Sau một ngày bận rộn, đám cưới kết thúc.
Đêm nay được coi là đêm tân hôn, bé Nghiêm Hạp được bà nội bế đi, để lại đôi vợ chồng mới cưới được hưởng thụ một mình.
Còn đám người La Nam Nam tham gia đám cưới say đến nỗi ngã trái ngã phải, đã có người Nghiêm gia chăm sóc nên không cần Mộc Trạch Tây và Nghiêm Kỷ lo liệu.
Sau một ngày đám cưới ồn ào cuối cùng yên tĩnh, có thể tận hưởng khoảng thời gian riêng tư của hai người.
Nghiêm Kỷ rất vui vẻ, anh ôm Mộc Trạch Tây lên giường, vội vàng chuẩn bị cho đêm tân hôn.
Mộc Trạch Tây đỏ mặt, “Chúng ta đều là vợ chồng già, hôm nay đám cưới rất mệt, không cần cũng được!”
Nghiêm Kỷ bật cười, da mặt Mộc Trạch Tây luôn mỏng, khuôn mặt cô sẽ đỏ bừng mỗi khi nhắc đến chuyện này. Nào có cảm giác vợ chồng già.
Anh vẫn cứ ăn vạ không chịu đứng dậy, hôn Mộc Trạch Tây vài cái, thích nhất là nắm chặt tay cô.
“Mộc Trạch Tây, cuối cùng chúng ta đã kết hôn. Lần này là đêm tân hôn của chúng ta, một lần cũng được!”
Khi Nghiêm Kỷ nói câu này, đôi mắt anh sáng lên một cách đáng kinh ngạc, đuôi lông mày chứa ý cười.
Mộc Trạch Tây nhìn dáng vẻ này của anh, cô biết anh thật sự vui mừng vì chuyện kết hôn.
Khi một người đàn ông gần như hoàn hảo bất kể thân phận hay địa vị, hay chỉ số thông minh mà chỉ kiên trì yêu một người là bạn, một Mary Sue như vậy thì thật sự tuyệt vời.
Khi một người đàn ông có chỉ số IQ và EQ cao ngất ngưởng cười ngây ngô chỉ vì kết hôn với bạn, sự tương phản này khiến lòng người rung động.
Mộc Trạch Tây cũng cười thầm, giơ tay ôm cổ anh, chợt ngẩng đầu hôn Nghiêm Kỷ.
Khóe miệng Nghiêm Kỷ lập tức cong lên, trong lòng tung bay.
Anh không đảo khách thành chủ giống như lúc trước mà cúi thấp đầu để Mộc Trạch Tây hôn dễ hơn. Chờ xem Mộc Trạch Tây sẽ hôn anh như thế nào.
Mộc Trạch Tây hôn môi rất kỹ, nhẹ nhàng và tinh tế, cô thích cọ xát lên đôi môi mỏng của Nghiêm Kỷ, cảm nhận hơi thở của anh.
Hiếm khi Mộc Trạch Tây chủ động hôn Nghiêm Kỷ, không phải là cô không muốn hôn anh. Có đôi khi nhìn dáng vẻ của anh, trong lòng Mộc Trạch Tây tràn ngập niềm vui, cô chỉ muốn hôn anh, hôn thật mạnh.
Nhưng Nghiêm Kỷ là người xấu, nếu Mộc Trạch Tây chủ động, anh sẽ coi như Mộc Trạch Tây là người chủ động đòi vui vẻ.
Phấn khích như được tiêm máu gà, lập tức chống người đưa lên giường, sau đó còn rất "Dốc sức".
Mộc Trạch Tây "Dốc sức" như vậy nào chịu nổi, sắp bị đâm tan thành từng mảnh, không thể khống chế. Nên ít chủ động hơn.
Từ cái chạm môi ướt át cho đến hai đầu lưỡi giao đuổi, tràn đầy dục vọng của hai người bùng phát từ tình yêu.
Trong bầu không khí như vậy, Nghiêm Kỷ càng hôn thì tiếng thở dốc càng nặng nề, toàn thân đã nóng lên.
Anh hôn dọc theo cổ Mộc Trạch Tây đi thẳng xuống gặm xương quai xanh, miệng mút lấy bầu ngực trắng nõn, thở ra khí nóng phun lên Mộc Trạch Tây, một bàn tay đùa bỡn đầu vú.
Anh chuyên chọn mấy chỗ nhạy cảm để trêu đùa.
Anh thể nóng, lập tức toát ra một lớp mồ hôi mỏng, khiến người ta nghi ngờ anh càng nguy hiểm hơn.
Cách lớp quần áo, Mộc Trạch Tây có thể cảm nhận được luồng khô nóng của Nghiêm Kỷ.
Hai người hôn không nỡ rời xa, Mộc Trạch Tây muốn tách ra nói chuyện.
Mộc Trạch Tây đã ý mê, cô thở hổn hển, “Nghiêm Kỷ, chúng ta tắm trước đi.”
Lúc này Nghiêm Kỷ mới thu hồi một chút lý trí, bế cô vào phòng tắm lớn ở trong phòng.
Nghiêm Kỷ cởi quần áo, Mộc Trạch Tây vừa thấy đã hoảng sợ, thứ đó đang ngẩng đầu thẳng tắp, khí thế làm người ta sợ hãi.
Nghiêm Kỷ chợt nghĩ đến gì đó, nói với Mộc Trạch Tây rằng anh muốn lấy đồ gì đó, sau đó anh khỏa thân chạy ra ngoài.
Mộc Trạch Tây sửng sốt, anh muốn lấy áo mưa? Nếu vậy, Mộc Trạch Tây sẽ ném nó ra.
Nghiêm Kỷ còn chưa trở về, Mộc Trạch Tây đã tự vào bồn tắm để tắm bong bóng.
Cơ thể như được dòng nước ấm áp bao quanh, lỗ chân lông trên người mở ra, giảm bớt sự mệt mỏi bởi đám cưới hôm nay, cực kỳ thoải mái.
Mộc Trạch Tây cúi đầu nhìn, chỗ xương quai xanh và bộ ngực của cô toàn là dấu hôn mới vừa rồi do tình cảm mãnh liệt của Nghiêm Kỷ gặm mút ra.
Mộc Trạch Tây thở dài. Do Mộc gia có tập tục hai tuần trước ngày cưới thì hai vợ chồng không được gặp nhau, Nghiêm Kỷ tuân thủ.
Mới hai tuần không làm, Nghiêm Kỷ trở nên vô cùng mãnh liệt.
Mộc Trạch Tây vừa nghĩ thì Nghiêm Kỷ đã trở lại.
Ngoài việc cầm một tấm phao nổi hình chữ U kỳ lạ tương tự như hỗ trợ bơi lội thì còn có dịch bôi trơn và một hàng áo mưa.
Nghiêm Kỷ vừa đến đã bước xuống nước, ôm lấy Mộc Trạch Tây, dùng dùng vật cương cứng cọ nhẹ vào tấm lưng trơn trượt của cô.
“Bà xã, em tắm xong chưa? Chúng ta làm trước một lần đi.”
Khi Mộc Trạch Tây đang nằm nửa người trên tấm phao nổi hình chữ U, sau khi cơ thể cô nổi lên, Mộc Trạch Tây mới biết Nghiêm Kỷ định làm gì.
“Đợi đã Nghiêm Kỷ!”
“Không đợi được.”
Nghiêm Kỷ quỳ trong bồn tắm, Mộc Trạch Tây hơi giãy giụa khiến đùi cô mắc vào eo anh, anh dùng cánh tay xách nhẹ, cô không thể động đậy.
Dương vật căng cứng đau đã gấp không chờ nổi chui vào cô bé ướt át chật hẹp.
Nghiêm Kỷ giữ eo Mộc Trạch Tây, không cho tấm phao trôi đi, giúp việc đâm vào âm đạo dễ dàng hơn. Ngay sau đó bắt đầu dứt khoát mạnh mẽ ra vào.
Nước có lực cản, vốn không tiện ra vào.
Nhưng Nghiêm Kỷ có thể mạnh mẽ lắc eo mà không biết mệt mỏi, anh đẩy nước ra, dương vật ra vào cắm đến chỗ sâu.
Nghiêm Kỷ không thể “Đói”, một khi “Đói” sẽ trở nên rất gấp.
Tham lam cắm dương vật vào sâu, động tác còn nhanh.
Dương vật to dài hối hả cọ quét vào phần thịt nhạy cảm từng chút một, khiến bên trong co giật từng cơn và xoắn lấy dương vật.
Tâm trí Mộc Trạch Tây cũng giống như khi que diêm nhanh chóng xẹt qua lớp phốt-pho trên mặt giấy rồi bốc cháy, khoái cảm như đốm lửa nhỏ tỏa ra xung quanh tâm trí cô.
“Uhm ~! Nghiêm… Kỷ ~” Mộc Trạch Tây căng người, sắc mặt tái nhợt.
“Hử? Em gọi anh là gì?!” Nghiêm Kỷ rất sảng khoái, giọng hơi khàn. Đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ mơ màng của Mộc Trạch Tây khi bị anh đâm vào.
“Hức ~ Chồng ~ không…”
Mộc Trạch Tây muốn nói gì đó nhưng lại bị Nghiêm Kỷ giận dỗi nên cố ý đâm sâu vài cái vào điểm G cho đến khi cô đạt cực khoái và kêu lên.
Mộc Trạch Tây vốn đang nằm trên tấm phao nổi, cô trôi nổi bất định theo dòng nước do Nghiêm Kỷ ưỡn thẳng lưng, giống như phao bơi trôi nổi giữa những cơn sóng.
Rất có cảm giác không an toàn.
Bây giờ cô bị vỡ tan tành do Nghiêm Kỷ hung hãn cắm mạnh hơn, trôi nổi giống như lục bình.
Mộc Trạch Tây đã tình mê ý loạn, lắc đầu qua lại, sợ hãi lẩm bẩm.
Cô càng rên khóc yểu điệu thì Nghiêm Kỷ lại càng không nhịn được muốn bắt nạt cô hơn.
Mộc Trạch Tây cảm thấy toàn bộ cơ thể giống như hoàn toàn dựa vào dương vật to dài đang va chạm trong cơ thể mình, giống như cái đinh gắn và cố định cô.
Nhưng dương vật thật sự bắt nạt cô, vừa cứng vừa to dài điên cuồng đấu đá lung tung trong âm đạo.
Làm cho giác quan của Mộc Trạch Tây hoàn toàn đặt trên dương vật mà hai người cọ xát, tạo ra khoái cảm ngập trời làm người ta sợ hãi.
Cứ như vậy, cơ thể Mộc Trạch Tây tiết ra vài lần, cơ thể cô đã mềm và trơn trượt, không thể ngăn cản ngã liệt xuống rồi lại bị tấm phao giữ vững.
Đầu tóc đen cứ thế xoã tung trong làn nước, phân tán và trôi đi theo sự va chạm của thân thể, hệt như rong biển.
Mộc Trạch Tây lên đỉnh nhiều lần đã tê liệt vì tinh thần mơ màng, hai chân run rẩy được Nghiêm Kỷ đặt trên đầu vai để ngăn cô trượt xuống.
Chân trên cao, Nghiêm Kỷ cũng nâng cao hông ngồi xổm ở tư thế cưỡi ngựa, ép đôi chân gập lại của Mộc Trạch Tây vào ngực, dương vật gần như thẳng lên thẳng xuống để cắm vào.
Làm cơ thể Mộc Trạch Tây mềm đi và không còn chỗ trốn, nổi trên tấm phao bị anh làm.
Dương vật phá mở lớp thịt rồi xuyên thẳng vào sâu bên trong, đẩy lớp thịt mềm của cửa tử cung rồi đâm vào. Lớp thịt lộn xộn, cửa tử cung mút lấy.
Từng đợt khoái cảm thổi quét làm cô sướng đến mức ngón chân run lên, vừa sợ vừa sướng.
Mộc Trạch Tây vươn tay chạm vào cánh tay Nghiêm Kỷ, lấy lòng anh, “Chồng… Đừng làm tư thế này được không? ~ Em khó chịu ~”
Nghiêm Kỷ hôn lên đôi môi mềm mại đầy bọt nước ướt át của cô, anh sảng khoái thở dốc, “Tây Tây không ngoan, em nói dối, rõ ràng bên trong sướng đến nỗi liên tục co giật, hút quấn không buông.”
Nghiêm Kỷ nói xong còn để Mộc Trạch Tây nhìn xem, anh khó khăn rút ra một đoạn, thân gậy tiếp nước nhễ nhại, sau đó bất ngờ cắm vào trước mặt Mộc Trạch Tây.
Anh tiếp tục ra vào, ngoài tiếng vỗ vào mặt nước của hai cơ thể thì còn có tiếng nước ròng ròng khi anh cắm vào.
Khi Mộc Trạch Tây nhìn thấy cảnh tượng này, cô xấu hổ, căng thẳng, cơ thể siết chặt.
Suýt nữa thì Nghiêm Kỷ bị kẹp bay mất hồn.
Dương vật kìm lại ham muốn bắn tinh và cứng hơn một chút, anh dùng sức đâm mạnh hơn, đâm mạnh để mở âm đạo đang siết chặt.
Ngoài dòng nước ấm thì mật dịch trong âm đạo tiết ra từng dòng lớn. Chảy dọc theo giữa đùi.