Đám âm ti được triệu hoán tới trước đó định quỳ xuống tìm Vô Thường đại nhân. Nhưng về sau, khi mấy chục tên quỷ khổng lồ mặt xanh mới xuất hiện, bọn chúng liền bị gió âm quét tới nện vào trong đống quỷ khổng lồ cũ, bò cũng không bò lên được.
Rồi sau đó thêm một trăm tên nữa được gọi lên, gió âm vừa mới nổi lên đã bị bức tường “quỷ’ đứng chật kín trong hành lang chặn lại, thổi đông thổi tây thổi loạn xạ.
Hơn một trăm tên quỷ khổng lồ mặt xanh liều mạng lôi Câu Hồn Tác, mày đạp tao tao đạp mày, ai ui kêu loạn.
“Vô Thường đại nhân gọi chúng thuộc hạ đến là có chuyện gì sao? Còn bọn mày đứng chặn ở đây làm gì?”
“Này này, đừng có đạp lung tung, đó là cái éo gì thế, sao lại quấn lên đùi tao!”
Bên cạnh có tên quỷ khổng lồ mặt xanh đến trước, may mắn nhìn thấy được toàn cảnh trên hành lang, gã vội vàng quay ra sau nói với đồng bạn: “Đó là lưỡi của Bằng Xà.”
“Cái gì? Hung thú Bằng Xà!”
“Lúc đầu con Bằng Xà kia muốn nuốt Bành lão tam, kết quả lưỡi rắn lại quấn lên Câu Hồn Tác của Bành lão tam. Mấy thằng khác hùng hổ quất xuống một roi chứ nếu không chắc cũng quấn chung một chỗ.” Quỷ khổng lồ mặt xanh đến trước không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, ngược lại còn nhanh tay nắm Câu Hồn Tác của mình, “Này, đừng có đạp lên Câu Hồn Tác của tao!”
Đến khi phóng tầm mắt nhìn xa xa, đám quỷ khổng lồ mặt xanh xếp hàng dài đứng trong hành lang giống như cuộn dây diện, ngay cả Bằng Xà ở nơi nào cũng không thấy rõ. Lúc này bóng lông nhỏ mới ngưng chít chít, cẩn thận cất kỹ lệnh bài vô thường rồi mới biến trở về dáng vẻ thiếu niên: “Con Bằng Xà đó còn sống không?”
Qua mấy giây mới có tiếng ồm ồm đáp lại truyền tới trong đống âm ti:
“Tôi thấy, hình như còn sống?”
“Bẩm bán yêu đại nhân, vẫn còn sống!”
Trúc Ninh im lặng một hồi, sau đó lễ phép mở miệng: “Mọi người có thể khiến con Bằng Xà này… Không sống được nữa không?”
Quỷ khổng lồ mặt xanh: “…”
Nhưng con mẹ nó nó là hung thú đó! Âm ti chúng tôi chỉ phụ trách câu quỷ, không phải tàn sát Thần Thú. Cậu là quỷ sai dương gian, chỉ biết bắt nạt chúng âm ti thấp bé chúng tôi thôi đúng không?
Cho dù cậu có gọi Diêm Vương tới, chúng tôi thách cả mười điện Diêm Vương đè chết được Bằng Xà đấy???
Dĩ nhiên, bọn chúng không dám nói như vậy.
“Bán yêu đại nhân, chỉ có thể bị trấn áp thể xác của hung thú, không giết được đâu ạ! Cho dù người tới hôm nay là mấy trăm thiên binh thiên tướng cũng không giết được Bằng Xà.”
“Đúng vậy đại nhân! Bằng Xà mình đồng da sắt, cho dù là đao thương của thiên tướng cũng đừng mong lưu lại dấu vết trên vảy của nó. Kể cả thịt lưỡi trong miệng cũng cực kỳ bền bỉ, nuốt đao không chết!”
Đám quỷ khổng lồ mặt xanh tao một lời, mày một câu, vừa không ngừng tố khổ vừa chịu đựng nhúc nhích tránh thoát trong trạng thái cơm nhồi ống trúc. Cố mọi cách né cái miệng nguy hiểm của Bằng Xà càng xa càng tốt.
Ai ngờ, trong quá trình đám âm ti liều mạng tránh thoát, không chỉ nới lỏng nhà tù cơm nhồi ống trúc, mà còn hung hăng đạp mấy cái lên người Bằng Xà trong lúc hoảng loạn.
Con Bằng Xà đã tức đến nóng máu, rốt cuộc nó chính thức bùng nổ. Thừa dịp xung quanh hơi thả lỏng, nó đột nhiên giãy giụa. Cái đầu đỏ tươi lớn như xe ô tô hất mạnh một cái, mấy chục tên quỷ khổng lồ mặt xanh trực tiếp bị quăng bay ra ngoài, thậm chí có mấy tên thê thảm bị hất lún vào trong tường.
Cả tầng lầu lập tức rung chuyển, rốt cuộc Bằng Xà cũng di chuyển được cái đầu của mình gắng gượng quẹo cua trong hành lang, tông thẳng vào đám quỷ khổng lồ mặt xanh, đến trước mặt thiếu niên!
“Xì —— ——”
Thiếu niên sợ hết hồn lập tức biến thành bóng lông nhỏ, bộp bộp rơi xuống đất. Cậu tỏ vẻ cực kỳ vô tội ngửa đầu nhìn cái đầu rắn màu đỏ to đùng gần ngay trong gang tấc trên hành lang.
Kích thước của bóng lông nhỏ còn không bằng một cái vẩy của rắn khổng lồ.
Mặc dù đám quỷ khổng lồ mặt xanh rất muốn để tên tiểu bán yêu này nếm chút khổ sở, nhưng với một đớp của con Bằng Xà, một trăm tên tiểu bán yêu cũng không đủ giắt kẻ răng của nó!
Nếu ngay cả bán yêu đại nhân cũng bị nuốt, đám âm ti nho nhỏ bọn chúng bị triệu hoán tới đây giữ cái mạng kiểu gì?
“A a a a —— —— ”
“Tiểu bán yêu sắp bị ăn rồi!”
“Chúng ta chạy mau!!!”
Nhưng tất cả bọn chúng đều bị cái đầu đỏ tươi hất bẹp dí dính trên tường, mà bức tường lại có khả năng khắc chế âm ti quỷ sai. Thế là mấy trăm quỷ khổng lồ mặt xanh khóc oe oe liều mạng mở rộng chân chạy trốn, nhưng không một ai chạy nhanh được. Chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn Bằng Xà đang nổi điên há cái miệng to tướng, lưỡi phun xì xì toàn gió tanh mưa máu đớp lấy bóng lông nhỏ!
Đánh rắn đánh bảy tấc, đây là biện pháp duy nhất để trấn áp hung tàn dị thú. Nếu triệu tập mấy trăm thiên binh thiên tướng nhắm ngay chỗ bảy tấc trên người Bằng Xà mà đánh, có thể có một phần trăm thắng.
Nhưng cơ thể của Bằng Xà bự cỡ nào? Dựa theo tỷ lệ, vị trí bảy tấc vẫn còn nằm bên trong con đường lát gạch, thứ lộ ra ngoài chẳng qua chỉ là cái đầu mà thôi.
Lửa giận cháy hừng hực trong mắt Bằng Xà: “Ụm… ụm…!!!!”
Chúng âm ti: “Xong đời rồi, a a a —— ——”
Bóng lông nhỏ: Thúi quá đi, hung chết mình rồi…
Hắt xì!!!!!
Trong nháy mắt, 90% trong tổng mấy chục gam Kali cyanide còn thừa lại trong phổi của bóng lông nhỏ bị phun ra ngoài, xộc thẳng vào mồm Bằng Xà.
Hai bên lập tức im lặng.
Ngay sau đó, “hung tàn dị thú” cảm thấy mình từ từ không thở được, cho đến khi nghẹt thở hoàn toàn… Nó bắt đầu giãy giụa điên cuồng giống như cá không có nước!
Đám quỷ khổng lồ mặt xanh chen chúc bên cạnh đầu Bằng Xà: “A a a a a!”
Bóng lông nhỏ chột dạ che miệng, lặng lẽ lùi về sau.
Chỉ thấy cái đầu thở không ra hơi kia, ầm!!! Tự quăng mình lên trần nhà, trên tường hành lang rắc rắc rắc bị nứt ra một khe hở thật dài. Sau đó lại một tiếng xoảng!!! đụng vào cửa sổ, mười mấy tấm kính đồng loạt loảng xoảng vỡ vụn.
Nhà trọ số bốn ăn thịt người bị Bằng Xà hít thở khó khăn đánh cho sưng mặt sưng mũi, nó bắt đầu liều mạng tự chữa. Âm khí nồng đậm mau chóng rỉ ra, hết lòng hết sức chữa trị cửa kính và vách tường, dán kín lại cạm bẫy một lần nữa.
Sau đó Bằng Xà tiếp tục uốn éo vùng vẩy một trận như con cá chạch, tòa nhà số bốn lại tàn phế.
…
Bóng lông nhỏ mới vừa hắt hơi phun ra một lượng Kali cyanide gần như có thể độc chết năm mươi con trâu. Mặc dù sức nặng của Bằng Xà lớn hơn năm mươi con trâu rất nhiều, nhưng cũng không thể tiếp tục sinh long hoạt hổ mà không bị hạn chế.
Mặc dù độc không chết nhưng vẫn sẽ trúng độc.
Thế nên, mấy chục giây sau, Bằng Xà bắt đầu co giật.
Đám quỷ khổng lồ mặt xanh đứng trên đầu Bằng Xà: “A a a —— ——”
Lại qua nửa phút, Bằng Xà muốn ói!
Đám quỷ khổng lồ mặt xanh dính bên miệng rắn: “Má ơi!!!!”
Rất may, Bằng Xà đã bất tỉnh trước khi ói ra. Nửa thân rắn to lớn trượt vào lòng đất, để lại nửa cái đầu đỏ lòm gục xuống thò ra ngoài, hai mắt lật trắng, bất động…
Bóng lông nhỏ đã lùi đến cuối hành lang, đang chuẩn bị leo lên lầu. Cậu vừa nghe được động tĩnh từ từ im lặng thì lại lặng lẽ thò cái chân ngắn nhỏ đi tới.
Bóng lông nhỏ ngửa đầu nhìn một bãi bừa bộn trong hành lang, tốn rất nhiều sức mới nhận ra cái đống kia là thứ gì.
Hai mắt Bằng Xà trợn trắng, cái lưỡi đỏ dài thòng thè ra quấn chung với mấy chục sợi Câu Hồn Tác của âm ti thành một cái nút chết không gỡ được. Trong cái nút chết to lớn đó còn kèm theo không ít quỷ khổng lồ mặt xanh, tất cả đều vì sợ Câu Hồn Tác của mình bị kéo vào nên không muốn buông tay.
Bây giờ bọn họ muốn buông tay cũng vô dụng, mấy tên quỷ khổng lồ mặt xanh này giống như mấy lá rau nát bị miếng rửa chén chà qua, cắm trong một cục Câu Hồn Tác, gỡ cũng không gỡ được.
Trừ đám âm ti xui xẻo này ra, những âm ti khác cũng không khá hơn là bao. Trong hai trăm tên quỷ khổng lồ mặt xanh, có mấy chục bị nạm trên trần nhà, mấy chục bị chẹn trong hốc tường, còn có mấy chục tên cùng bị tu bổ chung với cửa sổ thủy tinh lúc tòa nhà số 4 tự vá kính cửa sổ….
Còn trong một phần nhỏ người sống sót, có một nửa bị đầu Bằng Xà nặng mấy tấn đè lên, bẹp dí dưới đáy.
Trong nhất thời, bóng lông nhỏ và hơn hai trăm quỷ khổng lồ mặt xanh nhìn nhau không nói gì…
Sau khi im lặng mấy giây, một tên âm ti già gan lớn không nhịn được gắng gượng chịu đựng mở miệng: ” Ai u eo của tôi! Đại nhân, vốn ngài có bản lĩnh hắt hơi một cái đánh chết hung thú, vậy ngài còn gọi bọn tôi tới… Để làm gì?”
Bóng lông nhỏ: “…”
Quỷ khổng lồ mặt xanh đó vừa nói hết, một cùi chỏ thục ngay cái mặt già nua của nó, người thục căng thẳng nói: “Nói bậy gì đó? Bán yêu đại nhân gọi chúng ta tới chắc chắn vì có ý định sâu xa hơn!”
Những tên quỷ khổng lồ mặt xanh khác vội vàng hùa theo:
“Đúng đúng.”
“Bán yêu đại nhân nhất định là muốn cho chúng ta thấy… Cách thức hung thú bỏ mạng!”
“Không không không, bán yêu đại nhân là muốn nhắc âm ti chúng ta phải chăm chỉ rèn luyện, cho chúng ta biết núi cao còn có núi cao hơn, sau này gặp phải oán thi, cương thi gì đó cũng có cách ứng phó!”
Đám quỷ khổng lồ mặt xanh chen lấn thi nhau vỗ mông ngựa, trong lòng thì mắng lão âm ti kia trăm ngàn lần.
Ông cũng biết một cái nhảy mũi của bán yêu đại nhân là có thể đánh chết hung thú mà, sao còn dám hồ ngôn loạn ngữ trước mặt bán yêu đại nhân? Nếu chọc giận bán yêu đại nhân, nhỡ nó nhảy mũi với chúng ta thì sao, ông nói xem phải làm sao, hả?
Mấy người sống vốn đã rút lui lên lầu hai, nghe thấy động tĩnh tầng dưới từ từ im lặng. Bây giờ trên lầu hai đen ngòm, chẳng biết từ lúc nào quỷ nữ rủ xuống treo ngược đã xuất hiện.
Mọi người chần chờ trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định đỡ cậu thanh niên bất tỉnh đi xuống lầu. Sau đó lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho cứng người tại chỗ!
Ngay tại lúc này, lầu một như trải qua một trận động đất. Tòa nhà ngay cả đại bác cũng không bắn thủng lại tét thành ba bốn đường cực rộng, bụi đất rơi khắp nơi, kính cửa sổ cũng bể hơn phân nửa. Thê thảm đến không nỡ nhìn.
Từng sợi âm khí cố gắng tu sửa tòa nhà nhưng chẳng khác nào cầm ly nước đổ vào xe bồn.
Bọn họ nhìn thấy Trúc Ninh đã trở lại dáng vẻ thiếu niên, cuộn quyển sổ thành cái loa bận rộn chỉ huy, định tháo một chùm lưỡi rắn, Câu Hồn Tác và quỷ khổng lồ mặt xanh bị quấn với nhau thành một cục.
“Âm ti thứ ba tính từ bên phải, anh thử đi sang trái rồi chui xuống từ dưới đáy xem sao?”
“Bán yêu đại nhân, chân của tiểu nhân bị kẹp rồi, không nhúc nhích được!”
“Anh trai bò dưới đất bên trái, phiền anh lui vào trước. Âm ti thứ tư từ trên xuống… Trời ạ, làm sao để gỡ cái cục rối nùi này đây?”
Cái cục rối nùi này giống như dây điện thoại bị rối, quanh co uốn khúc quấn thành một trái banh to, trong đó gồm vô số nút chết. Thiếu niên chỉ huy không tới năm phút đã thật sự không chịu nổi nữa. Cậu nhìn xung quanh, thấy được cục trưởng Lí “ba tốt” nơm nớp lo sợ.
Thiếu niên quay đầu trịnh trọng chuyển giao quyển sổ quấn thành cái loa cho ông ta, để lãnh đạo cũ nhậm chức gần bốn mươi năm điều phối công việc: “Cục trưởng Lí, công việc giúp các đồng chí âm ti tránh thoát khốn cảnh, trở lại công việc bắt quỷ, đành giao cho ngài!”
Lí Hạc Dương không hổ là cục trưởng lâu năm, mặc dù sợ đến sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn bất đắc dĩ nhận lấy nhiệm vụ này.
Đầu tiên Cục trưởng Lí đi quanh cục rối bự tầm vài vòng, hết sức nghiêm túc nghiên cứu tỉ mỉ. Sau đó ông ta nhoài người lên bệ cửa sổ giống như sắp phát hiện ra điểm chính của vấn đề, rồi dùng bút máy thường mang theo bên người khi ra ngoài làm việc ghi lại…
Năm phút sau, cục trưởng Lí dùng ống nói trịnh trọng mở miệng: “Các đồng chí âm ti của Địa phủ, mọi người đừng gấp, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể vượt qua gian khó!”
“Như vậy điểm chính của vấn đề là nút chết phía bên phải cách phòng 103 hai mét. Trong nút chết này có chín vị đồng chí, mười hai sợi dây xích và lưỡi rắn dài ba mét…”
Cựu lãnh đạo gần sáu mươi tuổi tỏa sáng, những người khác cũng không nhàn rỗi. Tiền Quân Tiền Thuần giúp quỷ khổng lồ dính trên trần nhà và trong tường thoát ra ngoài.
Hứa Vi gọi cho trụ sở chính của Ban điều tra đặc biệt và đám người Hùng Thành đi trước đến cửa hàng thú cưng. Nhưng cô gọi mấy cuộc điện thoại vẫn không có hồi âm. Ngược lại, điện thoại di động của cục trưởng Lí thì bị oanh tạc điên cuồng.
Đám quỷ khổng lồ mặt xanh tránh thoát từ trên trần nhà và trong tường được tinh thần của cục trưởng Lí khích lệ, cộng thêm dưới sự chỉ huy của Trúc Ninh, bọn chúng tràn đầy nhiệt huyết chia làm bốn đội, lần lượt đi đến các phòng còn lại của tòa nhà số bốn lục soạt.
Một phân đội nhỏ đi lên lầu hai bắt quỷ. Lúc gõ cửa phòng 201, quỷ nữ treo ngược bặt vô âm tín đã lâu lại lần nữa im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng âm ti, chậm rãi kéo khóe miệng đến mang tai…
Một tên quỷ khổng lồ mặt xanh nghe tiếng quay đầu, suýt chút nữa đụng phải miệng của xác nữ, nó lập tức nổi giận: “Cười, mày cười cái mẹ gì? Không thấy bọn tao đang dọn dẹp đám quỷ trong tòa nhà này sao, ngay cả lãnh đạo người ta là người phàm cũng có ích hơn tao, mày nói xem!”
Nụ cười của xác nữ cứng đờ, suýt chút nữa rớt từ trần nhà xuống.
“Nhanh nhanh nhanh, đừng có treo ngược rồi cười ngu nữa!” Quỷ khổng lồ mặt xanh học theo điệu bộ cấp cao ra lệnh của cục trưởng Lí, cất cao giọng ra lệnh: “Đám âm quỷ yêu quái khác ở tầng hai, trong phòng hay ngoài phòng gì cũng phải nghe rõ đây!”
“Có hồn có xác đứng ở đội thứ nhất, chỉ có tử hồn đứng ở đội thứ hai, chỉ có xác mục đứng ở đội thứ ba, súc sinh không có gì hết thì đứng ở đội thứ tư. Còn sinh hồn thì đứng phía sau ông đây, lát nữa đi tìm lại cơ thể…”
“Có chết cũng phải coi trọng hiệu suất, muốn đơn giản hóa thủ tục thì vào Địa Ngục cho sớm, nhanh chóng xét xử, sau đó lập tức đầu thai, hiểu chưa?”