Lần này La Nam Nam kiên quyết không uống rượu, không hề chạm vào dù chỉ là một chút. Nhớ lại cuộc chơi năm đó thật sự rất có sân phơi(?).
Lúc ấy La Nam Nam uống nhiều nên phân tâm, không thể nào nhận ra sự tương tác kỳ lạ giữa Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tây.
Lúc ấy say quá mất tỉnh táo, cô còn để ý chơi thắng thua, cảm thấy không chỉ liên quan đến vấn đề thắng thua.
Bây giờ nghĩ lại, nhìn như cô thắng nhưng thật ra lại thua Mộc Trạch Tây!
Còn có cuộc tỏ tình năm đó Nghiêm Kỷ mượn trò chơi, rõ là kẹp giấu hàng lậu 100%, dã tâm kèm theo là thật lòng thật dạ.
Như vậy trò chơi này sẽ liên quan đến thắng thua của Mộc Trạch Tây?
Trò chơi bắt đầu phiên giao dịch.
Ngoại trừ khán giả khác nhau và thêm một tuyển thủ dự bị là bé Nghiêm Hạp thì các tuyển thủ cơ bản vẫn là những người chơi năm đó. Tình hình chiến đấu về cơ bản cũng gần giống năm đó.
La Nam Nam lắc hộp xúc xắc tạo ra tiếng động lớn, cô nỗ lực hết mình.
Tình hình chiến đấu trên thực thể sa bàn rất nóng ruột, mọi người lại được cảm nhận sự đối đầu thù địch quen thuộc giữa Nghiêm Kỷ và La Nam Nam.
Lý Tuần sáp đầu lại gần hỏi Lâm Thi Vũ, “Hai người bọn họ không gặp là vì cần thắng bại lúc trước hả, kìa? Hung tàn à?”
Lâm Thi Vũ lắc đầu tỏ vẻ không biết, “Tư thế này của Nghiêm Kỷ còn mạnh hơn tư thế khi đàm phán kinh doanh.”
Từ chỉ số thông minh cho đến sự may mắn, còn lại hoàn toàn phụ thuộc vào việc hiểu biết và áp dụng luật chơi.
Chơi gần điên rồi.
Mộc Trạch Tây đang bế con sợ ngây người, còn bé Nghiêm Hạp lại vui vẻ uốn éo loạn xạ trong lòng mẹ, vừa vỗ vừa bi bô hò hét như thể đang cổ vũ.
Nghiêm Kỷ đang rất tập trung "Giết địch trên chiến trường", anh luôn chú ý hai mẹ con, xoay người nhéo nhẹ mặt con trai.
Nghiêm túc nói, “Đừng cử động, làm vậy mẹ ôm sẽ mệt.”
Bé Nghiêm Hạp không nhất định nghe hiểu nhưng nghe thấy giọng cha thì lập tức dừng nghịch, nép vào lòng mẹ, chỉ có tay và chân nhỏ khẽ sờ sờ vỗ vỗ.
Mộc Trạch Tây hôn lên đầu con trai, chua lòm nói, “Con chỉ nghe lời cha, mặc dù cha đe con nhưng con vẫn nghe.”
Cho nên dù không có mẹ ở bên thì bé cưng vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe lời cha đúng không…
Nghiêm Kỷ nghe vậy bật cười, hôn lên môi Mộc Trạch Tây, “Con trai bám mẹ là do mẹ quá dịu dàng, con trai có thể tha hồ làm nũng.”
“Chua, chua. Thật sự không xem chúng ta là người ngoài.”
Mười mấy đôi mắt ở hiện trường nhìn chằm chằm hai người.
Nghiêm Kỷ giữ chặt tay Mộc Trạch Tây, giữ cái đầu đang né tránh của cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, ánh mắt của anh có thể kéo ra sợi.
Nhớ lại khi đó, anh có ý chỉ, “Ngày xưa phải âm thầm vụng trộm, còn bây giờ tất nhiên phải quang minh chính đại.”
Trái tim Nghiêm Kỷ đã thoả mãn, giờ đây, cuối cùng anh cũng có thể quang minh chính đại ở bên Mộc Trạch Tây.
Tất nhiên Mộc Trạch Tây cảm nhận được tình cảm của anh, cô cũng nhớ lại cảnh tượng lúc đó. Nghiêm Kỷ chỉ có thể kẹp giấu lời nói trong trò chơi, từng câu từng chữ đều là tình.
Hàng mi dài lờ mờ chẳng biết gì, cô hơi chột dạ, nhất thời không dám nhìn vào mắt Nghiêm Kỷ.
La Nam Nam ôm bé Nghiêm Hạp qua chỗ cô, tránh mùi chua chát khó ngửi từ tình yêu của cha mẹ bé.
Tình cảm nồng nàn thật lòng thật dạ là tình cảm nồng nàn rất thật lòng thật dạ, La Nam Nam không phủ nhận Nghiêm Kỷ ở điểm này. Nhưng cũng không thể làm phai mờ anh là một con chó, mạnh mẽ và ngang ngược.
La Nam Nam nắm bàn tay nhỏ của bé Nghiêm Hạp, giọng điệu nghiêm túc dạy dỗ nhưng không ăn nhập gì với nhau.
“Sau này cháu đừng đểu cáng như cha cháu, cháu đã là đứa bé 8 tháng tuổi trưởng thành, cha dỗ thì đừng nghe, phải học được cách xốc bàn cha cháu có biết chưa.”
Bé Nghiêm Hạp không hiểu, còn phun bọt bong bóng.
Sau đó cô hạ giọng nói tiếp, “Sau này dì có lỗi với cháu, nhưng vì cuộc sống hạnh phúc của mẹ cháu, cháu phải chịu đựng, muốn trách thì trách cha cháu có biết chưa?”
Trần Triết… Nào có kiểu dạy trẻ con như vậy.
Tiến đến nửa sau của trò chơi.
Trên đường Lâm Thi Vũ đi vệ sinh, La Nam Nam cũng đi một chuyến. Rồi mới tiến đến trận quyết chiến cuối cùng.
Đánh giá theo tình hình chiến đấu, tình hình của La Nam Nam hơi căng thẳng, bởi vì có một số trò chơi không thân thiện với cô.
Toàn thân La Nam Nam bất động như núi, bước đi gian nan, tấn công khó phòng thủ.
Gõ đầu vào lòng, tư duy cảm tính khi tự viết văn không tốt bằng tư duy lý trí tỉ mỉ trong thương nghiệp.
Dễ bị lộ nhược điểm.
Vẻ mặt Mộc Trạch Tây lo lắng, cô muốn ăn gian.
Nghiêm Kỷ ôm eo cô, mập mờ nhéo một cái, “Mỗi thành viên trong trò chơi phải nghiêm khắc tuân thủ quy tắc của trò chơi.”
Nét mặt La Nam Nam “Đúng đúng đúng! Đã đồng ý sẽ tuân thủ quy tắc trò chơi!”
Tiếp theo là đến Mộc Trạch Tây lắc xúc xắc, người chơi cực kỳ may mắn lại trỗi dậy. Cô lại rút trúng một gói quà thẻ bài hộ mệnh, một lần thuật thế thân và một lần tránh tổn thương.
La Nam Nam lập tức nhảy lên, phấn khích reo hò.
Bé Nghiêm Hạp thấy người khác vui cười, bé cũng vui cười đạp vùng lên. Mộc Trạch Tây không kịp ôm con, bàn tay múp nhỏ nắm chặt je-ton chất đống của Nghiêm Kỷ ở bên kia.
Người nhỏ nhưng sức rất lớn.
Rầm một tiếng, toàn bộ sa bàn đều tung tóe. Thoáng cái, tất cả mọi người đều yên lặng.
“Bé cưng ngoan!” La Nam Nam reo hò nhiều hơn, bé thật sự xốc được bàn Nghiêm Kỷ! La Nam Nam đột nhiên nhận ra, tuy thất bại nhưng vẫn rất vẻ vang!
Cứ như vậy, cuộc đấu này không phân thắng bại.
Đêm đã khuya, chuẩn bị về.
Bé Nghiêm Hạp đã buồn ngủ, ngủ thiếp đi trong vòng tay dày rộng của cha mình.
Mộc Trạch Tây và La Nam Nam ôm nhau tạm biệt, hẹn lần sau trò chuyện.
Nghiêm Kỷ vỗ lưng con trai. Cảm thấy sai sai, rất sai.
Hai người cũng chưa nói gì nhưng giống như một cuộc gặp gỡ êm dịu bình yên, cảnh tượng như vậy rất kỳ lạ.