Sau Khi Bạo Hồng Tôi Cầm Huy Chương Thế Vận Hội Olympic

Chương 11: Uy Hiếp




Mưa xuân như tơ, trên sợi tóc của Quý Trich Nguyệt rơi xuống một tầng hơi nước.

Cô bắn tên, camera quay mặt bên của cô.

【 Ngao ngao, góc nghiêng của A Nguyệt tuyệt mỹ 】

【 Ba năm trước Quý Trích Nguyệt vẫn là khuôn mẫu chỉnh dung của giới giải trí, cái cung độ mũi kia, vừa cao vừa thẳng 】

【 Bây giờ không phải thời kỳ đỉnh điểm nhan sắc của Quý Trích Nguyệt, khi đó rất nổi tiếng a, đều là nhan cẩu của cô ấy 】

【 Nổi tiếng nuôi người, hiện tại không xinh đẹp như trước. Trải qua lên xuống, nhân khí biến chất, hiện tại khí chất càng lắng đọng lại 】

Thời điểm cô cầm mũi tên, khí thế cả người đều thay đổi.

Trừ bỏ cái bia phía trước, trong ánh mắt của cô không có đồ vặt gì khác. Ánh mắt chắc chắn, không sợ gì cả, một mũi tên kia phá gió bắn ra, không gì chặn được.

Ngay cả Phó Nhất Bạch cũng không thể không thừa nhận, giờ phút này Quý Trích Nguyệt ở trong mưa xuân, có loại năng lực hấp dẫn trí mạng. Hắn nhất thời hoảng hốt, nơi phát ra loại lực hấp dẫn này.

Ngay lúc Phó Nhất Bạch nói ra luận bàn, Quý Trích Nguyệt sảng khoái mà nói, "Được."

Đang lo không có người có thể cùng cô đánh.

Mưa có xu thế càng mưa càng lớn.

Quý Trích Nguyệt mắt nhìn lên trời "Tốc chiến tốc thắng."

Chỉ có một cây cung, năm mũi tên. Hai người thay phiên bắn 3 mũi.

Cung tiễn đồ chơi, đối với Phó Nhất Bạch mà nói chính là việc trẻ con. Bắn trúng hồng tâm không hề có tính khiêu chiến lớn, đối với người yêu thích bắn tên tới nói, khó khăn cực thấp.

Vừa rồi hắn ở chỗ Quý Trà thử qua một lần, hắn nắm chắc ba lần hồng tâm. Nghiền áp Quý Trích Nguyệt, hoàn toàn không có vấn đề.

Phó Nhất Bạch tự tin "Nếu không phải lực độ dây cung không đủ, bằng không tôi có thể cho cô đứng 5 mét."

Quý Trích Nguyệt chỉ là đơn giản mà nói một câu "Tự tin là chuyện tốt."

Phó Nhất Bạch: "......"

Phó Nhất Bạch còn tưởng có thể bắt bẻ vài câu, Quý Trích Nguyệt không để ý đến hắn. Tròng lúc bắn tên, cả người đều rất trầm tĩnh cùng hưởng thụ.

Thi đấu bắt đầu. Phó Nhất Bạch bắn trước một mũi tên, hắn tư thế lão luyện tiêu chuẩn, một mũi tên hồng tâm.

Quý Trà ở dưới mái hiên vỗ tay "Oa, Bạch ca thật soái!"

Phó Nhất Bạch gợi lên khóe môi, hai ngón tay chống cái trán, hướng Quý Trà hất tóc một cái. Hắn lớn lên đẹp trai, ngón tay lại thon dài, các fan ở phòng phát sóng trực tiếp ngao ngao kêu.

【 A a a a ca ca ta đã trở lại, quá soái 】

【 Giờ khắc này, ta đã quên hắn kêu xú miệng 】

Quý Trích Nguyệt lên sân khấu, không hề nghi ngờ hồng tâm.

Dịch Sở Minh điên cuồng trầm trồ khen ngợi, "Tỷ tỷ giỏi nhất!"

Dịch mẫu cũng ở bên cạnh vỗ tay, còn có Tiểu Thái.

Phó Nhất Bạch liếc nhìn Tiểu Thái, vừa rồi vỗ ay cũng chưa ra sức như vậy. Tiểu Thái ngượng ngùng mà thu tay lại, nghĩ thầm có biện pháp nào sao, Quý Trích Nguyệt liền rất hút fan a.

Cứ như vậy thì không phân được thắng bại.

Phó Nhất Bạch kiến nghị "Chúng ta đem hồng tâm vẽ nhỏ một chút đi."

Quý Trích Nguyệt không có dị nghị, cô cơ hồ không nghi ngờ quy tắc thi đấu.

Dịch Sở Minh cống hiến ra com-pa, tổ tiết mục đem hồng tâm vẽ thành hình tròn càng nhỏ, khó khăn lập tức tăng lên.

Phó Nhất Bạch mũi tên thứ hai, bắn trúng vòng tròn nhỏ nhất kia.

Quý Trích Nguyệt nhướng mày, Phó Nhất Bạch kỹ thuật ở bên trong những người nghiệp dư thì không tệ lắm.

Phó Nhất Bạch thoáng nhìn biểu tình của Quý Trích Nguyệt, trong lòng có chút đắc ý.

Đến lúc Quý Trích Nguyệt bắn, trên trời bỗng xuất hiện sấm sét, mọi người đều hoảng sợ. Bầu trời đen kịt tựa như vẽ ra một đạo sấm chớp.

Dịch Sở Minh sợ sét đánh, cả người dán về phía mẹ.

Khán giả nghe được một trận tiếng người ồn ào trong phòng phát sóng trực tiếp, đối lập, Quý Trích Nguyệt ở trước màn ảnh.

Biểu tình trên mặt cô không thay đổi. Ở trước mặt cái bia kia, giống một tòa núi bất động.

Tia chớp còn chưa có trôi đi, mũi tên thứ hai của Quý Trích Nguyệt bắn ra, trúng hồng tâm.

Người chung quanh vỗ tay trầm trồ khen ngợi!

Mũi tên thứ ba, Phó Nhất Bạch áp lực lớn, mũi tên này nhất thiết phải mãn phân. Ít nhất phải cùng Quý Trích Nguyệt đánh ngang tay, mới không mất mặt.

Hắn trong lòng loạn, mũi tên thứ ba, bắn trật, không vào chính giữa hồng tâm.

Không chỉ có fans Phó Nhất Bạch khẩn trương, fans mới của Quý Trích Nguyệt càng khẩn trương

【 Tỷ tỷ muốn bắn hồng tâm a! 】

【 Mũi tên cuối cùng, áp lực quá lớn. Bắn tên không chỉ khảo nghiệm kỹ thuật, càng khảo nghiệm tâm lý 】

【 Tình huống phát sinh ở sân thi đấu thật sự rất nhiều, đặc biệt là ở bên ngoài, bên ngoài gió, mưa, ánh sáng, đều sẽ ảnh hưởng thành tích tuyển thủ. Cho nên tuyển thủ có thiên phú, sẽ phán đoán được gió ảnh hưởng đến độ chính xác khi bắn tên. Bất quá may mắn lần này chỉ có mưa......】

Nói cái gì tới cái gì.

Quý Trích Nguyệt tiếp nhận mũi tên trong tay Phó Nhất Bạch, nhạy bén mà bắt giữ gió tới.

Tóc mái của cô lắc lắc, vạt áo cũng thổi đến bên người. Gió có xu thế to dần, sao lại thế này, vừa rồi còn không có gió.

【 Quá xui xẻo! Gió tới! 】

【 Còn có thể bắn trúng bia ngắm sao? Gió lớn như vậy, ta không cầu hồng tâm, chỉ cầu bắn trúng bia ngắm! 】

Quý Trích Nguyệt chân mày nhíu nhíu, như suy tư gì đó mà nhìn về phía Quý Trà, Quý Trà trên cổ không đeo ngọc thạch, đeo ở nơi khác?

Quý Trà bị Quý Trích Nguyệt nhìn, cổ chợt lạnh. Lùi lại phía sau.

Quý Trích Nguyệt thu hồi ánh mắt, tâm vô bên thải mà cầm mũi tên, cô dùng nhiều thời gian hơn bắn mũi tên ra.

"Phanh" một tiếng, trúng hồng tâm, tại đồng thời, mũi tên bắn thủng bia, đính vào tường.

Toàn trường kinh ngạc, camera quay chụp một chút biểu tình yên lặng bất động của những người khác, Tô Việt khoa trương nhất, cằm đều sắp rớt trên mặt đất.

Quý Trích Nguyệt một mũi tên, cư nhiên bắn thủng cái bia......

Phòng phát sóng trực tiếp màn ảnh đẩy mạnh, fans ngao ngao kêu.

【 Trời ạ, gió lớn như vậy. Bắn thủng cái bia! 】

【 Đạo cụ thi đấu chính thức sẽ không xuất hiện loại tình huống này, nhưng là, vừa mới thế mà bắn thủng cái bia!!! 】

【 Ô ô ô ô, ta đã chết! Tỷ của ta thật soái! 】

【 Quý Trích Nguyệt có phải hay không thật sự có chút thiên phú? Bắn trúng nhiều như vậy, không có khả năng toàn dựa vận khí, đặc biệt là mũi tên cuối cùng trong gió kia 】

Quý Trích Nguyệt thắng. Thật sự rất châm chọc, tổ tiết mục toàn trường vỗ tay, phảng phất như chơi đao thật kiếm thật, không phải là đồ chơi của trẻ em.

Phó Nhất Bạch khô cằn nói "Cô rất lợi hại."

"Anh cũng không tồi." Quý Trích Nguyệt cũng không bủn xỉn khích lệ.

Không nghĩ tới cô sẽ khen chính mình, Phó Nhất Bạch giật giật môi, không có gì nói "Trời mưa lớn, vào nhà đi."

Nước mưa lách cách rơi xuống, lục lạc trong viện kêu leng ka leng keng.

Nhóm nhiếp ảnh gia yêu quý máy móc, máy quay phim rút lui cực nhanh, nhân viên công tác chạy mưa, trong sân náo nhiệt đến cực điểm.

Phát sóng trực tiếp kết thúc. Trên Weibo tự nhiên mang ra đề tài, xông lên hot search. Quý Trích Nguyệt mỗi ngày một cái hot search, Tiết Đại Manh chỉ cảm thấy dương mi thổ khí.

Một hai phút, máy quay phim tất cả đều rời đi, sân cơ hồ không còn gì.

Quý Trích Nguyệt bắn một mũi tên cuối cùng, "Hưu" mộ tiếng, bắn vào dưới chân Quý Trà, cắm vào bùn đất.

Mũi tên này mà đi phía trước một chút, có lẽ có thể bắn thủng mu bàn chân Quý Trà.

Quý Trà lại tức giận lại sợ hãi "Quý Trích Nguyệt cô làm cái gì vậy?"

Quý Trà hai mắt chứa đầy nước mắt ủy khuất, luận thể lực, nàng ta hoàn toàn đánh không lại Quý Trích Nguyệt. Chỉ có thể xem đến bên người mẹ con Dịch Sở Minh, hy vọng hai người bọn họ có thể chủ trì công đạo.

Lại không nghĩ, Dịch Sở Minh cùng mẹ hai người làm như cái gì cũng chưa thấy, trực tiếp tránh ra. Rõ ràng là giữ gìn Quý Trích Nguyệt.

Quý Trích Nguyệt đi đến bên người Quý Trà, cô cao hơn Quý Trà mười cm, cong eo xuống một chút, ở bên tai Quý Trà nói, "Tôi không phải nói với cô, không cần đeo ngọc sao?"

Vừa rồi thình lình xảy ra sấm sét, cùng với hướng gió không tầm thường, chỉ có thể là hệ thống trà xanh quấy phá.

"Trà Trà, cô tại sao lại không nghe lời như thế a?"

Không biết có phải hay không bị lạnh, đối mặt với Quý Trích Nguyệt trần trụi uy hiếp, hàm răng Quý Trà có chút run lên "Tôi không biết cô có ý tứ gì, ngọc thạch của tôi, tôi muốn đeo liền đeo."

"Thật là của cô sao?" Quý Trích Nguyệt hỏi lại.

Quý Trà không lời gì để nói, vội vàng che chở ngọc thạch chạy đi, đóng lại cửa phòng, sợ Quý Trích Nguyệt sẽ làm gì đối với nàng ta.

Quý Trà gọi điện thoại cho Quý thị khóc lóc kể lể, cáo trạng Quý Trích Nguyệt ở bên trong tiết mục khi dễ nàng ta vân vân.

Chỉ chốc lát sau, Quý thị gọi điện thoại giáo huấn Quý Trích Nguyệt, lại phát hiện, phương thức liên lạc đã bị Quý Trích Nguyệt kéo đen.

Bọn họ đành phải dùng điện thoại Quý Trích Tinh gọi qua.

Quý Trích Nguyệt tnghe máy, Quý thái thái đổ ập xuống "Trong tiết mục vì cái gì muốn khi dễ Quý Trà?"

"Ai nói cho bà tôi khi dễ cô ta?" Quý Trích Nguyệt nói, "Cô ta gọi điện thoại cùng bà nói sao?"

Cameras lại không chụp được, khẳng định là Quý Trà nói cho bọn họ.

Quý thái thái một bụng lời nói muốn mắng cô bị ngạnh giữ lại, bọn họ gạt Quý Trích Nguyệt, đã sớm nhận Quý Trà trở về, Quý Trích Nguyệt còn không biết chuyện này, nói là Quý Trà gọi điện thoại tố cáo cô, sự tình liền cho đưa ra ánh sáng.

Nghe không được thanh âm bên kia, Quý Trích Nguyệt chính mình nói "Nga, tôi đúng là khi dễ cô ta."

Lời này liền rất thiếu đánh, Quý thị kém chút tức xỉu, con gái bảo bối của bà ta bị khi dễ, thiếu chút nữa bị bắn thủng ngón chân "Quý Trích Nguyệt, mày trở về xem ba mày có hay không đánh chết mày."

"Ông ta?" Quý Trích Nguyệt dừng một chút, tự hỏi khả năng trong lòng "Thể lực của ông ta không bằng tôi."

Quý thị hậu tri hậu giác bị Quý Trích Nguyệt mang lên trời, lại bị cúp điện thoại, lại lần nữa kéo đen, cả người tức giận đến phát run.

Quý thái thái rót vài cốc trà bình tĩnh, nghĩ thầm Quý Trích Nguyệt dựa vào bộ tổng nghệ này được một chút nhân khí, còn muốn lật trời. Phong sát, nhất định phải phong sát cô ta!

Chính là trên Weibo video cô ngược gió bắn tên, nhiệt độ chỉ tăng không giảm, dân mạng bình luận nói rất muốn xem Quý Trích Nguyệt dùng cung tiễn thaatjt thi đấu.

Phong sát cũng không dễ dàng, nhưng chỉ cần Quý Trích Nguyệt còn ở Tinh Diệu, Quý thị liền có thể xử lý cô ta!

Quý Trích Nguyệt cúp điện thoại, thuần thục mà kéo đen.

Cô đoán bước tiếp theo Quý thị sẽ động thủ với cô, cái gameshow này cô ở không lâu. Bên kia Gia Hòa đánh giá giá trị của cô, cô giống như một miếng thịt heo, bị chủ lăn qua lộn lại, kén cá chọn canh định giá.

Loại cảm giác bị động này cô không thoải mái, so với ngồi chờ chết, cô càng thích chủ động xuất kích. Trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn chuẩn bị tài liệu, tự hỏi định vị nhân thiết sẽ như nào.

Sau đó gọi điện thoại cho Tiết Đại Manh "Mãnh ca, em ở trong tiết mục chỉ sợ không được lâu. Có thể cho em số điện thoại cùng hòm thư của lão bản anh không?"

"Lão bản của anh?" Anh của em cũng không dám gọi, Tiết Đại Manh một trận chột dạ "Nhắn tin cho em, em muốn làm gì?"

Quý Trích Nguyệt mấy ngày nay chuẩn bị một phần tài liệu nhân thiết "Muốn cùng lão bản anh nói chuyện, giá trị con người của em."

"Giá trị con người?" Nếu không phải Tiết Đại Manh cùng cô thân quen, hắn đều phải hiểu sai. Nhưng là cô đi nói dùng được sao? Bùi Hằng nói một không hai, không ai có thể ảnh hưởng quyết đoán của hắn.

Quý Trích Nguyệt muốn thử xem, không đâm tường nam không quay đầu lại.

Lão bản Gia Hòa - Bùi Hằng, ở trong tiểu thuyết, là người cuối cùng Quý Trà muốn thông đồng nhưng không được. Là tương đối chính trực, đầu óc bình thường, sẽ không bởi vì nữ nhân thế nào, Quý Trích Nguyệt đối loại nhân thiết này vẫn là có chút hảo cảm.

Quý Trích Nguyệt đoán, Bùi Hằng hẳn là tuổi lớn, cuồng công tác.

Cô gọi điện thoại qua đi, cẩn thận tôn kính "Ngài hảo."

Không nghĩ tới người tiếp điện thoại bên kia, thanh âm nghe tới còn rất trẻ "Ngài hảo."

"Tôi là Quý Trích Nguyệt, mạo muội gọi điện thoại cho ngài."

"Không mạo muội."

Quý Trích Nguyệt: "?"

Người bên kia giải thích "Anh trai tôi đi ra ngoài, tôi là em trai Bùi Hằng, Bùi Huyễn."