Tô Nhan nhìn từ trên xuống dưới, tìm cách mở nó ra.
Thấy cô như vậy, Trương Hải Châu và Sở Ngữ Hâm cũng tham gia tìm kiếm.
Hoàng Y nhìn họ ngồi xổm trước bức tường, kiểm tra từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt.
Rất nhanh, cô ta không thể cười nổi nữa, bởi vì không biết Sở Ngữ Hâm đã chạm vào chỗ nào mà vách âm tường mở ra, lộ ra chiếc hộp gỗ bên trong.
Tô Nhan tỏ vẻ tò mò, cô vừa lại gần, Sở Ngữ Hâm đã mở hộp gỗ ra.
“Sao trong đây lại có một khối rubik nữa thế?” Trương Hải Châu gãi đầu hỏi.
Sở Ngữ Hâm cầm khối rubik trong tay, cẩn thận xem xét: “Sáu mặt đều được vẽ bằng bút.” Nàng quay đầu nhìn Tô Nhan: “Cậu biết chơi rubik không?”
Tô Nhan nhận lấy khối rubik. Khối rubik trong tay cô, chưa đầy phút, khối rubik đã được khôi phục nguyên trạng, các nét vẽ trên đó cũng đều được kết nối với nhau, tạo thành 6 con số khác nhau.
Đồng thời, Chu Ngao cũng khôi phục khối rubik, cũng thu được 6 con số không giống nhau.
Sở Ngữ Hâm nhìn chằm chằm vào hai khối rubik, đưa ra suy nghĩ của mình: “Tôi thấy những con số tương ứng ở cùng màu sắc cũng không lớn. Có phải mật khẩu là tổng của hai khối rubik chăng?” Như chợt nghĩ ra điều gì, nàng quay lại nhìn chiếc hộp gỗ trong tay cô, cuối cùng nhìn thấy sáu ô vuông nhỏ màu sắc khác nhau trên thành bên phải của chiếc hộp gỗ: “Đây hẳn là thứ tự của mật khẩu.”
Tô Nhan nhấc chân đi về phía cần nhập mật khẩu, nói: “Mọi người đọc đi, tôi nhập cho.”
Sở Ngữ Hâm nhận lấy khối rubik từ Chu Ngao, vừa sắp xếp lại theo màu sắc để tính toán, vừa nói: “786239.”
Sau khi Tô Nhan nhập vào dãy số tương ứng, trực tiếp nhấn nút xác nhận.
Không nghe thấy động tĩnh gì, cô lại bước sang một bên, nhìn cánh cửa không chớp mắt.
“Lúc nãy thầy Âu mới nói, lúc bắt đầu thường sẽ không phức tạp như vậy, mấy người…”
Lời nói phía sau của Hoàng Y chợt dừng lại khi nhìn thấy Tô Nhan mở cửa đi lên cầu thang.
Nhưng Tô Nhan không tốt tính như Sở Ngữ Hâm, cô quay lại mỉm cười ngọt ngào với Hoàng Y: “Xin lỗi nhé, nó đúng là phức tạp như vậy đấy.”
Hoàng Y lập tức tái mặt, trực giác mách bảo cô ta rằng Tô Nhan không phải là người hiền lành gì.
Thấy Hoàng Y ăn quả đắng rồi, Tô Nhan tỏ vẻ mình rất vui, hát hí mà rằng: “Phong thủy luân lưu chuyển, thương thiên nhiễu quá thùy… (Tạm dịch: thời thế thay đổi, trời xanh có bỏ qua ai…)”
Sở Ngữ Hâm đi sau cô, ngẩng đầu nhìn bóng lưng cô trắng trợn thế có ổn không?
Chu Ngao và Trương Hải Châu nhìn nhau một cái rồi cũng đi theo, Âu Kiệt theo sát phía sau.
Thấy mọi người đều đi cả, Hoàng Y chỉ có thể thu suy nghĩ của mình lại, chạy theo: “Thầy Âu, đợi em với được không?”
Tô Nhan đang hát hí, nghe thấy vậy lập tức giơ tay xoa xoa da gà trên cánh tay mình.
Chẳng mấy chốc cô đã lên đến tầng hai, nhìn sang trái thì thấy đường đã bị chặn, đành phải nhắm mắt làm ngơ tiếp tục đi lên.
Cô tưởng rằng tầng ba cũng bị chặn, tổ tiết mục lại để cho cô hai cánh cửa, cô nhìn trái nhìn phải, lưỡng lự một chốc rồi quay đầu nhìn Sở Ngữ Hâm: “Trái hay phải?”
“Lúc nãy lá thư đó có viết Alyssa thích mặc váy đỏ và thích đọc sách trên ban công tầng hai, còn nói rằng vợ chồng Slime chỉ có một cô con gái là Alyssa, mình nghi ngờ “cô ta” mà quản gia nhắc đến chính là…”
Tô Nhan tiếp lời: “Là Alyssa.” Cô suy nghĩ một lúc, đã có ý tưởng: “Nếu mục tiêu là tầng hai thì chắc chắn ekip chương trình đã để lại một lối đi xuống tầng hai.”
“Câu này tôi biết làm, tiếp theo đây chúng ta cần tìm ra lối đi này.” Trương Hải Châu trả lời.
“Tôi biết ngay là vậy mà.”
Tô Nhan phớt lờ lời Âu Kiệt nói, đi về phía bên phải, Sở Ngữ Hâm cũng không có ý kiến gì mà đi theo luôn.
Đương nhiên Trương Hải Châu cũng muốn đi theo cô, anh ta vừa đến gần, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cánh cửa.
Nghe thấy tiếng động, Tô Nhan và Sở Ngữ Hâm đồng loạt quay lại, chỉ thấy cửa đã đóng, đám người Trương Hải Châu cũng không tới đây được.
“Sao thế này? Có cần phải chơi vậy không?” Chu Ngao cạn lời.
Tô Nhan và Sở Ngữ Hâm tìm kiếm hết mọi ngóc ngách trên cánh cửa vẫn không tìm thấy công tắc điều khiển đóng mở, chỉ đành bỏ cuộc.
Thấy đám người Chu Ngao và Trương Hải Châu đều buồn bực, Tô Nhan mới nói: “Đừng bi quan như vậy, cửa ải là vật chết, nhưng con người là vật sống. Tầng ba lớn như vậy, có khi còn có phòng mở được, có lẽ chúng ta cứ đi về phía trước là sẽ lại gặp nhau thôi.”
“Vậy hai người cẩn thận nhé.” Trương Hải Châu và Chu Ngao đồng thanh dặn dò.
Tô Nhan và Sở Ngữ Hâm khẽ ừ một tiếng rồi xoay người tiếp tục đi về phía trước. Sau khi đi qua hành lang dài khoảng hai mét, họ bước vào một căn phòng được trang trí cực kỳ đơn giản, chỉ có một cái giường và một bàn trang điểm, mỹ phẩm trên bàn trang điểm đổ xiêu vẹo, trên ba vách tường treo tranh sơn dầu.
Trên bức tường ở đầu giường dán một mảnh giấy, trên đó viết: “Sau khi rút khỏi giới, tôi được thừa kế trang trại, bắt đầu cuộc sống trồng cây của một bệnh nhân mắc bệnh ung thư lười biếng.” Xác nhận là gg (?) rồi, Tô Nhan lại hướng tầm mắt về phía chiếc hộp nhỏ trên tủ đầu giường. Cô vừa định bước tới thì ngọn đèn đang hoạt động bình thường đột nhiên sáng lóe lên, chỉ trong nháy mắt, căn phòng sáng sủa đã chìm vào bóng tối.
Nghĩ đến chuyện Tô Nhan sợ bóng tối, Sở Ngữ Hâm đang định lên tiếng hỏi Tô Nhan, bên tai nàng đã vang lên tiếng hát của Tô Nhan rồi.
“Cừu Vui Vẻ, Cừu Xinh Đẹp, Cừu Lười Biếng…”
Sở Ngữ Hâm men theo giọng hát êm tai, vừa tiến lại gần đã bị ôm chặt lấy.
Chế độ chụp đêm.
Trừ hai chân ra, cả người Tô Nhan đều dán sát vào Sở Ngữ Hâm, mà tiếng hát trong miệng cô cũng không ngừng lại.
Ở khoảng cách gần như vậy, Sở Ngữ Hâm có thể dễ dàng ngửi thấy mùi cỏ cây thoang thoảng trên người Tô Nhan.
Đôi tay siết chặt quanh eo không chỉ khiến nàng không biết làm sao mà còn khiến lòng nàng xao động. Trong đầu nàng không khỏi nghĩ đến chuyện đêm đó, Tô Nhan cũng dùng đôi tay này ôm eo nàng thật chặt như bây giờ, để hai cơ thể mềm mại dán sát vào nhau.
Thân hình tưởng chừng như gầy gò của Tô Nhan lại ẩn chứa một sức mạnh cường đại, mặc dù công hiệu của thuốc đã biến mất nhưng Tô Nhan vẫn không chịu thả nàng ra, mãi đến khi nàng xin tha, Tô Nhan mới dừng lại.
Dừng lại đi, đừng nghĩ tới những thứ đó nữa.
Nàng lên tiếng trấn an cô: “Mình vừa nhìn thấy công tắc ở chỗ bàn trang điểm, giờ mình qua bật đèn ngay đây, cậu đừng sợ.”
Bị vạch trần, Tô Nhan cảm giác mặt mình nóng bỏng rát, lập tức phủ nhận: “Mình không sợ, mình là Nữu Hỗ Lộc Tô Nhan cơ mà, sao có thể bị bóng tối đánh bại được?”
Phòng livestream.
[Thế nào là vịt chết còn mạnh miệng? Không phải đang nói Tô Nhan sao?]
[Hahaha, hóa ra Nữu Hỗ Lộc Tô Nhan nhát cáy thế.]
[Sao trong lời nói của Sở Ngữ Hâm lại có chút nuông chiều thế nhỉ? Nếu tôi nhớ không lầm, những nụ hôn trong các bộ phim trước đây của Sở Ngữ Hâm đều là mượn góc, ở trong giới nhiều năm như vậy nhưng gần như không có scandal nào. Tôi nghi ngờ rằng Sở Ngữ Hâm kéo người nhà đến để quay lại.]
[Kéo người nhà đến gì chứ? Tôi hỏi rồi, Tô Nhan là cô chủ của Hâm Trạch, cô ấy và phó đạo diễn Tô Mạch của cái show này là chị em ruột.]
[Nếu không phải mặt Tô Nhan tái mét, tôi còn cho là Tô Nhan đang sàm sỡ Sở Ngữ Hâm đấy.]
…
Ở hiện trường.
Sở Ngữ Hâm bất đắc dĩ giơ tay đỡ trán, chậm rãi đi về phía bàn trang điểm theo trí nhớ.
Tô Nhan vốn đang vùi đầu trong lòng Sở Ngữ Hâm bất giác buông lỏng tay khi nghe thấy hơi thở nặng nề của Sở Ngữ Hâm. Cô dịch người từ trong lòng Sở Ngữ Hâm ra, nhưng vẫn nắm chặt tay Sở Ngữ Hâm, suy nghĩ đủ thứ chuyện.
Cô vừa phỉ nhổ thói xấu sợ tối của mình, vừa hối hận vì mất mặt trước Sở Ngữ Hâm.
Chợt cô nhận thấy Sở Ngữ Hâm dừng lại, cơ thể cũng trở nên cứng ngắc.
Cô lên tiếng hỏi theo quán tính: “Sao thế?”