Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Cao Có Được Nam Chính

Chương 70: Lại gặp nhau lần nữa




Quay lại tuyến thời gian ——

Nhiều năm trôi qua, bọn họ lại tập hợp một lần, có thể gặp nhau.

La Nam Nam thấy người tới, cô thở dài một hơi, nam nữ chính, nam nữ phụ, mọi nhân vật đều tập hợp đông đủ một lần nữa.

Là người tập hợp mọi người, tất nhiên La Nam Nam lại đóng vai chủ nhà một lần nữa.

“Chào mừng chào mừng ~”

Cô chưa kịp xã giao thì Mộc Trạch Tây đã vùng vẫy khỏi tay Nghiêm Kỷ chồng mình và lao tới đây giống như một quả đạn.

“Nam Nam!”

La Nam Nam nhìn cảnh tượng quen thuộc Mộc Trạch Tây chạy nhanh đến đây, dường như đang quay lại cảnh Mộc Trạch Tây chạy đến trước xe cứu cô trong vụ tai nạn xe và đó cũng là lúc hai người thân nhau.

Diễn thì cứ diễn lại một lúc đi, La Nam Nam cũng dang rộng vòng tay ôm lại Mộc Trạch Tây.

Nhiều năm trôi qua, hai cô gái ôm nhau khóc lớn, vừa khóc vừa vỗ lưng đối phương, an ủi đối phương.

Cuộc chia tay bất ngờ không kịp đề phòng, có thể gặp lại nhau là trân quý và may mắn.

Hai người thật sự không thể ngừng khóc.

Mọi người đều nhìn nhau cười, trái lại có thể hiểu được tình cảm này. Tất cả đều im lặng đứng chờ hai người bình tĩnh.

Bé Nghiêm Hạp ở trong lòng cha nhìn mẹ khóc, lúc đầu bé ngậm miệng nhỏ, nhưng sau đó nhìn thấy mẹ khóc thì bắt đầu oa oa khóc to.

“M m ~” Thân hình nhỏ bé tiến thẳng đến bên mẹ, đòi mẹ ôm. Nghiêm Kỷ ngăn con, dỗ con.

Tiếng khóc của bé cưng mới thành công ngăn nước mắt hai người.

“Ngoan ngoan, đừng khóc. Lúc tớ rời đi cậu vẫn là cô nữ sinh mềm mại, sao bây giờ cậu đã làm mẹ rồi!”

La Nam Nam nói cô đừng khóc nhưng cô ấy vẫn không kìm được lấy khăn giấy lau nước mắt, còn nhân tiện xì mũi.

Mộc Trạch Tây đẩy Nghiêm Kỷ ra lau nước mắt, “Cậu còn chưa trở thành nhà văn lớn trên thế giới!”

Cả hai đều muốn hỏi đối phương những gì đã xảy ra trong mấy năm qua, có rất nhiều điều để nói cần kể ra.

Nhưng nhìn Nghiêm Kỷ đang bế bé cưng đứng bên cạnh hai người, cả hai đều rất ăn ý chọn cách tạm thời im lặng.

Nghiêm Kỷ ôm con trai cười bất lực. Anh chỉ.

La Nam Nam cũng không cho Nghiêm Kỷ sắc mặt tốt, loại nam chính thật dịu dàng nhưng cũng thật lòng dạ độc ác.

Lúc trước khi La Nam Nam xem 《Thiếu gia chỉ làm bạn cưng chiều đầu quả tim》, cô vẫn ở tuổi thanh xuân ngây thơ ngốc nghếch, có ký ức nhưng lại không có tư duy logic hoàn chỉnh.

Còn gặp một tác giả thích dây chìm!

Khi đó cô ngưỡng mộ nữ chính từ con vịt nhỏ xấu xí dần đi lên xoay người đại sát tứ phương, còn có tuyến tình cảm nam chính chỉ nhìn nữ chính và nắm tay nữ chính. Đối với các đoạn và các chương khác, cô hoàn toàn không để ý.

Bây giờ sau khi cô đả thông hai mạch Nhâm Đốc, cô phát hiện tác giả cho họ ăn toàn đường giả và còn trộn lẫn vàng!

*Mọi người có thể lên gg tìm hiểu nha, vì rất dài mà mình không thể tóm gọn được.

Nữ chính Lâm Thi Vũ vẫn là căn chính miêu hồng; nam chính Nghiêm Kỷ là kẻ vô lại coi cuộc sống như trò chơi; nữ phụ trà xanh Mộc Trạch Tây vẫn là hổ giấy đáng thương.

*Căn chính miêu hồng: “Căn chính” chỉ gia đình có xuất thân tốt, như công nhân, bần nông và trung nông, con em liệt sĩ, quân nhân; cho rằng xuất thân trong gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định theo cách mạng. Còn “Miêu hồng” là chỉ người sinh dưới thời Trung Quốc đổi mới, dưới lá cờ đỏ, không bị ảnh hưởng của tư tưởng cũ. (© gg)

Trong nguyên tác, Mộc Trạch Tây khó khăn đến mức bán sắc đẹp của mình để kiếm sống.

Có lẽ sau đó tác giả sợ tường tận hoặc sợ ảnh hưởng xấu nên đã giấu cảnh của Mộc Trạch Tây, để lại rất nhiều không gian tưởng tượng xa vời.

La Nam Nam nhớ lại rằng tại sao lúc trước cô cảm thấy đằng sau sự tương tác giữa nữ phụ Mộc Trạch Tây và nam chính Nghiêm Kỷ thật sự rất kỳ lạ.

Đằng sau nữ phụ và nam chính có khoảng cách nhưng cả hai lại thường xuyên gặp nhau, khi đó La Nam Nam tưởng nữ phụ lại làm dáng.

Bây giờ La Nam Nam nhớ lại, ở đây thật sự là một vấn đề lớn!

Nữ phụ Mộc Trạch Tây luôn rất hèn mọn. Sau khi bán sắc đẹp, cô ấy cảm thấy sự chênh lệch giữa cô ấy và nam chính càng xa hơn, cô ấy tự nhận mình không có tư cách nên không tiến lại gần.

Rời xa; điều này cũng giống như khi Mộc Trạch Tây chọn "Ẩu" lúc trước.

Tính cách nam chính và năng lực nhìn thấu của anh đoán chừng đã phát hiện. Dục vọng chiếm đoạt của trùm tổng là ở đó.

Sau đó thỏ trắng nhỏ lọt vào miệng kẻ vô lại, hoàn toàn bị khống chế không thể thoát ra.

Khống chế; lại giống như hiện tại.

Không thể không nói, cốt truyện chết tiệt đúng là rất mạnh.

Cảnh bị giấu của Mộc Trạch Tây đoán chừng nằm trong hộp bản thảo của tác giả, không biết đã hentai thành cái gì!

*Hentai: Raw tác giả để hentai tiếng anh luôn còn chữ trung là 變態 (biến hoá, biến đổi, biến thái)

La Nam Nam xâu chuỗi các manh mối bị che giấu, cô thật sự muốn đánh bất tỉnh tên đàn ông chó này. Trắng gần đen, trùm tổng bệnh hoạn, trái tim đen của nam chính vô lại.

Mặc dù nghe Trần Triết nói về cuộc trò chuyện giữa Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tây.

La Nam Nam biết Nghiêm Kỷ có điểm hơi khác với manh mối bị che giấu trong nguyên tác, anh thật sự để ý.

Ngoài việc theo đuổi thất bại nhiều lần cố chấp thành ma quỷ. Thì bản thân anh rất yêu Mộc Trạch Tây, chan chứa trong mắt đâu đâu cũng thấy, một lòng nâng niu.

Anh cầm tù Mộc Trạch Tây là để tránh nguy hiểm, cũng là vì Mộc Trạch Tây có một người em trai đặc biệt, liên quan đến bảo mật.

Rốt cuộc ngay cả La Nam Nam cũng không biết tại sao Mộc Trạch Tây lại biến mất.

Kết quả là bây giờ La Nam Nam đã biết.

Ngoại trừ Nghiêm Kỷ là người có một chút chênh lệch trong tình cảm đối với Mộc Trạch Tây và để ý cô, anh đã thức tỉnh không lâu sau khi anh bắt đầu.

Mấy năm nay Mộc Trạch Tây hoàn toàn đi theo quỹ đạo của "Nguyên tác". Nói cách khác, Mộc Trạch Tây biến mất mấy năm là do bị "Giam cầm" ở chỗ Nghiêm Kỷ!

Biến mất, giam cầm, sinh con, không hề lệch dây chuyền! La Nam Nam không thể nào kiểm chứng có danh phận hay không.

Bây giờ Mộc Trạch Tây nổi tiếng, tin kết hôn bay đầy trời.

Kết hôn với quỷ đầu to.

Khi nghĩ về việc Mộc Trạch Tây của chúng ta đã chịu không biết bao nhiêu lần bị người đàn ông này bắt nạt sau lưng.

Thì đáy lòng La Nam Nam lại điên cuồng gào thét, tên đàn ông nam chính chó chết đó không xứng với nữ phụ thơm tho mềm mại của chúng ta!


La Nam Nam tức đến mức sắp phun ra khói, cô không thích đánh trực tiếp mà cô cũng không thể, suy cho cùng, Nghiêm Kỷ vẫn có hào quang của nam chính.

Nhưng trên mặt vẫn ghét bỏ, trợn trắng mắt liếc Nghiêm Kỷ.

Nhằm vào bản thân Nghiêm Kỷ thật ra cũng không sao, chỉ cần không phải Mộc Trạch Tây là được. Nghiêm Kỷ nhận cái nhìn khinh bỉ của cô.

Ghét là ghét, La Nam Nam nhìn vào lòng anh, nhìn thấy con của anh và Mộc Trạch Tây, chắt Thái Tử của Nghiêm gia.

La Nam Nam lập tức vui vẻ.

Nhìn khuôn mặt nhỏ của bé Nghiêm Hạp, cô ngạc nhiên thú vị cảm thán, “Ôi, đứa trẻ kết hợp của hai người trông thật nghịch thiên! Nhìn đểu cáng giống cha nhiều hơn, nhưng vẫn đáng yêu, qua đây dì yêu!”

La Nam Nam trực tiếp xoa khuôn mặt nhỏ múp mềm của bé Nghiêm Hạp, vỗ vỗ tay, ý bảo bé cưng có muốn cô ôm không.

Trần Triết bất lực đỡ trán, nào có người làm trò trước mặt cha rồi khen con như vậy.

Bé Nghiêm Hạp đã nhận ra mọi người từ nhỏ, bé luôn được người quen ôm, khi nhìn thấy người lạ muốn ôm mình thì hơi do dự một lúc.

Mộc Trạch Tây cổ vũ, “Nghiêm Hạp, mau, để dì ôm con.”

Nghe thấy giọng nói của mẹ, lại nhìn La Nam Nam vỗ tay trêu đùa, cuối cùng bé Nghiêm Hạp vẫn sáp người qua.

Khi La Nam Nam ôm bé Nghiêm Hạp, trái tim cô tan chảy, thơm tho mềm mại. Bé cưng vô cùng, cô dỗ bé chơi.

La Nam Nam cũng chào người bạn cũ Lý Tuần.

Lý Tuần hơi nghi ngờ bản thân. Lúc trước khi Mộc Trạch Tây hỏi anh, anh thực sự không nhớ La Nam Nam, nhưng sau đó anh dần nhớ lại một số ấn tượng mờ nhạt.

Khi nhìn thấy La Nam Nam, Lý Tuần lập tức nhớ lại La Nam Nam.

Buổi trưa Lâm Thi Vũ họp xong, khi nhìn thấy La Nam Nam tới tìm mình, cô cũng kinh ngạc không thôi.

Mộc Trạch Tây, La Nam Nam và Lâm Thi Vũ đều ngầm hiểu với nhau nhìn thoáng qua.

Một số bạn học cũ đã nhiều năm không gặp lại gặp nhau chào hỏi.

Sau đó bé Nghiêm Hạp rất ít khi lộ mặt lần lượt được các cô chú ôm một lần, ai cũng thích bé, giành ôm bé.

Triệu Nhạc Sinh không nhịn được chạy ra, “Thích thì sinh một đứa! Chờ mấy người lâu rồi còn chưa vào!”

Mọi người mới hoàn hồn bật cười, lấy lại tinh thần đi vào.

Nói là rảnh rỗi uống trà nhưng thật ra là cùng nhau làm sáng tỏ chuyện mấy năm trước. Trong phòng ở quán bar "Về sớm".

Việc làm ăn vẫn yên ắng, dù sao đều là người quen làm ăn.

Bạn quen mê bài Tarot Triệu Nhạc Tiểu vẫn ở đó, vui vẻ chào hỏi mọi người.

Cô ấy cũng cảm thán, “Không ngờ người kết hôn và sinh con thế nhưng sẽ là người không có khả năng bên nhau nhất trong trường trung học Hoa Thịnh, Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tây!”

Lý Vi buồn bực, không ngờ Mộc Trạch Tây thật sự trèo cao lên Nghiêm Kỷ.

Bạn học và bạn bè thời thanh xuân gặp lại nhau, mọi người vẫn rất vui.

Ở chỗ cũ tất nhiên là trò cũ, 《Bàn Cổ khai thiên lập địa: Đại Phú Ông du hành xuyên thời gian vì nông dân phản kích thành công》lại online.

La Nam Nam và Trần Triết đã chuẩn bị xong từ sáng sớm.

Lúc trước đã đồng ý lần sau tái chiến, vì nhiệm vụ của chó hệ thống, La Nam Nam bất ngờ rời đi nên tạm thời gác lại, thoáng cái đã cách gần ba năm.

Cuộc cạnh tranh quyết liệt dường như vẫn còn rành rành ngay trước mắt.

La Nam Nam lắc hộp xúc xắc, như một kiểu tuyên chiến, cô nói với Nghiêm Kỷ, “Năm đó nói lần sau tái chiến, vậy mà kéo dài lâu thế này.”

Nghiêm Kỷ hơi mỉm cười, khí thế không từ chối. “Không dám.”

Cả hai đều hiểu rõ trong lòng nhưng không nói vì tránh bàn về vấn đề của Mộc Trạch Tây vào lúc này, bởi vì chắc chắn sẽ xảy ra xung đột.

Đây cũng coi như là một kiểu chiến thuật tâm lý.

Nghiêm Kỷ khó đối phó, La Nam Nam vẫn không đối đầu trực tiếp với hào quang nam chính của Nghiêm Kỷ.

Nhưng giữa hai người vẫn rất ăn ý toả ra tia lửa thù địch.

Giống như năm đó.