Đám cưới náo nhiệt trôi qua, La Nam Nam phải rời đi sớm vì một số việc, cô ấy sẽ không ở lại lâu, phải một thời gian nữa mới trở về.
Thật ra Mộc Trạch Tây không nỡ để cô ấy rời đi.
Nhưng nhìn thái độ nhút nhát xấu hổ của La Nam Nam và Trần Triết, ánh mắt cô lập tức tỏa sáng, lập tức đưa bọn họ ra ngoài.
Mộc Trạch Tây kề tai La Nam Nam, “Chuyện này cậu nên chủ động một chút, Trần Triết chỉ theo đuổi mỗi mình cậu. Cậu chủ động chút, ngay cả nhẫn kim cương cậu ấy cũng có thể quỳ xuống lấy lòng cầu hôn cậu.”
La Nam Nam đỏ mặt, chết không thừa nhận.
Mộc Trạch Tây lại kích cô, “Trần Triết muốn tiếp tục bồi dưỡng sau khi tốt nghiệp, cậu ấy giỏi vật lý như vậy, tiến sĩ tuyệt đối sẽ không thành vấn đề. Đến lúc đó sẽ là miếng bánh thơm.”
La Nam Nam dừng lại, Mộc Trạch Tây, người đã giải quyết vấn đề tình cảm của chính mình bây giờ đang là bậc thầy về tình cảm.
Cô chuyển chủ đề, “Tân hôn hạnh phúc, sớm sinh quý tử. Tạm biệt! Một thời gian nữa tớ sẽ về.”
Mộc Trạch Tây cười ha ha.
Nghiêm Kỷ đang dắt con trai đứng đằng sau, trong khi Mộc Trạch Tây đang tiễn La Nam Nam, cô vừa thấy anh đến thì ý cười lập tức biến mất.
Cô dắt con trai đi lên phía trước, hừ với Nghiêm Kỷ một tiếng rồi rời đi.
Nghiêm Kỷ cười. Đuổi theo, càng muốn nắm tay cô.
Sau đó anh không cười nổi.
Bình thường Mộc Trạch Tây không ồn ào ầm ĩ, hai người cũng ngủ chung nhưng bây giờ Mộc Trạch Tây không muốn ngủ chung phòng.
Cô nói cô mệt, cơ thể mệt mỏi, di chứng của đám cưới.
Nghiêm Kỷ nhất thời không còn cách với cô.
Hơn nữa gần đây bé Nghiêm Hạp luôn dính mẹ Mộc Trạch Tây đòi ngủ chung.
Một khi được ở với mẹ, bé Nghiêm Hạp sẽ cực kỳ vui vẻ.
Thiên phú về ngôn ngữ của bé rất cao, bây giờ nói chuyện cũng lưu loát hơn lúc trước một chút. Bé có thể nói những câu hoàn chỉnh ngắn, dài hơn tí thì vẫn bị lắp bắp.
Nhưng không thể chịu được, bây giờ là thời điểm nói nhiều của bé, cái miệng nhỏ ăn vạ mẹ nói không ngừng.
Một câu dài phải bị vấp, ngắt mấy lần mới nói hết hoàn chỉnh.
Mộc Trạch Tây nở nụ cười dịu dàng của người mẹ, lắng nghe giọng nói non nớt của con trai, thỉnh thoảng gật đầu, cô rất nghiêm túc và kiên nhẫn nghe con nói.
Quá đáng yêu, thật sự quá đáng yêu.
Mộc Trạch Tây ôm con trai và hôn lên mặt con, hôn đi hôn lại.
Hai mẹ con cười ha ha, lăn lộn chơi đùa với nhau.
Cha làm việc ở bên cạnh muốn chơi với hai mẹ con, anh đóng laptop lại.
Nhìn hai mẹ con chơi đùa, trong lòng anh hơi chua.
Gần đây Nghiêm Kỷ thực sự không quá dung túng cho hai mẹ con.
Đặc biệt là bây giờ bé Nghiêm Hạp đã bắt đầu có "Ý thức bản thân".
Thường xuyên bám mẹ, muốn chiếm mẹ.
Mặc dù bé cũng rất thích cha nhưng một khi nói đến việc đêm nay mẹ sẽ ngủ với ai, bé sẽ tranh giành với cha, muốn "Cướp" mẹ.
“Nghiêm Hạp, ngủ.” Nghiêm Kỷ nhắc nhở.
Bé Nghiêm Hạp nghe thấy cha nói vậy thì vội vàng bám mẹ, mềm mại hỏi.
“Mẹ, mẹ, mẹ buồn ngủ à? Mẹ muốn đi ngủ sao?”
Mộc Trạch Tây lắc đầu, lại hôn lên mặt con, “Mẹ không buồn ngủ, nhưng bé Nghiêm Hạp con buồn ngủ.”
Bé Nghiêm Hạp vừa nghe mẹ nói không buồn ngủ thì lập tức bò lên người mẹ, ôm chặt mẹ, “Nghiêm Hạp cũng không buồn ngủ! Nghiêm Hạp muốn chơi với mẹ!”
“Được!” Mộc Trạch Tây mềm lòng, đồng ý ngay.
Nhân tiện trừng mắt nhìn Nghiêm Kỷ, không cho phép anh dọa con trai.
Nghiêm Kỷ…
Không lâu sau, hai mẹ con vừa nói không buồn ngủ đã ôm nhau ngủ rồi.
Nghiêm Kỷ bế bé Nghiêm Hạp đến phòng trẻ con có máy theo dõi ở bên cạnh.
Sau đó bò lên giường ôm lấy Mộc Trạch Tây, hôn và gặm cắn đôi môi cô thật mạnh.
Mấy lần trước, Mộc Trạch Tây giận dỗi trốn tránh anh, cô cũng đi ngủ sớm. Nghiêm Kỷ mềm lòng, không nỡ gọi cô dậy.
Nhưng đã năm ngày trôi qua kể từ ngày tân hôn của hai người, tuy Mộc Trạch Tây không nhắc lại việc muốn sinh thêm con và cũng không tức giận, nhưng cô đang nén giận.
Cô không muốn phản ứng với anh. Nhưng gần đây Nghiêm Hạp nói nhiều, dính cô nhiều hơn, cô luôn chơi với con trai.
Nghiêm Kỷ cảm thấy đó chính là sự lạnh nhạt đối với anh, anh nào chịu nổi!
Tia xấu xa cực mạnh của anh lại tái phát.
Sức mạnh giữa hai răng lập tức tăng lên, anh mút gặm đôi môi trơn bóng của Mộc Trạch Tây.
Mộc Trạch Tây lập tức bừng tỉnh, vừa mở miệng muốn kêu lên thì Nghiêm Kỷ đã bắt đúng cơ hội lập tức vươn thẳng lưỡi cho vào.
Mang theo hơi thở bá đạo, anh nuốt trọn hơi thở của Mộc Trạch Tây, hôn cô đến mê hoặc.
Nghiêm Kỷ duỗi tay thâm nhập vào dưới váy ngủ của Mộc Trạch Tây, cởi bỏ quần lót, thăm dò vào sâu bên trong.
Mộc Trạch Tây lập tức kẹp chặt chân để ngăn anh lại. Nhưng cô bất lực, sức mạnh to lớn của Nghiêm Kỷ vẫn cho phép anh thực hiện thành công, ngón trỏ cào gãi mạnh vào hột le nhạy cảm.
Mộc Trạch Tây kêu ê a, nhíu mày ngửa đầu đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của Nghiêm Kỷ, bên dưới đã ướt.
Nghiêm Kỷ lập tức phấn khích, duỗi tay kéo quần ngủ, dương vật hung hãn nhảy ra ngoài.
Quy đầu to lớn ướt dầm dề nghiền ép vài cái ở giữa chân, không đợi Mộc Trạch Tây giãy giụa, lại là cảm giác trướng đau như thường lệ.
Dương vật to cứng lập tức xỏ xuyên vào âm đạo ướt mềm, bị bọc trong một vòng xoắn vừa nóng vừa mềm.
Cơ thể Mộc Trạch Tây căng thẳng, cô nức nở, đưa tay ra bắt lưng Nghiêm Kỷ, cào ra vài vết.
Nghiêm Kỷ vẫn không buông tha cho Mộc Trạch Tây, anh hôn không dừng lại, để tùy cô cào.
Cảm giác mút mát bên trong âm đạo làm anh lơ đễnh mất hồn, anh chỉ muốn thu được thật nhiều, đâm thật mạnh, làm phần thịt ướt mềm bên trong mút nhiều hơn.
Bàn tay to lớn của Nghiêm Kỷ giữ chặt đôi tay của Mộc Trạch Tây rồi lồng vào nhau.
Một bên quấn lấy Mộc Trạch Tây đòi hôn, một bên lắc eo đâm vào âm đạo của cô.
Chỉ là tư thế truyền thống nữ dưới nam trên nhưng Nghiêm Kỷ không điên cuồng ra vào giống như lúc trước mà giống như đào lỗ.
Ôm Mộc Trạch Tây đâm sâu từng chút một.
Ở mức độ cao nhất làm cho Mộc Trạch Tây cảm nhận rõ ràng cách dương vật đẩy từng tầng thịt siết chặt ra sao, đâm thật mạnh đến nơi sâu trong tử cung.
Từng đợt va chạm tạo ra khoái cảm, chấn động đến tử cung, cửa tử cung dần mở cái miệng nhỏ và mút lấy dương vật.
“Uhm ưm ~ ưm ~” Mộc Trạch Tây cảm thấy dường như dòng khoái cảm điện lưu lan tỏa từ sâu trong tử cung đang len lỏi khắp cơ thể.
Tê dại sảng khoái, cơ thể run rẩy dữ dội, mật dịch rỉ ra, cô lên đỉnh cực khoái.
Cuối cùng Nghiêm Kỷ cũng nhả miệng Mộc Trạch Tây, hai người chảy nước miếng tương thích, kéo ra một sợi chỉ bạc.
Nghiêm Kỷ cúi người hôn cô “Tây Tây thoải mái không, chồng phục vụ em có thoải mái không?”
Mộc Trạch Tây vẫn còn trong dư vị cao trào, ánh mắt mơ màng, bên môi vẫn còn nước dãi ướt át sáng bóng dâm đãng.
Giọng yêu kiều mềm mại hỏi anh, “Nghiêm Kỷ, anh làm gì thế?”
Nghiêm Kỷ lại tiếp tục đưa đẩy, lại đưa vào sâu trong tử cung, chống đỡ tử cung, “Làm gì? Làm em đấy, không phải em muốn thêm con à? Sao có thể không làm cô bé của Tây Tây.”
Âm đạo vừa lên đỉnh sao có thể chịu được, Nghiêm Kỷ chuyển động như vậy giống như muốn lấy mạng của cô.
Tốc độ chạy nước rút của Nghiêm Kỷ càng lúc càng nhanh, tiếng rên rỉ của Mộc Trạch Tây bị tan nát bởi hơn một trăm cú đâm của Nghiêm Kỷ.
Mộc Trạch Tây rùng mình, đập Nghiêm Kỷ, khó lắm mới có thể lạnh giọng mắng anh, “Uh ~ không… đừng dùng sức như thế, đồ đểu cáng!”