Sở Ngữ Hâm mím chặt môi, không nói gì.
Nếu vừa rồi nàng sờ không lầm thì đó hẳn là một đôi bàn tay, đôi bàn tay đó lạnh lẽo và thô ráp.
Tách.
Nàng cảm nhận được mu bàn tay mình dính dính, khiến tóc gáy nàng dựng đứng cả lên, không dám cử động dù chỉ một chút.
Trong bóng tối, tai con người ta sẽ nhạy cảm hơn bình thường, Tô Nhan cũng vậy.
Cô nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt, không cần suy nghĩ nhiều cô cũng biết là trò vô nhân đạo của đám người Tô Mạch, lại làm NPC để hù dọa bọn họ nữa rồi.
Phàn nàn thì phàn nàn, nhưng rắc rối vẫn phải giải quyết, đèn vẫn phải bật lên.
Cô nuốt nước miếng, dịu dàng nói: “Đừng sợ, yêu ma quỷ quái gì trước mặt mình cũng phải hiện nguyên hình hết.”
Chế độ chụp đêm.
Tô Nhan chậm rãi di chuyển, thận trọng đưa tay ra, sờ theo tay Sở Ngữ Hâm, chỉ một chốc đã sờ thấy bàn tay quỷ.
Con quỷ kia nửa treo lơ lửng trên không, nước miếng chốc chốc lại nhỏ xuống, hai dòng huyết lệ chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt, vô cùng đáng sợ.
Tô Nhan thoáng sửng sốt, tự thôi miên mình: “Toàn là giả thôi, tất cả ma quỷ mình gặp phải ở đây đều là NPC đóng giả hết.”
Nhưng bất ngờ đụng phải vẫn thử thách lòng can đảm lắm nha.
Tô Mạch, chị là đồ ma quỷ, chị hố hàng cả em gái ruột của mình.
Càng nghĩ cô càng giận, biến nỗi sợ hãi và hoảng loạn thành sức mạnh, cô hét lên, nắm lấy tay con quỷ và kéo thật mạnh.
Tách, đèn sáng lên, nhưng không sáng bình thường như lúc đầu mà nhấp nháy.
Dù vậy, Tô Nhan vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng khô héo của thứ cô đang cầm trong tay, khiến cô phải “eo” lên một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ chê bai trắng trợn.
Sở Ngữ Hâm đứng đằng sau cũng không ngờ Tô Nhan sẽ bình tĩnh như vậy, rõ ràng cô rất sợ bóng tối, nhưng vẫn chủ động đi lên ứng phó.
Giống như cái lần mười mấy năm trước đó, Tô Nhan biết người đàn ông đó chính là cậu của nàng, cô không những liên tục an ủi nàng mà lúc bỏ chạy còn không quên quay lại, dắt tay nàng cùng đi.
Nàng đã nghĩ rất nhiều lần, rằng nếu ngày đó nàng không ở bên cạnh cậu của mình, Tô Nhan cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng ông ấy như vậy.
Tô Nhan chê xong rồi, ngẩng đầu lên thấy con quỷ vẫn đang nhe răng với mình, nghiêm túc cảnh cáo: “Nếu mi còn không đi, ta sẽ bắt mi đấy.”
Giọng nói của cô cũng kéo suy nghĩ của Sở Ngữ Hâm quay về. Dưới ánh đèn chớp loé, nàng mơ hồ nhìn thấy con quỷ vừa doạ mình di chuyển.
Chỉ chớp mắt mấy cái, nhìn lại lần nữa bóng dáng con quỷ đã không còn ở đó nữa.
Ngay cả đèn cũng không còn nhấp nháy nữa mà trở lại bình thường.
Trong phòng livestream.
[A… Quãi đạn, tôi còn tưởng rằng ở trong bóng tối Tô Nhan sẽ không được tích sự gì cơ, không ngờ cô ấy vẫn được việc lắm.]
[Tôi tưởng Sở Ngữ Hâm sờ thấy tay quỷ vẫn bình tĩnh cơ, hóa ra tất cả chỉ là giả vờ thôi.]
[Tô Nhan dễ thương thật sự, thế mà lại dám tay không bắt quỷ.]
[Tôi có một phỏng đoán, nếu không có phần bật đèn, liệu Tô Nhan có trở thành Trương Hải Châu thứ hai không?]
[Lạ ghê, bình thường người sợ tối đều sợ ma cả. Tại sao Tô Nhan chỉ sợ bóng tối mà không sợ ma? Thực sự không phải là giả vờ chứ?]
[Có ai cảm thấy thuyền Hâm Nhan có mùi ngon lắm không?]
Ở hiện trường.
Có ánh sáng, Tô Nhan đã đầy máu sống lại, cô nhanh chân đi đến trước cửa, nhìn trái nhìn phải tìm kiếm thiết bị nhập mật mã. Cuối cùng cô tìm thấy nó dưới chân, nhưng lần này nó không phải thiết bị nhập mật mã mà là một ổ khóa.
Ổ khóa này cũng không phải khóa mật khẩu mà là ổ khóa kiểu cũ, phải có chìa mới mở được.
Vì thế cô nhìn về phía Sở Ngữ Hâm đã đi tới trước tủ đầu giường, hỏi: “Trong cái hộp kia có chìa khóa không?”
Sở Ngữ Hâm nhìn lại cái hộp trong tay một lượt, lắc đầu: “Không, chỉ có một bức thư và một bức tranh thôi.”
Nói đoạn, nàng bắt đầu đọc thư: “Alyssa thích đồ trang điểm và các loại tranh vẽ. Nàng luôn nói rằng ta không thú vị, chúng ta không có chủ đề chung, ta mới nhờ bạn mang mỹ phẩm và tranh sơn dầu từ nước ngoài về. Ồ, nàng còn thích gọn gàng sạch sẽ nữa. Trước khi mời nàng đến, ta phải bày những bức họa này thật đẹp, để nàng biết phong cách của ta.”
Tô Nhan nghe xong, cô đi tới bàn trang điểm, vô ý đá vào bàn trang điểm, mỹ phẩm theo đó lăn xuống, cô nhanh tay bắt được. Khi đặt lại chỗ cũ, cô mới phát hiện ra bên dưới chỗ mỹ phẩm đổ nghiêng có một vết tích mờ nhạt.
Nghĩ đến tranh vẽ được nhắc đến trong thư, trong đầu cô chợt lóe lên một ý tưởng, không quên nhắc nhở Sở Ngữ Hâm: “Có phát hiện, cậu qua đây xem đi.”
Sở Ngữ Hâm cầm bức tranh đi tới, Tô Nhan đã dựng thẳng lại những món mỹ phẩm đổ nghiêng, bày ra tất cả hình dáng bị ẩn giấu, tổng cộng có tám cái.
Tô Nhan đếm số tranh trong phòng, tính cả bức trong tay Sở Ngữ Hâm mới chỉ có bảy bức.
Cô quay đầu nhìn nhau với Sở Ngữ Hâm, hai miệng đồng thanh nói: “Còn thiếu một bức nữa.”
Trước đây hai người hiếm khi có sự ăn ý như vậy.
Tô Nhan nghĩ tới đây, cổ họng dâng lên vị đắng nghét, trái tim lại bắt đầu đau đớn.
Trong lúc Tô Nhan còn đang sững sờ, cô giấu đi cảm xúc hơi chậm, điều này cũng khiến Sở Ngữ Hâm bắt được nỗi đau còn chưa tiêu tan trong mắt Tô Nhan, cảm giác tự trách trong lòng nàng lại càng sâu hơn.
Sau khi chuyển trường cấp ba, lần đầu tiên nhìn thấy Tô Nhan nàng đã nhận ra cô rồi, nhưng ánh mắt Tô Nhan nhìn nàng lại đầy vẻ xa lạ.
Nàng đoán Tô Nhan đã quên mình rồi, mấy hôm đó nàng còn vì thế mà khó chịu.
Nhưng khi nghĩ tới chính mình là người khiến Tô Nhan gặp phải tai nạn đó, nàng lại thấy khá hơn một chút, Tô Nhan có trách nàng cũng là chuyện bình thường.
Bản thân nàng cũng không ngờ rằng mình sẽ gặp lại Tô Nhan trên đường tìm cơ hội quay lại màn ảnh, còn để Tô Nhan gặp lại mình trong dáng vẻ thảm hại như vậy nữa.
Nàng vốn đã chuẩn bị sẵn sàng bị Tô Nhan chế giễu, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến Tô Nhan sẽ giúp đỡ nàng không chút do dự.
Nàng sẵn sàng giao bản thân cho Tô Nhan.
Sau thời gian hạnh phúc ngắn ngủi, nàng vẫn phải quay lại thực tại. Để tránh nhìn thấy ánh mắt oán hận của Tô Nhan, nàng chỉ có thể xa cách Tô Nhan hết lần này đến lần khác, giống như hồi cấp ba vậy.
Nhưng con người thì luôn có lòng tham, sau khi tận hưởng hơi ấm Tô Nhan mang lại, nàng lại tham lam muốn nhiều hơn nữa.
Khi biết Tô Nhan đã mất đi đoạn ký ức đó, nàng lại bị đánh về nguyên hình, nàng không xứng đáng có được tình yêu của Tô Nhan.
Một khi Tô Nhan nhớ lại chuyện quá khứ, cô sẽ không chỉ hối hận về hành động của mình ngày hôm nay mà còn oán giận và trách móc nàng nữa.
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi đã đủ khiến nàng không tài nào thở nổi.
Nói nàng hèn nhát hay ích kỷ cũng được, nàng chỉ không muốn đối mặt với tình cảnh đó thôi.
Nàng không muốn trải qua cảm giác bị Tô Nhan căm ghét.
Sau khi bình tĩnh lại, Tô Nhan quay người, cúi đầu tìm kiếm xung quanh.
Cô đã tìm khắp mọi nơi nhưng vẫn không tìm thấy manh mối gì.
Không đúng, chắc chắn là cô bỏ sót chỗ nào đó rồi.
Ngước mắt lên, cô nhìn tấm rèm cửa đối diện. Tấm rèm này ở gần cửa, lại không có cửa sổ, treo ở đó trông rất quái dị.
Nghĩ vậy, cô bước nhanh tới, dùng sức kéo rèm cửa ra.
Phía sau tấm rèm không chỉ có dấu vết từng treo khung tranh, mà còn có cả bức tranh còn thiếu nữa.
Cô đã dần hiểu cách chơi nên vì thận trọng, cô vẫn gỡ bức tranh treo trên tường kia xuống.
Quả nhiên, đằng sau bức tranh đó còn có hình dáng của một khung tranh khác.
Cô không kìm được mà thở dài: Ekip show này được đấy.
Trong phòng điều khiển.
Tô Mạch đang bị Tô Nhan liên tục lên án, nhìn thấy Tô Nhan đang sắp xếp khung tranh theo thứ tự đâu vào đấy, đôi mắt phượng hiện lên nét cười.
Cô em gái này của cô ấy mà nghiêm túc thì trông còn khá, một khi mà nổi hứng diễn trò lên thì trông sẽ hề đến không nhìn nổi.
Cô ấy dời tầm mắt đi, dặn dò: “Bảo nhóm NPC thứ hai vào vị trí đi.”
“Vâng.”
Lâm Dịch Hàm vừa trở về sau khi làm xong việc, đang thở hổn hển, mà vừa nhìn thấy Tô Mạch, sự mệt mỏi của cô ta lập tức biến mất, ánh mắt tràn đầy vẻ sùng bái.
Để được tham gia ekip chương trình này, cô ta đã nài nỉ bố mình suốt hai ngày, sau đó bố cô ta mới xin được cho cô ta một cơ hội làm chân chạy vặt, để cô ta có thể gần gũi hơn với thần tượng của mình.
Từ bốn năm trước, khi đọc bài báo do Tô Mạch viết, cô ta đã vô cùng khâm phục lòng dũng cảm và sự hiểu biết của Tô Mạch.
Đó chính là chiến trường đấy, với gia cảnh của Tô Mạch, cho dù tòa soạn có sắp xếp, cô ấy cũng có thể không đi. Nhưng Tô Mạch lại chủ động xin đi, còn ở đó những ba năm, nếu không phải do bị thương, có lẽ cô ấy còn chưa xin nghỉ.
Ngoài việc có đủ dũng khí, Tô Mạch còn không hề thua kém bất kỳ một tiền bối nào ở chiến trường về kỹ năng chuyên môn. Ngoài ra, Tô Mạch cũng rất đam mê nhiếp ảnh, cô ta nghe nói có một đồng nghiệp là phóng viên nhiếp ảnh đã về nước. Để tiếp tục đưa tin, Tô Mạch đã cáng đáng luôn cả hai công việc, ngoài viết bài, cô còn làm nhiếp ảnh bán thời gian.
Cô ta còn nghe nói chính Tô Mạch đã chủ động từ bỏ quyền thừa kế Hâm Trạch.
Sao cô ta có thể không ngưỡng mộ một người vừa nghị lực vừa dũng cảm, lại có năng lực chuyên môn hơn người chứ?
Ở hiện trường tầng ba.
Với sự giúp đỡ của Sở Ngữ Hâm, Tô Nhan đã đưa tất cả các bức tranh về đúng vị trí.
Rầm.
Cô quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy ngăn kéo của bàn trang điểm bị mở ra.
Sở Ngữ Hâm xoay người đi đến trước ngăn kéo, quả nhiên bên trong có một chiếc chìa khóa bằng đồng.
Nàng nhặt chìa khóa lên, đi đến trước ổ khóa, ngồi xổm xuống tra chìa khóa vào, khẽ vặn nhẹ một cái, cánh cửa liền chuyển động.
Thấy Tô Nhan muốn đi phía trước, Sở Ngữ Hâm lập tức đứng dậy kéo tay Tô Nhan: “Mình giao phía sau lưng cho cậu đấy.”