cho rằng Trúc Ninh là một thiếu niên đáng thương bị bách quỷ dạ hành dọa sợ đến điên rồi.

Thật may, đúng lúc này có người đẩy cửa kính của quán cà phê, em gái quán cà phê nghênh đón như trút được gánh nặng. Nhưng mới vừa đi được nửa chừng, sắc mặt của em gái quán cà phê đột nhiên trở nên vô cùng sợ hãi, cô ta cứng người tại chỗ đi tiếp cũng không được mà chạy trở về cũng không nên.

Bởi vì, thiếu niên vừa đẩy cửa kính bước vào, không có phần sau ót.

Nói chính xác hơn, cũng không phải cậu ta hoàn toàn không có phần ót, mà là nửa phần sau của hộp sọ như bị vén lên, để lộ ra não bộ trắng hếu bên trong. Nhưng bởi vì tóc của thiếu niên đeo kính khá rối, nhìn rất giống lập trình viên mới vừa tăng ca xong, cho nên phần tóc sau gáy lòa xòa nhìn không rõ lắm. Lúc em gái quán cà phê đi tới nghênh đón phải đến gần vài mét mới phát hiện cậu ta khác thường.

“Ở đây có cà phê Decaf * không?”

*Còn gọi à cà phê khử caffeine: Là loại cà phê cũng được làm từ hạt cà phê nhưng loại bỏ đi ít nhất 97% lượng caffeine.

Thiếu niên đeo kính mở miệng nhưng từ sau khi âm tiết đầu tiên được phun ra đã có thể kết luận sơ bộ. Cơ thể của cậu ta không chỉ thiếu một phần xương sọ mà còn thiếu thứ gì khác khiến cho cách phát âm của cậu ta vô cùng quái dị, khá giống âm thanh phát ra khi gió thổi căng túi nilon.

“Cái… cái gì…” Em gái quán cà phê sợ đến sắp khóc, cô ta choáng váng mấy giây mới nhận ra đối phương đang hỏi cái gì. Nhưng cô ta thật sự không dám không trả lời, chỉ có thể khóc nức nở lắp ba lắp bắp, “Anh… Anh có muốn thử một chút… sản phẩm mới… đặc biệt ưu đãi hôm nay… không…”

Trúc Ninh lạnh nhạt liếc nhìn, dáng vẻ lúc chết vô cùng thảm, oán khí rất nặng, nhưng thời gian chết quá ngắn, chỉ là lệ quỷ mà thôi.

Thiếu niên không có phần ót đến tiệm cà phê vào ban đêm hẳn là vì muốn giết người. Cậu ta từ từ há miệng, để lộ ra hàm răng chỉ còn một nửa, khạc ra hơi lạnh bốc mùi tanh hôi: “Cà… phê… De… caf…”

Em gái quán cà phê: “Tôi không… Tôi không biết…”

Trúc Ninh không nhìn nổi nữa, cậu xoay người lại không vui nói: “Chết cũng đã chết rồi, uống chút cà phê mà còn sợ mất ngủ à?”

Quán cà phê u ám yên tĩnh trong chớp mắt.

Em gái quán cà phê vừa cảm kích vừa khiếp sợ nhìn về phía Trúc Ninh, như thể không hiểu tại sao cậu có lá gan lớn như vậy.

Còn thiếu niên không có phần ót nghe Trúc Ninh nói xong thì trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng cái đầu bắt đầu từ từ chuyển động xoay một góc tù 120 độ, lạnh lùng nhìn về phía Trúc Ninh với góc độ mà một người sống không làm được, sau đó trôi về phía bàn cà phê chỗ Trúc Ninh.

Trong quá trình chuyển động, đầu của cậu ta giống như quả dưa hấu bị chẻ ngay chính giữa, lấy vị trí miệng làm vết cắt, cái cái miệng há ra.

Sau khi mất nửa phần đầu, tiết diện của cái đầu của thiếu niên ngược lại biến thành một cái miệng to, lộ ra xương cốt và răng trắng hếu bên trong, nhìn cực kỳ dọa người!

Em gái quán cà phê sợ đến che miệng không dám khóc thành tiếng, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, cô ta lảo đảo nghiêng ngã chạy ra phía sau quầy gọi điện thoại báo cảnh sát: “Hu hu hu, trong quán cà phê Một Chiếc Lá Xanh có quỷ, quỷ muốn ăn thịt người… Cứu mạng… Con quỷ kia…”

Lúc này oán quỷ chỉ còn lại nửa cái đầu đã bay tới bên cạnh bàn của Trúc Ninh. Cậu ta từ từ cúi người, nguyên cái đầu tiết diện ngang còn mỗi cái miệng to nhúc nhích cách Trúc Ninh chỉ còn vài cm là sẽ đụng vào trán cậu.

Một giây kế tiếp, Trúc Ninh bưng ly cà phê trộn lẫn Tiramisu do chính tay mình làm, đổ hết toàn bộ vào trong cái miệng…