“Đưng! Cẩn thận bé cưng!” Mộc Trạch Tây đã sẵn sàng chạy nhanh như chớp.
Trước khi đi còn cởi đồng phục học sinh trên người Nghiêm Kỷ, ôm và mút giống như một con mèo.
Hành vi này lại chọc Nghiêm Kỷ, anh sắp không chịu nổi, không thể đè cây súng. Lần đầu tiên ôm Mộc Trạch Tây ra ngoài.
Sau đó “Phanh!” Đóng cửa phòng lại.
Mộc Trạch Tây??
Đúng là Mộc Trạch Tây hơi "Giả vờ", cô biết bây giờ Nghiêm Kỷ không thể làm gì cô nên bắt đầu nổi tâm "Kiếm chuyện".
Vừa bắt đầu diễn, cô vịn cửa hô mở cửa, “Mở cửa! Mở cửa! Anh có bản lĩnh làm tôi mang thai thì hãy có bản lĩnh mở cửa, đừng trốn trong đó không lên tiếng! Tôi biết anh ở nhà!”
Thấy Nghiêm Kỷ phớt lờ cô.
Mộc Trạch Tây dựa vào cửa, giả khóc gào thật, “Anh là kẻ bạc tình! Bây giờ có con lại không nhận!”
Thím Lý và chú Trần nghe thấy tiếng còn tưởng có chuyện gì nên chạy nhanh đến kiểm tra, bọn họ nhìn hai người đang chơi đùa thì lại âm thầm vui mừng cười rời đi.
Cảm thấy tình cảm của cậu chủ và cô chủ bây giờ thật sự tốt.
Mộc Trạch Tây từ người bị phản bội tình yêu trở thành bà mẹ đơn thân một mình nuôi con, lại đến 20 năm sau, kẻ phản bội tình yêu của một người hối hận trở về nhận con, con trai là chủ tịch kiên quyết không nhận cha. Quá trình gian khổ, giàu tình cảm, rất thê lương.
Một tiếng mở cửa răng rắc, Nghiêm Kỷ đen mặt, duỗi tay kéo người đi rồi đóng cửa lại.
Nghiêm Kỷ ôm Mộc Trạch Tây, cũng chơi với cô, nghiêm túc thảo luận cốt truyện, “Thế cuối cùng, kết cục cuối cùng của biên tập Mộc, con có nhận cha hay không?”
“Hóa ra anh đều nghe thấy hết? Chắc chắn không nhận.”
Mộc Trạch Tây ôm cổ Nghiêm Kỷ, bị Nghiêm Kỷ ôm đi giống như con gấu túi, trở lại chỗ ngồi.
Trong lòng ngực Nghiêm Kỷ nóng ấm, chân dài, Mộc Trạch Tây ngồi rất thoải mái.
“Anh không nhận mẹ con hai người? Là em không nhận anh khi anh nhìn thấy em ấy nhỉ.” Nghiêm Kỷ trực tiếp chọc thủng tâm tư Mộc Trạch Tây.
Mộc Trạch Tây nghe xong, đôi mắt cô run lên. Nép trong lòng anh, xem như ngủ rồi không nghe thấy.
Đôi khi, mối quan hệ giữa hai người sẽ vi diệu như vậy, đều cố ý lảng tránh "Kết cục". Nghiêm Kỷ cũng không làm phiền cô, để cô giả vờ ngủ.
Mộc Trạch Tây giả vờ lại làm mình bối rối. Nghiêm Kỷ vẫn cứ ôm cô cho đến khi cô ngủ.
Mang thai là một việc vất vả, nhưng Mộc Trạch Tây không quá sợ hãi vì đã có Nghiêm Kỷ làm bạn. Cô tin Nghiêm Kỷ sẽ yêu con.
Bình thường, ngoại trừ những điều kỳ lạ thì điều mà Mộc Trạch Tây thường bị nhất không chỉ có ngủ mà còn là đói. Cùng nhau đến kêu đói, kêu đói trước khi ngủ, nửa đêm kêu đói.
Nghiêm Kỷ không làm phiền thím Lý cũng không để cho Mộc Trạch Tây động tay. Anh tự nấu đồ ăn cho cô ăn.
Mộc Trạch Tây cảm thấy sau khi cô mang thai, khẩu vị của cô đã thay đổi. Cả mẹ và cô đều nấu ăn rất giỏi, nụ vị giác rất cao.
Nghiêm Kỷ nấu ăn xem như cũng bình thường nhưng cô ăn vẫn cảm thấy không tệ, ăn rất ngon?!
Nghiêm Kỷ đang đeo chiếc tạp dề màu hồng của riêng mình, nấu canh trứng cút cho Mộc Trạch Tây, bởi vì Mộc Trạch Tây thích anh mặc màu hồng.
Anh nghe tiếng cười, xoay người bưng canh tới, “Anh là cha của con, là do cha nấu thì tất nhiên con sẽ thích.”
“Bé cưng nào có như vậy, nó vẫn chỉ là mầm đậu nhỏ mà thôi.” Mộc Trạch Tây ăn một quả trứng cút, cả đôi mắt mở to vì ngạc nhiên!
“Ngon chứ.” Nghiêm Kỷ lau miệng Mộc Trạch Tây, “Không thì anh không thể giải thích nổi, tay nghề nấu ăn của thím Lý tốt như thế nhưng kiểu gì em cũng nuốt không trôi, thích ăn món anh nấu.”
Mộc Trạch Tây dao động, dường như cô hơi tin… Có phải sau này con sẽ nghe lời cha nhiều hơn?!
“Hoặc là do chồng yêu nên em thích? Hả?” Nghiêm Kỷ ngồi trên ghế Mộc Trạch Tây ôm cô, dùng chóp mũi cọ cô.
Mộc Trạch Tây chỉ lo ăn trứng cút, “Tình yêu thực sự không thể ăn như cơm, cũng không thể dùng làm gia vị. Có lẽ mang thai nên khẩu vị lạ.”
Nghiêm Kỷ…
Trừ việc bụng dễ đói.
Cảm xúc của Mộc Trạch Tây vẫn nhạy cảm, dễ dao động. Thấy chú chó nhỏ dầm mưa tìm chủ trong phim hoạt hình cũng khóc hu hu. Nghiêm Kỷ chỉ đành tắt TV và đọc sách cho Mộc Trạch Tây mỗi tối.
Toàn là ít thơ từ văn xuôi và một vài cuốn truyện cổ tích màu sắc thú vị.
“Bây giờ dạy thai có phải quá sớm hay không? Bé cưng còn nhỏ.” Mộc Trạch Tây tựa đầu vào lòng Nghiêm Kỷ, sờ bụng dưới, con đã được ba tháng.
“Anh không đọc cho con nghe mà đọc cho cục cưng của anh là em nghe.”
Thấy Nghiêm Kỷ nói nghiêm túc, Mộc Trạch Tây vừa buồn cười vừa xấu hổ. Cô đã thích giọng nói của Nghiêm Kỷ từ trước. Ừ một tiếng, “Đọc đi.”
Giọng đọc của Nghiêm Kỷ nhẹ nhàng từ tốn và dịu êm, cùng với giọng nam trầm thấp đặc biệt. Dường như làm cho các từ trở nên sống động và dễ nghe, Mộc Trạch Tây vừa nghe tiếng tim Nghiêm Kỷ đập vừa mơ màng sắp ngủ.
Hai người làm tổ trên giường, cùng tận hưởng bầu không khí ấm áp khi thai nghén con.
Mộc Trạch Tây mang thai đầy ba tháng, sau khi ổn định, Nghiêm Kỷ công bố với gia đình.
Ông bà nội nói phải lập tức về nước nhưng đã bị Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tây cùng nhau khuyên ngăn, nói đứa trẻ vẫn luôn ở đó để cho hai ông bà về chậm lại.
Bên kia có việc, hai ông bà bay về trong đêm, đến lúc đó còn phải về một chuyến, một cuộc lăn lộn lớn.
Doãn Tố Cầm liên tục an ủi Mộc Trạch Tây thông qua cuộc gọi video trong điện thoại, bà trấn an cô. Nghĩ đến anh trai Mộc Tùng Sinh của mình, Doãn Tố Cầm còn bày tỏ xin lỗi.
Sao Mộc Trạch Tây có thể chịu được bà nội Doãn như thế, trái lại liên tục an ủi bà, nói Nghiêm Kỷ đối xử với cô rất tốt.
Bà nội còn mắng Nghiêm Kỷ tới nỗi máu chó phun đầy đầu. Bà nội mắng cháu trai, cháu trai Nghiêm Kỷ chỉ có thể chịu đựng như cháu trai.
Nói anh ngang ngược giống như ông nội anh.
Nghiêm Quốc Uy ở bên cạnh, mặc dù vẻ mặt rất nghiêm túc nhưng giữa mày vẫn lén mừng thầm vì có chắt trai, vô tội trúng đạn.
Cha mẹ Nghiêm Kỷ trực tiếp đến biệt thự, bốn người lại ngồi đối diện nhau một lần nữa.
Biểu cảm Phương Hoa Dung bất lực, mặc dù đã dặn con trai nhưng anh vẫn để cô mang thai. Vạn Dung có thể giết người hay không? Bà nói qua với Mộc Trạch Tây về những việc cần chú ý khi mang thai và vài chuyện riêng tư.
Mộc Trạch Tây đều lắng nghe kỹ càng.
Nghiêm Hoằng Hoa cũng bị mẹ mắng cho một trận, nói ông không biết dạy con trai. Nghiêm Hoằng Hoa cau mày, gõ chén trà, chỉ trầm mặc.
Mấy người hàn huyên vài câu, cuối cùng kết thúc bằng sự nôn nghén của Mộc Trạch Tây.
Trong xe trên đường về, Phương Hoa Dung nói với Nghiêm Hoằng Hoa vẫn luôn nhíu mày, “Có cháu trai, anh muốn cười thì cười thôi. Anh làm cha cũng biết tính con trai mình, ở cùng nhau, mang thai là chuyện sớm muộn.”
Lúc này Nghiêm Hoằng Hoa mới A cười, “Chúng ta là cha mẹ nhà trai dĩ nhiên sẽ vui mừng, còn bên nhà gái, em nói xem Mộc Quán Kỳ tính tự kỷ có thể bùng nổ hay không?”
Phương Hoa Dung không hiểu "Ham muốn thắng bại" giữa các người cha của bọn họ, “Đó là cháu ngoại Vạn Dung.”
Nghiêm Hoằng Hoa thở dài một hơi, “Cuối cùng chúng ta và Vạn Dung vẫn có duyên nhỉ.”
Nhớ lại quá khứ, Phương Hoa Dung cười nhạt.
Tác phẩm thêu hạt cườm của Mộc Trạch Tây được ưa thích, cô cố ý không cho Nghiêm Kỷ bán mà tung ra tác phẩm. Dù thời gian hơi lâu nhưng vẫn có người thưởng thức.
Còn có đơn đặt hàng. Cô cực kỳ vui vẻ!