“Con nói con muốn kết hôn?”
Hai cha con ngồi trong phòng họp to lớn sau cuộc họp, Nghiêm Hoằng Hoa nhíu mày, lặp lại lời Nghiêm Kỷ.
“Cùng ai? Mộc Trạch Tây?”
Nghiêm Kỷ không thể nghi ngờ, “Con không kết hôn với cô ấy thì có thể kết hôn với ai?”
“Thế con và cô bé Lâm gia có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì, hiện tại Lâm gia muốn thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, muốn Nghiêm gia ra tay giúp đỡ nên cố ý lan truyền vài tin đồn mà thôi.”
Khi Nghiêm Kỷ đi ra, anh nhìn thấy mẹ mình là Phương Hoa Dung đang đứng bên ngoài, bà thở dài nhìn Nghiêm Kỷ.
“Lúc trước con không thích người ta như thế này, sao bây giờ kiểu gì cũng phải cưới con bé? Người Nghiêm gia nuôi bên ngoài không giống như kết hôn, mẹ thấy Trạch Tây cũng không muốn gả cho con.”
Nghiêm Kỷ biết. Thế mới biết khi chưa có hôn nhân thì vẫn còn tự do.
Anh hít một hơi thật sâu, “Mẹ, mẹ dạy con không tốt, con là kẻ vô lại xấu xa giống như cha.”
Phương Hoa Dung im lặng, “Người Nghiêm gia các con muốn cưới thật thì mẹ cản được sao? Khi mẹ còn nhỏ cũng là chủ nhân được mọi người vây quanh muốn gì có đó, mẹ và cha con sinh con ra, ngoan ngoãn không chạy đi đâu.”
“Mộc Trạch Tây giống Vạn Dung, tính mềm mỏng. Thuận theo nghe lời, cãi nhau với con cũng mềm yếu. Nhưng tính nó bướng bỉnh, giống như đấm mạnh vào bông, bất biến sao cũng được. Việc hôn nhân hãy đợi thêm một thời gian nữa hẵng đề cập.”
“Con biết rồi.”
Nghiêm Kỷ đi lấy chiếc nhẫn đã đặt sau khi tan làm thì nhận được tin từ thím Lý nói Mộc Trạch Tây đến bệnh viện.
Nghiêm Kỷ lái xe đến thẳng bệnh viện, vốn là đến trước xe cứu thương. Đang là giờ cao điểm sau khi tan làm, đằng trước lại xảy ra tai nạn xe cộ nên bị chặn lại.
Nghiêm Kỷ tự lái xe, anh không thể xuống xe nên chỉ có thể liên tục gọi điện thoại cho thím Lý để xác nhận tình hình.
“Cô chủ không bị gì, bây giờ đang chuẩn bị kiểm tra.”
Lúc này Nghiêm Kỷ mới yên lòng.
Khi Nghiêm Kỷ vào bệnh viện, Mộc Trạch Tây đã kiểm tra xong.
Nghiêm Kỷ đẩy cửa phòng bệnh ra, thím Lý đang cho Mộc Trạch Tê lên giường. Thấy Nghiêm Kỷ bước vào thì gật đầu chào hỏi rồi đi ra.
“Nghiêm Kỷ…” Mộc Trạch Tây vẫn còn tức Nghiêm Kỷ, nhưng nhìn thấy anh đến vẫn nhăn mặt nghẹn ngào.
Nghiêm Kỷ đã biết Mộc Trạch Tây mang thai.
Anh biết trong lòng cô hoảng sợ, ba bước tiến hai bước, tiến lên ôm lấy cô, ôm cô vào lòng ngực dịu dàng hiền hậu của anh, nhẹ nhàng vỗ về dỗ dành cô.
“Không sao không sao, anh ở đây.”
Chẳng trách mấy hôm nay Mộc Trạch Tây cứ ầm ĩ, mang thai giống như hoóc-môn sinh dục, nồng độ hoóc-môn sinh dục khi mang thai đột nhiên tăng lên, người không bình thường dễ bực bội tức giận.
Mộc Trạch Tây nép vào lòng Nghiêm Kỷ, lặng lẽ rơi lệ. Khi không ôm hi vọng đối với việc mang thai thì lại mang thai. Sự ngây thơ rất dễ bị đùa giỡn.
Nghiêm Kỷ tách ra nhìn Mộc Trạch Tây, đôi mắt hai người dần đối diện. Nghiêm Kỷ cúi đầu vừa hôn cô.
“Ọe ——” Mộc Trạch Tây có phản ứng mang thai rất lớn, một cơn nôn khan đã phá vỡ cảnh tượng duyên dáng nhẹ nhàng.
Nghiêm Kỷ…
Nghiêm Kỷ cầm báo cáo kiểm tra, sắc mặt nghiêm trọng. Anh xem lại, nhìn chằm chằm dấu chấm đậu đỏ mờ mờ trên tấm chụp CT.
Lần này không phải nhầm lẫn mà cô thật sự mang thai. Đúng vậy, hai người có con, con nhỏ xíu như thế.
Mộc Trạch Tây nhìn sắc mặt nghiêm trọng của anh, cho rằng anh không thích đứa trẻ này.
“Không phải anh không thích mà anh chỉ lo cho em. Cơ thể em vẫn chưa bồi dưỡng tốt, anh sợ…, sau này vất vả chịu tội cũng là em.”
Thoáng cái Mộc Trạch Tây đã biết Nghiêm Kỷ đang nói gì.
Mấy năm nay, Nghiêm Kỷ luôn quản lý đồ ăn thức uống của cô, cũng luôn dỗ cô uống thuốc bổ ấm và món ăn bài thuốc.
Khám phụ khoa hằng năm, cũng cho thấy tình trạng của cô tốt lên theo từng năm. Nhưng niêm mạc tử cung vẫn chưa đạt trị số bình thường.
Anh sợ cô giống như mẹ năm đó, không mang thai được con, sinh non tất nhiên tổn thương cơ thể.
Bây giờ cảm xúc của Mộc Trạch Tây dễ bị dao động, cô lại khóc.
Nghiêm Kỷ đã trút bỏ sự bốc đồng trẻ con của mình. Anh thật sự đáng chê, ngược lại càng suy nghĩ nhiều hơn, thận trọng hơn.
Khi lúc trước ầm ĩ việc nhầm lẫn, Nghiêm Kỷ cũng lo lắng nhiều về cơ thể của cô, bây giờ cũng vậy. Hỏi bác sĩ cũng chỉ hỏi về tình hình thai phụ, nên chăm sóc như thế nào.
“Anh hỏi đứa nhỏ một tí đi!”Cuối cùng Mộc Trạch Tây không nhịn được, nói xen vào.
Vẫn là bác sĩ Trần năm đó, bà liên tục cười ha ha, “Xem ra chỉ lo cho vợ.”
“Mẹ và bé đều rất khỏe mạnh, đừng quá lo lắng. Ba tháng đầu chú ý một chút, về sau là ổn rồi.”
Mộc Trạch Tây thực sự bị tuột huyết áp do đột ngột đứng dậy sau khi ngồi thư giãn, ảnh hưởng không lớn với thai nhi.
“Đúng rồi.” Trước khi đi, bác sĩ Trần nhìn hai vợ chồng còn rất trẻ. Dặn dò nói, “Sinh hoạt vợ chồng…”
Nghiêm Kỷ rất nghiêm túc, “Cảm ơn bác sĩ, cháu biết rồi, không chạm vào.”
“Ngược lại không cần. Ba tháng đầu và ba tháng cuối không chung chăn gối. Những tháng còn lại có thể chung chăn gối.”
Bởi vì Mộc Trạch Tây không muốn buồn chán trong bệnh viện nên chỉ một lúc đã làm thủ tục xuất viện.
Do trước đó có nhầm lẫn, sau đó cho rằng mình khó mang thai, khi thật sự có con, Mộc Trạch Tây hơi hoảng loạn nhưng rồi cũng thản nhiên tiếp nhận.
Nếu để cho cô trẻ hơn vài tuổi, cô nhất định sẽ thấp thỏm lo âu khóc một trận.
Bây giờ những chuyện khác, Mộc Trạch Tây cũng không nghĩ được nhiều như thế, bởi vì thời kỳ đầu mang thai có phản ứng khó chịu nên Mộc Trạch Tây thường xuyên nôn nghén.
Nghiêm Kỷ chăm sóc từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, sợ cô bị va chạm. Hận không thể ôm cô lật người khi Mộc Trạch Tây ngủ xoay người.
Phụ nữ mang thai thời kỳ đầu còn hơi kỳ lạ quái gở, trừ việc thích ngửi mùi xà phòng và nước rửa chén thì khi Mộc Trạch Tây nhìn thấy Nghiêm Kỷ, cô sẽ nôn mửa nghiêm trọng hơn, vậy nên cô không cho anh đến gần.
Nghiêm Kỷ đen mặt, cho rằng Mộc Trạch Tây cố ý.
“Không phải! Anh đừng qua đây!” Mộc Trạch Tây vùi cả khuôn mặt vào gối để kiềm chế cơn buồn nôn, duỗi tay ném mạnh, không cho Nghiêm Kỷ tới gần.
Nghiêm Kỷ nghiến răng, “Đi gặp bác sĩ!”
Ban đầu, khi Mộc Trạch Tây nhận thấy điều này, cô cảm thấy rất không thể tin được, nhưng mỗi lần nhìn thấy Nghiêm Kỷ thì cô lại nôn mửa dữ dội.
Vì sợ làm tổn thương trái tim Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tây luôn nhịn xuống, sau đó lén dùng quần áo che mặt anh.
Vừa hay đúng lúc, dùng váy ngủ mát mẻ của cô.
Khi Nghiêm Kỷ bất ngờ tỉnh dậy, anh thấy hơn nửa đêm Mộc Trạch Tây vén váy ngủ nằm bên cạnh anh, thân hình trần trụi như mỡ ngọc, anh cho rằng cô muốn.
Tiếng đột nhiên ngồi dậy, cô vô thức che chắn cơ thể mình như bao người phụ nữ, nhắc nhở anh, “Bây giờ tháng con còn nhỏ! Không được!”
Mộc Trạch Tây suýt nữa bật cười. Nhưng khi cô bất ngờ nhìn thấy mặt Nghiêm Kỷ, cô lại cảm thấy buồn nôn, nhịn cảm giác muốn nôn.
Nghiêm Kỷ cho rằng cô tức giận. Cầm chăn đắp cho cô, hôn lòng bàn tay cô, dịu dàng dỗ dành, “Ngoan. Nhịn nhịn, đợi tháng lớn chút, con ổn định rồi chúng ta thử lại. Được không?”
Mộc Trạch Tây ngẩng đầu nhìn anh, mấy năm nay Nghiêm Kỷ trưởng thành, rũ bỏ sự non nớt. Một đôi mắt kiên định với hàng mi dài khiến Mộc Trạch Tây bất giác run lên.
Nhưng… Mộc Trạch Tây muốn nôn.
Nghiêm Kỷ nghĩ về việc hôn cô, khuôn mặt tuấn tú của anh được phóng to.
“Oẹ——” Mộc Trạch Tây đẩy Nghiêm Kỷ ra, chạy vào nhà vệ sinh để nôn.
Nghiêm Kỷ??!