Khung cảnh này cực kỳ quái dị. Trúc Ninh không dám xông thẳng tới trước, vỗ bừa mấy người ngồi vây quanh cột điện thoại rồi hỏi bọn họ đang làm gì. Mà là lặng lẽ lùi sang một bên lề đường, cẩn thận tiến lên từng bước nhỏ rồi tỉ mỉ quan sát.
Sau khi đến gần cậu mới thấy rõ, cảnh tượng không đáng sợ như cậu nghĩ.
Đứng kế cột điện thoại là một ông già khoảng bảy tám chục tuổi và một bà bác hơn năm mươi tuổi. Dường như cả hai đều không quen biết đối phương mà cúi đầu bận rộn ai lo việc người nấy. Ông lão đang nhìn chằm chằm cái chén kiểu dưới chân cột điện thoại, sợ hãi lộ rõ trong mắt ông ta. Mấy phút sau, ông ta run lẩy bẩy lấy lại cái chén, gắng gượng đứng dậy mau chóng rời đi.
Còn bà bác có vẻ như tới trễ hơn một chút, bà ta lấy ra một bát cơm trắng trong túi vải, sau khi đặt dưới cột điện thoại thì nhắm mắt, không biết đang chờ đợi cái gì.
Trúc Ninh không khỏi nhớ lại một truyền thuyết hủ tục ở một số nơi, đó là đặt một bát cơm ở ngã tư đường nơi xảy ra tai nạn giao thông để cho quỷ hiện lên ăn. Nghe nói sau khi quỷ chết oan ăn bát cơm này xong sẽ tạm thời ngồi yên không trồi lên gây tai nạn giao thông kiếm người chết thay.
Nửa chừng trong lúc cho quỷ ăn cơm, người sống không được mở mắt. Nếu quấy rầy lúc quỷ đang ăn uống sẽ bị lệ quỷ bắt đi.
Rõ ràng bà bác này đang căng thẳng, hai mắt bà ta nhắm chặt, cho quỷ ăn cơm cũng đúng theo hủ tục. Nhưng vấn đề là…
Nơi này làm gì có quỷ.
Huống hồ ở thành phố Ngọc chỉ có tổng cộng hai mươi nghìn người, có thật là có tai nạn giao thông xảy ra ở ngã tư đường không?
Vì sự tôn trọng, Trúc Ninh chờ 5 phút. Cho đến khi bà bác nơm nớp lo sợ mở mắt ra, bắt đầu thu dọn bát cơm trắng thật nhanh. Lúc này cậu mới đi tới: “Dì, cháu chào dì! Cháu tới thành phố Ngọc du lịch. Hôm nay cháu vừa mới tới nhưng lại không tìm được một nhà nghỉ nào, dì biết ở đây có nhà nghỉ nào không?”
Đúng như dự đoán, sự xuất hiện của Trúc Ninh khiến bà bác sợ hết hồn. Nhưng sau khi bà ta nghe Trúc Ninh nói cậu tới đây du lịch, sắc mặt bà ta thật sự thả lỏng, thay vào đó lại có chút tức giận dâng lên: “Thành phố Ngọc chúng tôi có gì mà ngắm, đám thiếu niên các cậu thật là… Một thành phố cũ nát, thế mà các cậu lại cảm thấy vui… Nơi này không có nhà nghỉ khách sạn gì đâu, chỉ có thể ngủ trên đường lớn thôi, cậu mau mau cút đi!”
Nhưng Trúc Ninh lại có thể nhìn ra, dường như bà bác này không thật sự tức giận mà là đang ngấm ngầm sợ hãi thứ gì đó, nóng lòng muốn đuổi cậu ra khỏi thành phố.
Trúc Ninh nói xa nói gần, làm bộ hăng hái hỏi: “Nghe nói thành phố Ngọc có rất nhiều tòa nhà bỏ hoang đổ nát, thậm chí có cả quỷ trong đó. Cháu định tìm bừa một nhà nào đó để vào ở một đêm cũng được, tiện thể mở livestream thám hiểm phế tích…”
Bà bác nóng nảy vung tay đẩy Trúc Ninh: “Cậu không muốn sống nữa hả? Chỗ chúng tôi… Đang có bệnh dịch hạch, không ở được! Mấy khu nhà xa một chút thì không có nước, không có điện, không có mạng. Cậu mở livestream cái gì, mau cút đi!”
Trúc Ninh né người tránh thoát cú đẩy của bà bác, bà bác lảo đảo một chút. Thấy có người đứng ở ngã tư đường xa xa dời tầm mắt sang đây, bà ta vội vàng rụt tay lại, ném một câu uy hiếp cuối cùng: “Cậu chính là cái tên chuyên đi trộm vặt ở mấy căn nhà cũ đúng không, cậu mau cút ra khỏi khu đất cằn cỗi này đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đến bắt cậu!”
Sau đó bà bác không quan tâm đến Trúc Ninh nữa. Bà ta hốt hoảng đi sát mé đường, đi tới một nhà dân cách đó không xa. Cứ như thể nếu nán lại thêm vài giây trên đường sẽ gặp bất trắc…
Trúc Ninh mới vừa định đuổi theo muốn nói rõ thân phận của mình, chợt cảm thấy bị người giấy nhỏ trong túi chọt nhẹ một cái.
Người giấy nhỏ: “Ta đã bỏ cách thức liên lạc của chúng ta vào trong túi vải của bà ấy rồi, hơn nữa còn hạ thần chú bảo vệ. Nếu bà ấy thật sự có khó khăn khó nói sẽ gọi điện thoại tới.”
Còn người dân trong mấy tòa nhà thấp xung quanh, có vẻ như bọn họ nghe thấy tiếng động vừa rồi nên toàn bộ bắt đầu kéo rèm đóng chặt cửa sổ. Trước tình hình vẫn chưa rõ ràng, Trúc Ninh không dám bứt dây động rừng. Cậu đi lang thang trên đường phố đổ nát trống trải giống như một người trẻ tuổi đang đi du lịch.
Quả thật âm khí trong thành phố rất nặng, nhưng trên đường lại không có quỷ.
Tòa thị chính của thành phố Ngọc đã dời đến khu vực mới bên ngoài thành phố cách nơi này mấy chục km từ mười mấy năm trước. Khu thành phố cũ chỉ có một đồn cảnh sát nhỏ.
Tín hiệu nơi này cực kỳ kém, Trúc Ninh đi dạo trên đường chừng hai mươi phút mới tạm thời dùng được tín hiệu 2G để mở app bản đồ, tìm vị trí của đồn cảnh sát thành phố Ngọc.
Nếu rất nhiều cư dân trong thành phố này sợ vật gì đó, người của đồn cảnh sát không thể không phát hiện.
Thành phố Ngọc vẫn có nước và điện, nhưng cả thành phố lại chỉ nhỏ bằng hạt mè. Trúc Ninh chỉ mất 5 phút đi qua ba con phố đã đến đồn cảnh sát thành phố Ngọc ở chỗ khúc cua.
Sau đó bị cảnh tượng ở đây làm sợ hết hồn.
Những căn nhà khác trên con đường này rất bình thường, tất cả đều trong trạng thái đóng cửa vườn không nhà trống. Nhưng tòa nhà màu xanh đậm và trắng ở góc đường lại giống như vừa trải qua một trận chiến lớn.
Miểng thủy tinh rải đầy đất, chiếc bàn vỡ dùng để chắn cửa bị lật ngược, cửa sổ bị đóng đinh bằng ván dày, thậm chí còn có một chiếc xe cảnh sát bị nổ lốp lật nhào, vừa lúc chắn ngang trước cửa kính bể tan tành. Ngoài ra còn có những đồ lặt vặt được nhét vào trong khe hỡ của mấy tấm ván.
Nếu Trúc Ninh không biết trước ba tháng sau sẽ có bầy quỷ xâm nhập dương gian, e rằng cậu sẽ cho rằng thiên đại kiếp nạn đó là đại dịch xác sống bùng nổ giống như trong phim.
Toàn bộ cục cảnh sát như thùng sắt cố thủ nghiêm ngặt, ngay cả một nơi gọi là cửa sổ cũng không có. Trúc Ninh vươn tay gõ một cái lên cửa kính xe cảnh sát để thay thế cho động tác gõ cửa.
Cộc cộc cộc!
Động tĩnh này có thể kinh động đến cả con đường, nhưng bên trong đồn cảnh sát đen ngòm vẫn yên tĩnh, không có hồi âm.
Trúc Ninh đẩy xe cảnh sát hai lần nhưng nó vẫn không nhúc nhích. Cậu không thể làm gì khác hơn là thuận theo một chút xíu sợ hãi trong lòng biến trở về bóng lông nhỏ, sau đó thò vuốt lông ngắn ngủn cố gắng bám lên khe hở giữa mấy tấm ván, gian khổ đẩy cơ thể mập mạp của mình chen vào một cái lỗ tròn ở tít trên cao.
Bóng lông nhỏ đi xuống một chút, nhưng cậu không bay là là xuống đất như trong dự tính, mà là rơi “chút chít” xuống khe hở giữa tủ sắt và đồ linh tinh chặn cửa. Bóng lông nhỏ đáng thương giống như cục bông vải bị nhét vào kẽ hở máy sưởi, bị kẹt cứng không cử động được.
Bóng lông nhỏ sững người trong một cái chớp mắt, sau đó liều mạng quơ móng vuốt lông đạp bành bành bành bành lên tủ sắt, vừa giãy giụa vừa điên cuồng gào lên: “Chít chít chít chít chít!!!!”
Tiếng la hét càng làm bầu không khí đáng sợ tăng thêm, không chỉ khiến bóng lông nhỏ tự mình làm sợ mình mà ngay cả trong góc khuất đen thui của đồn cảnh sát, cũng có hàng loạt tiếng lạch cạch lộp cộp và tiếng nói chuyện nhỏ xíu cực kỳ căng thẳng liên tiếp truyền tới.
“Quỷ trong thành phố đã mạnh đến mức này rồi sao!”
“Lão Phùng, tôi, tôi sợ rằng tôi không trụ nổi nữa… Hay là ông trốn bằng cửa sau, cho dù thế nào cũng phải truyền… truyền tin tức của thành phố Ngọc ra ngoài!”
Lúc này, bóng lông nhỏ bị tủ sắt ép thành bánh mập đã bắt đầu hốt hoảng há to miệng định cắn tủ sắt. Nhưng tư thế của bóng lông bị cố định, miệng to mọc đầy răng nhọn chỉ có thể cạp cạp giữa không trung, còn độ dài của răng nanh thì vừa đủ cọ tới tấm sắt. Thế là một loạt tiếng két két khiến người ta nổi da gà vang lên.
“Không —— —— nếu tôi chạy được tới nhà dân trong thành phố, dùng điện thoại của bọn họ…”
“Ông… Ông đừng ngu ngốc như thế, bây giờ trong thành không còn bao nhiêu người tốt, chạy mau! Thứ đó sắp tiến vào rồi!”
Đúng lúc này, một tràn tiếng nhạc tiếng Anh với tiết tấu nhanh vang lên, tiếng két két cực kỳ kinh khủng kia bỗng nhiên dừng lại. Sau khi trải qua một loạt tiếng vang hỗn loạn, Trúc Ninh cũng nhấn được nút trả lời trên điện thoại: “Vâng, xin chào?”
Lúc này Trúc Ninh đã biến trở về hình người trong vô thức, sau đó lúng túng phát hiện, hình người của cậu còn gầy hơn cả bóng lông nhỏ, đứng vừa khít trong khe hỡ giữa tủ sắt và cánh cửa.
Đầu tiên trong điện thoại yên tĩnh mấy giây, sau đó là tiếng nức nở của bà bác lúc nãy truyền đến: “Cậu là cái gì đó đặc biệt, đặc biệt… Trong ngành bắt quỷ đúng không? Xin cậu làm ơn cứu cháu gái tôi, mau cứu Bối Bối của tôi!”
Suốt cuộc điện thoại, giọng nói của bà bác cứ ồm ồm rất khó chịu, không biết bà ta trốn ở cái góc xó xỉnh nào đó trong nhà, trùm chăn gọi điện thoại. Sau khi run lẩy bẩy khóc đôi câu, bà ta hốt hoảng cúp điện thoại cứ như thể nghe thấy tiếng động nào đó.
Trúc Ninh suy tư trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định cầu sự trợ giúp từ các đồng chí của đồn cảnh sát. Cậu cất điện thoại di động, chật vật mở miệng: “Ặc… Người bên trong là các đồng chí của đồn cảnh sát thành phố Ngọc sao, mọi người mang cái tủ sắt này ra đây bằng cách nào thế?”
2 phút sau, người giấy nhỏ gần như bị ép thành bookmark bò ra từ trong túi áo của Trúc Ninh, nó dời cái tủ sắt lớn, giúp Trúc Ninh bị vây khốn giữa khe hở đi ra ngoài.
Mặc dù lúc này bên trong vẫn là một màu đen thui, nhưng trải qua bước đệm vừa rồi, Trúc Ninh đã không còn quá sợ. Cậu giơ chân đá văng đồ lặt vặt để thử thăm dò, rồi chậm rãi đi vào trong.
“Cậu là ai?” Tiếng chất vấn cảnh giác của cảnh sát thâm niên truyền đến từ bên trong: “Cậu tạo ra tiếng động vừa rồi bằng cách nào!”
Trúc Ninh va phải cạnh bàn, tạm thời đứng yên tại chỗ, cậu lễ phép trả lời: “Tôi là chấp hành viên Trúc Ninh thuộc Ban điều tra Đặc Biệt, hôm nay mới vừa đến thành phố Ngọc.”
Người ở bên trong chưa hết cảnh giác: “Cậu… cậu chứng minh thế nào?”
Nghĩ đến hai vị cảnh sát đầu óc căng thẳng mấy ngày qua, rất có thể bọn họ đang giơ súng nấp phía sau bàn tủ. Trúc Ninh cũng không làm gì khác thường mà thò tay lấy thẻ công tác, nhẹ nhàng ném vào buồng trong đen ngòm: “Tôi có thẻ công tác.”
Trúc Ninh chờ ở bên ngoài nhưng không biết tại sao lại có cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
Có lẽ vì mùi thối nồng nặc tràn ngập trong đồn cảnh sát, thật sự không thể ngửi nổi… Nhưng không biết hai vị cảnh sát đã ở đây bao lâu, khó mà vứt vật bài tiết ra ngoài, nên chuyện này cũng rất bình thường.
Người ở bên trong lật xem thẻ công tác của Trúc Ninh, cuối cùng trong giọng nói của cảnh sát trẻ tuổi cũng có chút nghẹn ngào, giống như vừa buông bỏ được gánh nặng: “Tốt quá rồi, rốt cuộc phía trên cũng phái người tới. Lão Phùng được cứu rồi… Toàn bộ thành phố Ngọc cũng được cứu rồi, hu hu hu, tôi còn tưởng rằng…”
Cảnh sát thâm niên cũng kích động không thôi: “May mà chúng ta kiên trì lâu như vậy, cũng không biết đã qua bao lâu, tôi cứ nghĩ rằng mình không chịu nổi nữa.”
Trúc Ninh cũng muốn nhanh chóng cứu chữa người bị thương, cậu mở đèn pin của điện thoại, chuẩn bị dựa theo ánh sáng đi vào trong.
Nhưng khi ánh sáng nhức mắt miễn cưỡng chiếu sáng bàn làm việc phía trước cậu, tay cầm điện thoại của Trúc Ninh run rẩy mãnh liệt, điện thoại di động rơi đập xuống đất, lăn cộp cộp dừng trên bãi máu lớn đã khô cứng từ lâu dính trên sàn.
Trúc Ninh chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh thấu xương chậm rãi bò dọc sống lưng, cả người cứng ngắc như rơi vào hầm băng.
Xác của cảnh sát thâm niên bị cắt cổ họng, tư thế cứng còng nằm dài trên bàn làm việc. Còn ở góc tường là cái xác co ro của cậu cảnh sát trẻ đã tắt thở.