Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 118




Có lẽ vì vết máu bẩn thỉu đáng sợ văng khắp nơi, hoặc cũng có lẽ vì miểng thủy tinh rơi đầy đất và ván gỗ đóng đinh sắt. Trúc Ninh sợ tới mức tim suýt nhảy ra ngoài, nhưng cậu không biến ngay thành bóng lông nhỏ toàn thân trắng như tuyết chân ngắn ngủn. Thay vào đó cả người cậu căng cứng từ từ lùi về sau, sau đó đột nhiên xoay người lách qua tủ sắt chen ra ngoài chạy trốn!

Sau lưng cậu, dường như giọng nói của hai vị “cảnh sát” càng lúc càng gần, nhưng hai tay Trúc Ninh liên tục run rẩy, cho dù làm thế nào cũng không đẩy ra được đống đồ lặt vặt chặn trước cửa đồn cảnh sát, chớ đừng nhắc tới bên ngoài còn có chiếc xe cảnh sát.

“Chúng tôi đã chờ suốt một tuần, rốt cuộc cũng có người tới rồi.”

“Rốt cuộc, rốt cuộc…”

Giọng nói một già một trẻ truyền tới từ không gian đen ngòm, vừa quái dị lại còn lạnh như băng, cứ như thể bọn họ sẽ phóng ra ngoài từ bên trong bất cứ lúc nào. Còn Trúc Ninh thì bị tủ sắt bao vây, làm thế nào cũng không đẩy ra được!

Trúc Ninh cảm thấy mình như ngừng thở, run rẩy lấy ra người giấy nhỏ trong túi áo. Nhưng cậu hoảng sợ phát hiện, chẳng biết từ lúc nào người giấy nhỏ đã biến thành một tờ giấy dặt dẹo còn mỏng hơn so với bình thường, thậm chí lúc Trúc Ninh lấy ra hình như còn lỡ tay xé hư phần đầu của người giấy.

Chỉ trong nửa giây này, Trúc Ninh cho là mình vừa trải qua một cơn ác mộng vô cùng chân thật. Nhưng tủ sắt lạnh như băng sau lưng, mùi hôi thúi khiến người ta ho sặc sụa, mấy tấm ván gỗ mục nát và những thứ phế phẩm khác ở trước mặt… Nhắc nhở Trúc Ninh, tất cả những việc kinh khủng đang xảy ra, đều là thật!

Ngay lúc thiếu niên suýt chút nữa sợ đến mức khóc to, liều mạng đẩy cửa đồn cảnh sát. Đột nhiên có tiếng kim loại bị kéo lê chói tai truyền đến, sau đó có ai đó lôi hết đống đồ lộn xộn và tấm ván chắn chính giữa, trực tiếp kéo sập toàn bộ bức tường. Cuối cùng ôm lấy thiếu niên kéo ra ngoài.

Áo sơ mi quần tây quen thuộc và mùi kem lá thông nhàn nhạt, Trúc Ninh lập tức nhận ra người ôm cậu ra ngoài là ai.

Trúc Ninh giống như trẻ con khóc nhè bị bắt gặp, cậu vội vàng nhào ra khỏi lồng ngực của Hắc Vô Thường, đứng nghiêm, lẽ thẳng khí hùng hỏi: “Sao anh từ Địa Phủ lên được đây?”

Hắc Vô Thường nhìn chóp mũi ửng đỏ của thiếu niên, giọng ôn tồn nói: “Cậu sợ sao?”

Trúc Ninh chối ngay: “Không có!”

Tôi đường đường là quỷ sai dương gian, Minh Vương chuyển kiếp, hung thú Thao Thiết, sao mà bị quỷ dọa được!!!

Hắc Vô Thường không dám phản bác, hắn chỉ mỉm cười đứng tại chỗ, đưa tay nhẹ nhàng lau đi bụi bẩn dính trên trán và gò má của thiếu niên lúc cậu hoảng hốt chạy trốn.

Trúc Ninh không cần soi gương cũng biết dáng vẻ của mình bây giờ như thế nào, có lẽ không khác gì mấy con mèo mướp lang thang mình mẩy dính đầy bụi bậm. Cậu hít hít mũi, không cử động, yên tâm thoải mái chờ Hắc Vô Thường lau hết bụi cho mình.

Sau đó cậu cực kỳ ngang ngược kéo tay áo sơ mi trắng không nhiễm một hạt bụi của Hắc Vô Thường, xem nó như khăn lông lau mặt, khôi phục lại dáng vẻ thiếu niên sạch sẽ tự tin.

“Tôi còn tưởng người giấy nhỏ của anh chết rồi…” Trúc Ninh lấy người giấy nhỏ bị rách một đường dài, nói lí nhí đẩy toàn bộ lỗi lên người Hắc Vô Thường, “Nó đột nhiên bất động.”

Hắc Vô Thường rất tự nhiên kéo thiếu niên qua, hôn nhẹ một cái lên trán cậu. Hành động mập mờ không rõ ràng giống như một cái xoa nhẹ an ủi, trong đó còn pha lẫn một tầng ý nghĩ sâu xa hơn, giống như đầu ngón tay chạm vào dòng nước, nhẹ nhàng lướt qua, khó mà nắm bắt.

Thiếu niên an tâm một chút, cậu nhích lại gần cổ của Hắc Vô Thường: “Hình như mùi thơm trên người anh nhạt hơn trước, kể cả xúc cảm khi chạm vào cũng không giống?”

Hắc Vô Thường nhìn thiếu niên trước mắt ngửi ngửi mình giống như đang đánh giá nguyên liệu nấu ăn, hắn không kiềm được bất đắc dĩ mỉm cười: “Ta không phải bổn tôn mà là một phân thần. Trên phân thần này chỉ có một tia thần thức, do chính bản thể của ta điều khiển trực tiếp.”

Thiếu niên cảm thấy mới lạ đánh giá người đàn ông trước mắt: “Thân xác này cũng là giả? Vậy bây giờ bản thể của anh đang làm gì, ngồi tĩnh tọa nhắm mắt trong mật thất dưới Địa phủ, tập trung tinh thần không chế phân thần này từ xa?”

“Đang uống trà ở Thiên Đình,” Hắc Vô Thường dừng một chút, ngay khi thấy vẻ bất an trên mặt thiếu niên, hắn lại ôn tồn bổ sung: “Đừng lo lắng, hiện nay ở tam giới, ngoại trừ ta ra thì không ai có thể tách một thần hai xác hoàn toàn được như ta, tất nhiên cũng sẽ không có ai nhìn ra sơ hở.”

“Bây giờ Thiên Đình cấu kết với Quỷ Đế, chỉ dựa vào sức lực dương gian chúng ta để chống lại tuyệt đối không có phần thắng. Trong thời gian này, ta sẽ sắp xếp chu toàn cho cả hai giới Thiên Minh, vậy nên chỉ có thể sai phân thần làm bạn với cậu cùng điều tra vụ án.”

Từ sau khi Hắc Vô Thường xuất hiện, thiếu niên bỗng an tâm hơn rất nhiều. Cậu cảm thấy mới lạ chọc chọc người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây: “Anh bây giờ và bản thể không có gì khác nhau hết á.”

Hắc Vô Thường nói thẳng: “Tu vi của phân thần không bằng một phần mười bản thể.”

Trúc Ninh lo âu: “Vậy há chẳng phải anh biến thành người bình thường rồi sao?”

Hắc Vô Thường im lặng một chút, sau đó mở miệng nói: “… Nếu so với Chương Dục Cẩn và Hứa Vi, thì vẫn mạnh hơn một chút.”

Chợt một tràn tiếng lục cục truyền ra từ trong đồn cảnh sát đen thùi, nhưng dường như âm thanh đó vẫn ở tại chỗ, không đi ra ngoài.

Trúc Ninh sợ hết hồn, vội vàng trốn sau lưng Hắc Vô Thường.

Hắc Vô Thường nghiêng người, nói bằng giọng cực nhỏ như đang rỉ tai: “Tuyệt đối không được lên tiếng.”

Trúc Ninh căng thẳng đến ngừng thở, không dám làm một cử động nhỏ nào.

Hắc Vô Thường: “Nếu bây giờ kinh động đến quỷ hồn cảnh sát bên trong, để cho hai quỷ hồn kia biết mình đã chết, bọn họ sẽ sợ đến hồn phi phách tán, biến mất vĩnh viễn… Dù sao cũng là hai cảnh sát tận trung vì công việc, chúng ta nên cố gắng cứu họ.”

Trúc Ninh ngớ người.

Hắc Vô Thường giảng giải với giọng điệu rất nhẹ: “Quỷ ở thành phố Ngọc cực kỳ âm độc. Bảy ngày trước bọn chúng không chỉ giết hai cảnh sát mà ngay cả hồn phách của bọn họ cũng bị chúng làm trọng thương. Các vết thương như cắt cổ hay đập bằng vật nặng vẫn sẽ bị giữ nguyên trên cơ thể khi hóa thành quỷ hồn. Cách giết hồn tàn bạo như thế này, đã gần ngàn năm ta chưa gặp qua.”

Trúc Ninh phản ứng rất nhanh: “Do thế lực quỷ đế làm sao?”

Hắc Vô Thường gật đầu, trầm giọng nói: “Chỉ có Ngũ Phương Quỷ Đế lúc chấp chưởng Địa Phủ mới coi linh hồn như cỏ rác. E rằng bọn chúng không muốn tử hồn của thành phố Ngọc trở về Địa Phủ, khiến phe phái Diêm Vương phát hiện.”

Thật sự rất khó khi không nói với hai quỷ hồn kia bọn họ là quỷ, vì quỷ vẫn có thể thấy vật trong bóng tối. Lúc nãy, khi quỷ hồn cảnh sát thâm niên kiểm tra thẻ công tác của Trúc Ninh, ông ta kiểm tra trong bóng tối tới mức đưa tay không thấy năm ngón. Nhưng bây giờ, chỉ cần bọn họ đi ra khỏi phòng là có thể nhìn thấy thi thể của chính mình.

Hắc Vô Thường: “Xác chết đã lâu, cậu đừng đi vào.”

Vừa nói Hắc Vô Thường vừa đẩy tủ sắt chắn ngang ở cửa, bước nhanh đi vào. Mấy phút sau, đèn trong đồn cảnh sát sáng lên, tiếng trò chuyện của Hắc Vô Thường và hai vị “cảnh sát” truyền đến.

Lúc Trúc Ninh vào đồn thì nhìn thấy vết máu trên sàn đã được dọn sơ qua, không còn đáng sợ như lúc nãy. Hai cái xác vốn ở trong phòng nay lại không thấy bóng dáng.

Hắc Vô Thường khoanh tay đứng trước lối vào, hắn đang trò chuyện với quỷ hồn bên trong, đồng thời không để lại dấu vết dịch chuyển cái tủ sắt.

Trúc Ninh nhìn cái tủ sắt, cửa tủ đóng hờ cộng thêm dùng dây kẽm quấn lại, bên trong là một bộ chổi và ki hốt rác còn dính máu được xếp qua loa trong tủ.

Rất hiển nhiên, tu vi bây giờ của Hắc Vô Thường chỉ cao hơn Chương Dục Cẩn một chút, hoàn toàn không đủ để khiến hai cái xác đột nhiên biến mất không rõ lý do, cũng như dùng ma pháp quét dọn sạch sẽ.

Chẳng lẽ lúc Hắc Vô Thường mới vừa vào cửa đã mang hai cái xác bỏ vào tủ sắt, sau đó dùng chổi rơm quét một vòng?

Trúc Ninh nhìn người đàn ông đứng dựa cửa nói chuyện, tuy tu vi bị áp chế gần như không làm được gì, nhưng chính nhờ thế mà sự cao ngạo lạnh lùng trên người Hắc Vô Thường lại giảm bớt đi mấy phần, còn mang theo một chút cảm giác người thường.

Cảnh sát thâm niên bên trong kích động đến hốc mắt ươn ướt. Ông ta cho rằng mình mê man mấy ngày, rốt cuộc người mang trọng thương kiên trì chờ được tiếp viện đến.

Nếu không vì quỷ khí quá yếu, đứng lên cũng không nổi, có lẽ lúc bắt tay chào đón Hắc Vô Thường, ông ta tuyệt đối không buông.

Cảnh sát trẻ tuổi thì lại có hơi xấu hổ đứng bên cạnh. Mặc dù trên cổ của anh ta không có vết cắt gần như khiến quỷ hồn chia làm hai như cảnh sát thâm niên, nhưng phần ót lại bị thứ gì đó có đầu tù đập rất mạnh, quỷ khí nửa phần đầu phía sau đã tan hết, chỉ còn lại một cục đen thùi lùi.

Bóng dáng của hai quỷ hồn không phải màu xám đen mà là vẫn giữ sắc thái người sống, nhưng quỷ khí quanh thân thì mỏng manh đến mức không bằng cả túi ni lông, chỉ có thể coi là một mảnh sương mù có thể tan ra bất cứ lúc nào.

Trúc Ninh nhìn cảnh sát thâm niên kích động đến mức cười to, rất sợ một giây kế tiếp ông ta sẽ bụp bụp biến mất như hồi quang phản chiếu.

Cảnh sát thâm niên vui cười hớn hở nói: “Thẻ công tác mới vừa rồi là của vị đồng chí trẻ này sao?”

Vừa nói ông ta vừa giơ tay định vịn bàn đứng lên, Trúc Ninh sợ hết hồn vội vàng nắm cánh tay sắp tan vào hư không của ông ta, ấn ông ta ngồi trở về: “Thương thế của ông rất nặng, cần phải băng bó ngay lập tức, ông ngồi xuống đừng cử động!”

Cảnh sát thâm niên vất vả lắm mới giữ cho mình “sống” được đến bây giờ, ông ta vội vàng ngồi yên.

Cảnh sát thâm niên ngay cả một chút quỷ khí thừa để ngưng tụ thành băng gạt cũng không có, thứ quấn trên cổ ông ta là băng gạt hàng thật.

Trúc Ninh cầm băng gạt nhăn nhúm, cậu chột dạ quấn lại băng gạt trên cổ cảnh sát thâm niên, giả vờ lơ đãng thắt một cái nơ con bướm, sau đó thừa dịp không ai chú ý lặng lẽ thổi vài hơi.

Cảnh sát thâm niên khen cách thức băng bó mới của Trúc Ninh không dứt miệng, tỏ ý đổi băng gạt mới một lần mà đã cảm thấy cả người khỏe khoắn hơn hẳn.

Nhưng hai vị cảnh sát không nói được nguyên nhân vì sao lại xảy ra chuyện cách đây bảy ngày trước, bọn họ chỉ biết trong thành phố có quỷ. Trúc Ninh cũng không dám cưỡng ép truy hỏi, rất sợ hai người đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng lúc mình bị giết.

Sau đó Trúc Ninh thuật lại nội dung cầu cứu trong điện thoại của bà bác với hai quỷ hồn tận trung vì công việc. Cảnh sát thâm niên nóng lòng không chịu nổi: “Để tôi kiểm tra trong máy tính!”

Nói xong ông ta đi tới trước máy vi tính giống như người bình thường, nhập hai chữ Bối Bối. Không lâu sau khi tìm được, ông ta xoay người lại nói: “Tôn Bối Bối, 5 tuổi, là cháu gái của Lý Hồng Hà, bây giờ đang ở vườn trẻ Cầu Vồng.”

Trúc Ninh nhìn màn hình máy tính để bàn tối thui không có một chút điện, cậu không lên tiếng vạch trần.

Hai vị cảnh sát của khu thành phố cũ hy sinh vì nhiệm vụ, trong lòng chất chứa tự trách to lớn và không cam lòng. Bây giờ đã hóa thân thành lệ quỷ, bọn họ không những không nhận ra mà còn có chấp niệm rất lớn trong lòng.

Đến bây giờ cảnh sát thâm niên vẫn không thể tin mình đã bỏ mạng mà chỉ nghĩ mình bị thương, cố gắng chống đỡ cho đến giờ, tận tụy với công việc điều tra vụ án.

Dân số ở thành phố Ngọc không tới hai chục ngàn, trẻ con thì lại càng ít. Chắc chắn hai vị cảnh sát này biết rất rõ về những đứa trẻ ở nơi này, chính vì thế mới có thể “tra được” trong máy vi tính tối hù.

Hắc Vô Thường cũng nhảy qua đề tài này, quay lại hỏi: “Vườn trẻ trong khu thành phố cũ nằm ở đâu?”

Cảnh sát thâm niên: “Ở phía sau khúc quanh đường trung tâm, cách nơi này 10 phút đi bộ. Lý Hồng Hà gọi điện thoại cầu cứu nhưng lại không có nói Tôn Bối Bối ở nơi nào, hẳn là vì nhà trẻ là nơi cả thành phố đều biết!”

Cảnh sát trẻ tuổi thẹn thùng, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nói chuyện: “Lão Phùng nói không sai, nếu Tôn Bối Bối bị bắt cóc đến những nơi khác trong thành phố, Lý Hồng Hà nhất định sẽ nói lúc nhờ giúp đỡ… Rất có thể những đứa trẻ khác trong trong vườn trẻ cũng đang gặp nguy hiểm.”

Lúc Trúc Ninh và Hắc Vô Thường chuẩn bị chạy tới nhà trẻ, cảnh sát trẻ tuổi đỡ cảnh sát thâm niên cũng muốn đi theo.

Thi thể của bọn họ đang được giấu trong tủ sắt ở ngay trong phòng, hai người Trúc Ninh không dám để bọn họ tiếp tục quanh quẩn ở đồn công an, mà quỷ hồn thì lại trôi lơ lửng nên đối với bọn họ cũng không tốn quá nhiều sức. Thế là hai vị cảnh sát ngã trái ngã phải theo sát phía sau cùng rời khỏi đồn cảnh sát.

Đèn đường ở thành phố Ngọc ba cái thì hư hết hai, mọi người chỉ đành di chuyển trên con đường lúc sáng lúc tối. Bây giờ đang là 11 giờ đêm, trên đường không có bất cứ người đi đường nào, vừa vắng lặng vừa đổ nát.

Trúc Ninh: “Trước đó ông đã từng nói, trong thành phố Ngọc không có bao nhiêu người tốt? Tại sao lại thế?”

Viên cảnh sát già suy nghĩ một chút, giọng điệu trở nên chần chờ: “Tôi thật sự đã từng nhìn thấy… Nhưng tại sao lại không nhớ!”

Cảnh sát thâm niên gấp gáp một hồi, cuối cùng vẫn không nhớ ra được, ông ta tự trách đến giậm chân, có mấy cước đã giẫm xuyên qua đường nhựa nhưng vẫn đang không ngừng lặp đi lặp lại: “Nhưng tùy tiện gõ cửa vào nhà người ta mượn điện thoại cầu cứu, việc này không an toàn. Tiểu Trương, cậu ngàn vạn lần chớ tùy tiện gõ cửa, cậu không biết ai là người tốt, cũng không có cách nào biết… Cậu có nghe không?”

Cảnh sát trẻ nâng cảnh sát thâm niên, không ngừng gật đầu: “Lão Phùng, lúc trước chẳng qua là tôi hoảng hốt chạy bừa nên mới nói như vậy. Bây giờ nhân viên cứu viện ở bên trên đã tới, tôi sẽ không mạo hiểm gõ cửa hay gọi điện thoại ra ngoài.”

Dường như Trúc Ninh đoán được lý do cảnh sát thâm niên quên mất. Sau khi ông ta chết, rất có thể quỷ hồn đã bay ra khỏi cục cảnh sát trong một thời gian ngắn, rồi nhìn thấy thứ gì đó khi bay vào nhà người dân.

Ngay lúc Trúc Ninh suy tư, mấy người bọn họ đã đi tới bên ngoài vườn trẻ Cầu Vồng. Toàn bộ khu vườn rất nhỏ, gần như là một màu đen kịt. Vòng lắc eo và bóng nẩy chưa thu dọn vứt lung tung trong sân chơi. Từ đây có thể thấy mười mấy bóng người nho nhỏ, xếp thành vòng tròn ngồi giữa sân chơi. Bên ngoài vòng tròn là một bóng đen nhỏ hơn đang chạy nhảy.

Tiếng trẻ con non nớt nhẹ nhàng hát đồng thanh:

“Ném, ném, ném khăn tay.”

“Nhẹ nhàng đặt phía sau người bạn nhỏ…”