Diệp Lạc Dao kìm nén sự kích động, tầm mắt đầu tiên rơi trên người Ngụy Thanh ngồi cạnh Cố Tung.
Cố Tung ban đầu không để ý đến nhóm người Diệp Lạc Dao, vẫn đang nói chuyện với Ngụy Thanh: "..... Đứa bé Tiểu Dư này thích chơi đùa, cậu lớn tuổi hơn nó, rất nhiều chuyện cậu phải chiều theo ý nó nhiều chút....."
Ngụy Thanh gật đầu, nhìn như nghe lọt những lời Cố Tung nói.
Cố Tung thấy vậy thở phào, quay đầu liền nhìn thấy nhóm người Diệp Lạc Dao đi tới, hai mắt ông ta lập tức sáng lên.
Điều ông ta không chú ý tới chính là, ngay khi ông ta quay đầu, đáy mắt Ngụy Thành hiện ra một tia chán ghét rõ ràng, cho dù nhìn thấy đám người Diệp Lạc Dao, y cũng không hề che giấu.
Diệp Lạc Dao chớp mắt:
【 Hửm? Mình không nhìn nhầm đấy chứ? Ngụy Thanh trông giống như rất ghét Cố Tung? 】
【 Không đúng, trong cốt truyện gốc Ngụy Thanh cực kỳ ngưỡng mộ Cố Tung, tại sao Ngụy Thanh lại ghét Cố Sung? Chẳng lẽ cuối cũng hắn cũng tỉnh ngộ, phát hiện cả nhà này đều là cặn bã? 】
Cuốn tiểu thuyết có sự tham gia của Cố Dư và Ngụy Thanh là cuốn tiểu thuyết có tên "Lãng tử quay đầu cưỡng chế yêu văn", Cố Dư chính là đại thiếu gia hào môn trong tiểu thuyết, mà Ngụy Thanh lại là học sinh bình thường tốt nghiệp từ trường đại học nổi tiếng, thông qua tuyển chọn tiến vào tập đoàn Cố thị.
Bởi vì Ngụy Thanh có năng lực làm việc xuất sắc, hai năm sau được Cố Tung cân nhắc cho Ngụy Thành làm trợ lý của mình, cũng chính vì lý do này, Ngụy Thanh mới được Cố Dư nhìn trúng.
Ngụy Thanh sinh ra là nam nhưng lại có tướng mạo là nữ, là khuôn mặt nhìn một cái liền rất khó để người ta quên đi.
Khi lần đầu tiên Cố Dư gặp Ngụy Thành liền nổi lên tâm tư xấu xa. Đáng tiếc, Ngụy Thanh không thích Cố Dư, làm ngơ trước các loại bày tỏ của hắn.
Không ngờ các loại trốn tránh của Ngụy Thanh ngược lại càng kích thích ham muốn chinh phục của Cố Dư, Cố Dư gần như dùng mọi thủ đoạn có thể dùng được dùng trên người Ngụy Thanh.
Khoảng một năm sau đó, Ngụy Thanh rốt cuộc mềm lòng, xác nhận quan hệ với Cố Dư.
Nhưng dù đã xác nhận mối quan hệ, Cố Dư cũng là chó vẫn không thể thay đổi thói quen ăn cứt, ngoại tình ăn vụng vô số lần, nhưng Cố Sư làm rất cẩn thận, chưa lần nào từng bị Ngụy Thành phát hiện qua.
Nếu Diệp Lạc Dao nhớ không lầm, đoạn cốt truyện "bắt gian" này xảy ra tầm giữa cuốn tiểu thuyết, lần này Ngụy Thanh phát hiện Cố Dư ngoại tình, còn là Ngụy Thanh trong vô tình phát hiện ra.
Nhưng nhìn thấy sự chán ghét sâu sắc trong đáy mắt Ngụy Thanh, Diệp Lạc Dao đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
【 Chẳng lẽ cốt truyện xảy ra sai sót? Vậy bắt gian hôm nay ———— 】
Trong lúc nhớ lại, hai nhóm người chạm mặt.
Lại lần nữa nhìn thấy Diệp Lạc Dao, sắc mặt hai người Cố Nhu và Cố Tung đều có chút phức tạp.
Cố Nhu không thích Tần Diệu, càng không thích Diệp Lạc Dao.
Nghĩ đến vừa rồi Tần Hồng Hi trách mắng bà vì Diệp Lạc Dao, trong mắt Cố Nhu lóe lên một tia uất hận.
Quả nhiên, trong cái nhà này của bọn họ, đã sớm không có một chỗ đứng cho mình!
Cố Nhu nghĩ đến đây, hai mắt chợt đỏ ửng.
Nhưng cố tình bà vừa mới bị Tần Hồng Hi cảnh cáo một trận, bà hiện tại thật sự không dám trở mặt với Tần Diệu, càng không dám làm khó Diệp Lạc Dao.
Vì thế Cố Nhu dứt khoát xoay người rời đi, định tránh xa tầm mắt.
Chính là vào lúc này, Cố Tung đột nhiên kéo tay bà lại.
Cố Nhu lập tức cau mày.
Cố Tung không tán thành mà nhìn bà, sau đó hạ giọng nói: "Chị, bây giờ chị không thể đi, coi như là vì Tiểu Dư."
Nhắc đến Cố Dư, bước chân của Cố Nhu thoáng dừng lại.
Nghĩ tới những gì Cố Tung vừa nói với bà, vẻ mặt bà thay đổi liên tục, tuy nhiên sắc mặt vẫn không dễ nhìn, nhưng rốt cuộc vẫn không rời đi.
Cố Tung tự cho rằng mình nói chuyện rất nhỏ, nhưng vẫn bị đám người có mặt nghe thấy.
Ba Hoắc mẹ Hoắc trực tiếp không khách khi mà trợn trắng mắt.
Diệp Lạc Dao ở trong lòng nhỏ giọng mắng một câu:
【 Thật sự là người không biết xấu hổ không ai trong thiên hạ địch nổi, vậy mà còn muốn đưa Cố Dư đến tập đoàn Tần thị. 】
Nói rồi Diệp Lạc Dao đột nhiên dừng lại, tiếp đó cười nói:
【 Được thôi, nếu ông thích đưa con trai vô dụng của mình như vậy, vậy hi vọng ông có thể giữ nguyên ý định ban đầu của mình sau khi tận mắt chứng kiến con trai mình cho mình đội nón xanh. 】
Nghe vậy, khóe miệng đám người đều không nhịn được hơi cong lên.
Tần Diệu không định chào hỏi với bọn họ, cho nên hắn nắm tay Diệp Lạc Dao chuẩn bị tiếp tục tiến lên phía trước.
Lúc này Cố Tung nào có khả năng sẽ để Tần Diệu cứ vậy mà đi, ông nhanh chóng mở miệng: "Này, Tiểu Diệu!"
Tần Diệu không dừng lại chỉ một chút.
Cố Tung nóng vội, vội vàng tiến lên ngăn bọn họ, cười nói: "Vừa nãy là cậu không đúng, cậu ở đây xin lỗi với con, con đừng tức giận với cậu được không?"
Nói rồi, Cố Tung lại vội vàng kéo Cố Nhu: "Còn nữa, con cũng đừng tức giận với mẹ con nữa, nhiều năm như vậy con cũng nên biết tính tình của bà ấy, bà ấy không phải cố ý tức giận với con......"
"Vậy chính là cố ý rồi?"
Diệp Lạc Dao đột nhiên mở miệng ngắt lời Cố Tung.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều yên lặng.
Ngụy Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Lạc Dao.
Trên mặt mấy người Hoắc gia đều mang theo một tia không nhịn được cười.
Hoắc Trạch ở trong lòng nói với mình không được cười, nhưng hắn nhịn rồi lại nhịn, thật sự không nhịn được, phụt một tiếng bật cười.
Sắc mặt Cố Nhu và Cố Tung lập tức trở nên tái nhợt, Cố Nhu hung hăng trừng Diệp Lạc Dao, bà đang định nói gì đó, đột nhiên Cố Tung đưa tay ngăn bà lại.
Hoắc Trạch vốn dĩ còn định tìm cái cớ cho qua, nhưng khi nhìn thấy sự tức giận trong mắt Cố Nhu, hắn dứt khoát không giấu giếm nữa, tiếng cười lập tức cao hơn mấy độ.
Haiz, dù sao nhìn thấy Cố Tung không vui, Hoắc Trạch càng vui hơn.
Ai bảo Cố Tung tìm hắn gây sự trước?
Mà đám người Hoắc gia vốn dĩ định nhịn một chút, nhưng hiện tại thấy Hoắc Trạch cười vui vẻ như vậy, bọn họ cũng không nhịn nữa, đều cười theo.
Cố Tung nghiến chặt quai hàm.
Nếu chỉ có mình Diệp Lạc Dao, ông đã không nhịn được mở miệng chửi từ lâu, nhưng hiện tại Diệp Lạc Dao đang ở cạnh Tần Diệu, còn có toàn bộ người Hoắc gia.
Cố Tung không sợ Diệp Lạc Dao, ông cũng không cần nể mặt với Diệp Lạc Dao, nhưng trước mắt ông vẫn không thể đắc tội với Hoắc gia.
Cho nên cho dù tức giận, Cố Tung cũng chỉ có thể nghẹn cục tức này trong bụng.
Cố Nhu cũng biết rằng bây giờ không phải lúc tranh cãi với bọn họ, ban nãy Tần Hồng Hi mới cảnh cáo bà, mục đích bọn họ đến lần này vẫn chưa đạt được ————
Hai chị em đứng trước mặt đám người, rõ ràng đã tức đến cực điểm nhưng lại không thể không cố gắng đè nén cơn tức giận của bọn họ.
Diệp Lạc Dao thưởng thức vẻ mặt của bọn họ, vẫn cảm thấy khó chịu.
Chính là vì hai người trước mặt này, Tần Diệu thiếu chút nữa chết trong mưa tuyết.
Nhìn thấy hai người này, sao Diệp Lạc Dao có thể không tức giận.
Giống như cảm nhận được cảm xúc của Diệp Lạc Dao, Tần Diệu nắm tay Diệp Lạc Dao chặt hơn.
Diệp Lạc Dao ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Tần Diệu.
【 Làm sao vậy? 】
Tần Diệu hạ giọng nói: "Đừng tức giận."
Diệp Lạc Dao bỗng dưng trừng lớn hai mắt: "Sao anh biết em tức giận?"
【 Chắc mình không biểu hiệu quá rõ ràng đâu đúng không? 】
【 A, quả nhiên, mình và Tần tổng chính là tâm linh tương thông! 】
Diệp Lạc Dao cong hai mắt, tâm tình rốt cuộc cũng tốt hơn.
Tần Diệu thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở phào, cong môi nói: "Đi thôi, chúng ta ra hậu viện trước."
Nói xong đám người lướt qua hai người Cố Như và Cố Tung vẫn còn đang sững sờ đứng yên tại chỗ, đi về phía hậu viện.
Thính lực của Diệp Lạc Dao rất tốt, đi đến sân sau vẫn có thể nghe thấy âm thanh sụp đổ của Cố Nhu từ phòng khách truyền tới.
"...... Nó vậy mà dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với chị, chị dựa vào đâu phải đi xin lỗi với nó......"
Cố Tung an ủi nói: "Nhưng bây giờ cũng hết cách rồi, Tiểu Diệu không phải đứa trẻ nữa...... Huống hồ Tần Hồng Hi hiện tại cũng nói rồi, bây giờ Tần Diệu là người cầm quyền của tập đoàn Tần thị, Tần Diệu không gật đầu, Tiểu Dư phải làm sao?"
"Còn nữa, Tiểu Dư rốt cuộc đi đâu rồi?"
Cố Tung nói rồi gầm với Ngụy Thanh: "Ngụy Thanh! Mau lên! Đi tìm Tiểu Dư, tìm được nó thì mau chóng đưa nó tới cho tôi!"
Sâu sau cách sảnh lớn một đường cửa kính rất xa, Diệp Lạc Dao nhìn thấy Ngụy Thanh nhanh chóng rời đi, không lâu sau, Cố Nhu và Cố Tung lại đi về phía bên này.
Tần gia chuẩn bị thịt nướng tươi ngon cho các khách mời ở sân sau, dưới mái đình có hai chiếc bàn đá, không xa chính là đầu bếp đang nướng thịt.
Sau khi Hoắc Yến ngồi xuống, uống một ngụm nước ngọt, sau đó quay đầu hỏi Tần Diệu: "Bọn họ thật sự không phải thạch cao da chó sao?"
Tần Diệu theo ánh mắt của hắn nhìn sang, không nghĩ ngợi gật đầu: "Là thạch cao da chó."
Nhưng bây giờ không phải thời điểm tốt để đuổi bọn họ đi.
Nghĩ vậy Tần Diệu nhìn Diệp Lạc Dao rồi mới nhìn Hoắc Yến.
Trong lòng Hoắc Yến hơi kinh ngạc.
Tần Diệu cũng nhìn ra bọn họ có thể nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao?
Tần Diệu chưa từng bỏ qua vẻ kinh ngạc trong mắt Hoắc Yến, hắn chợt gật đầu.
Xem ra hắn không đoán sai, quả nhiên cả nhà Hoắc gia cũng có thể nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao vẫn ở bên cạnh.
Đám người đều không nói chuyện, chỉ có Hoắc Yến cúi đầu, nhanh chóng gửi một tin nhắn trong nhóm gia đình: 「 Tần Diệu phát hiện rồi! 」
Mẹ Hoắc dẫn đầu lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
Hai anh em Hoắc Cảnh theo sát phía sau.
Một lúc sau, mẹ Hoắc trả lời trong nhóm: 「 Trước tiên không cần rêu rao. 」
Diệp Lạc Dao còn ở đây.
Vì thế mọi người áp chế kinh ngạc trong lòng xuống, cất điện thoại đi.
Những thịt xiên tươi nướng xong liền được đưa tới, Tần Diệu trước tiên cầm một xiên đưa cho Diệp Lạc Dao, sau đó lại phát xiên nướng cho những người khác.
Cố Nhu và Cố Tung lúc này cũng đi tới.
Vì để không giống vẻ cố tình quá, hai người thậm chí còn đi dạo quanh vườn hoa một vòng mới đi tới.
"Mấy người lại có chuyện gì?"
Tần Diệu thấy vậy, rất không khách khí mở miệng hỏi.
Cố Tung và Cố Nhu vẻ mặt hơi thay đổi, vẫn là Cố Tung bình tính nhất, cười nói: "Tiểu Diệu, chúng ta không phải là muốn nói lời xin lỗi đến con sao?"
"Vừa rồi cậu và mẹ con không đúng, con đừng giận cậu được không?"
Tần Diệu thậm chí không quay đầu nhìn ông ta một cái, kiên nhẫn dùng đũa rút thịt khỏi que sắt, rất nhanh liền đầy một đĩa nhỏ, Tần Diệu lúc này mới đưa đĩa cho Diệp Lạc Dao.
Cố Tung không ngờ sau khi mình nói chuyện, trôi qua lâu như vậy Tần Diệu vậy mà vẫn không nói câu nào, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, ông ta lại nhanh chóng đẩy Cố Nhu bên cạnh.
Cố Nhu nhìn Cố Tung, bà không muốn tới chịu cục tức này, nhưng suy nghĩ lại nghĩ đến Cố Dư, Cố Nhu rốt cuộc vẫn mở miệng: "Mẹ..... vừa rồi là mẹ không đúng, mẹ không nên thể hiện sự không vui...... nhưng mẹ là mẹ của con, Tần Diệu con cũng không cần theo mẹ......"
"Nói xong rồi?"
Tần Diệu thiếu kiên nhẫn ngắt lời Cố Nhu, giọng điệu lạnh lùng "Nói xong rồi thì đi đi."
Cố Nhu nghẹn ngào: "Đây là loại thái độ con dùng để nói chuyện với mẹ ————."
Cố Tung vội vàng ngăn bà lại, vừa nãy hắn mới nói với Cố Nhu phải xin lỗi với Tần Diệu, kết quả vừa tới bà liền thay đổi, trong lòng Cố Tung tức giận, hung hăng liếc xéo Cố Nhu.
Cố Nhu bị Cố Tung trừng, đầu óc coi như thanh tỉnh được một chút, bà mấp máy miệng: "Mẹ...... Tiểu Diệu, xin lỗi."
Vừa nghiến răng, bà rốt cuộc cũng nói ra câu nói này: "Đều là lỗi của mẹ, như vậy được chưa?"
【 Có kiểu xin lỗi như vậy à? 】
Diệp Lạc Dao ở trong lòng lẩm bẩm một câu:
【 Xin lỗi thật không thành ý. 】
Tần Diệu xoa xoa ngón tay của Diệp Lạc Dao, ra vẻ an ủi, lúc này mới quay đầu nhìn hai người: "Vậy nên hai người lại muốn nhờ tôi cái gì?"
Hai người này mỗi lần có chuyện muốn nhờ đến Tần Diệu đều sẽ như vậy, trong những năm này Tần Diệu cũng đã thành thói quen.
Sắc mặt Cố Nhu không tốt, nhưng lần này bà ta cuối cùng cũng học được thông minh không mở miệng nữa.
Cố Tung thấy Tần Diệu chịu mở miệng, trên mặt vui mừng, nhanh chóng nói: "Là như này, Tiểu Diệu, con chắc cũng biết Tiểu Dư bây giờ......"
Cố Tung nói một tràng dài, chủ yếu là muốn để Tần Diệu chịu để Cố Dư vào tập đoàn Tần thị.
Diệp Lạc Dao không muốn nghe, bắt đầu nghiêm túc ăn xiên thịt trước mặt mình, sau khi ăn xong cậu lại nhìn thời gian.
【 Thời gian sắp đến rồi! Còn có 10 phút. 】
Nghĩ đến đây Diệp Lạc Dao không nhịn được đứng dậy, nhìn về phía biệt thự.
Vừa nhìn, Diệp Lạc Dao liền sửng sốt.
【 Hở? Đó là Ngụy Thanh, người bên cạnh anh ta là...... 】
【 Đó là thiết bị quay chụp! 】
Diệp Lạc Dao vui vẻ trong lòng.
【 Cho nên những bức ảnh bắt gian bị chụp được thật sự không phải trùng hợp? 】
Không đợi Diệp Lạc Dao nhìn kỹ, Ngụy Thanh liền cùng người đàn ông chia ra rồi đi về hướng đám người.
Thấy Ngụy Thanh đi tới, Cố Tung vui nhất, vội vàng hỏi: "Tiểu Dư đâu? Cậu tìm thấy nó chưa?"
Ngụy Thanh nhìn những người khác, có chút do dự: "Cho dù tìm được rồi, tôi cũng không liên lạc được với cậu ta, nhưng mà....."
"Nhưng cái gì?"
Cố Tung lập tức nhíu mày.
Khó khăn lắm Tần Diệu mới kiên nhẫn nghe ông ta nói, nếu bỏ qua cơ hội này, vậy cố gắng trước đó đều sẽ uổng phí.
Kết quả để Ngụy Thanh tìm người cũng tìm không được, chẳng trách gần đây Cố Dư làm ầm muốn chia tay với y.
Trong lòng Cố Tung có chút bất mãn với Ngụy Thanh, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ nói: "Cậu nói xem rốt cuộc có chuyện gì?"
Ngụy Thanh liếc nhìn những người xung quanh, sắc mặt có chút do dự.
Cố Tung không kiên nhẫn: "Mau nói!"
Ngụy Thanh nghe ông ta thúc giục, lúc này mới nói: "Tôi liên lạc được với Cố Dư nhưng cậu ta không bắt máy, nhưng mà vừa nãy khi tôi đi ngang qua căn phòng kia, nghe thấy nhạc chuông điện thoại của cậu ta phát ra từ một căn phòng."
Diệp Lạc Dao bỗng dưng trừng lớn hai mắt:
【 Vậy nên Ngụy Thanh vừa nãy liền phát hiện ra rồi. 】
【 Phát hiện ra lại không trực tiếp đi vào, mà thay vào đó đi tìm phóng viên trước, sau đó mới tới tiết lộ tin tức này với Cố Tung và bọn mình —— 】
Diệp Lạc Dao gần như đã chắc chắn, màn bắt gian ngày hôm nay chính là Ngụy Thanh cố ý làm ra.
Chỉ là tại sao Ngụy Thanh phải làm như vậy?
Diệp Lạc Dao nghĩ tới biểu cảm vừa nãy khi Ngụy Thanh nhìn Cố Tung, trong lòng đột nhiên có một suy đoán to gan:
【 Chẳng lẽ cốt truyện thật sự xảy ra thay đổi, Ngụy Thanh cuối cùng đã nhìn rõ bộ mặt thật của Cố Dư, quyết định quyết tâm rời khỏi hắn? 】
Vậy thật sự là một chuyện tốt!
"Phòng nào?"
Cố Tung hỏi.
Cố Nhu nhìn theo hướng Ngụy Thanh chỉ, nói: "Bên đó là phòng của bảo mẫu, nhưng bây giờ......"
Bà đã rất lâu không về biệt thự Tần gia rồi, bà hiện tại cũng không biết phòng đó bây giờ có người ở hay không.
Đám người Hoắc gia sớm đã biết chuyện gì xảy ra rồi, nhưng bọn họ vẫn kiên nhẫn không lên tiếng, chỉ là ánh mắt thường xuyên rơi trên người Tần Diệu.
Diệp Lạc Dao càng háo hức hơn.
【 Điện thoại thì ở bên trong rồi, người vẫn có khả năng chạy sao? 】
【 Không nhận điện thoại, ừm..... 】
【 Chắc chắn là đang bận! 】
Nghe Diệp Lạc Dao nói câu này, mọi người đều có chút buồn cười.
Trong mắt Tần Diệu lóe lên ý cười, mới mở miệng nói: "Căn phòng đó hiện tại bỏ không, bên trong chắc không có người, nếu chuông điện thoại từ bên trong phát ra....."
"Có thể đang ngủ?"
Cố Tung nói, tối qua Cố Dư nửa đêm mới về nhà, ông nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy thật sự có khả năng này, lại hỏi Tần Diệu: "Vậy có thể lấy chìa khóa mở phòng không? Cậu đi đánh thức thằng nhóc này dậy!"
Tần Diệu nói: "Tôi bảo quản gia mở cửa."
Nói rồi Tần Diệu đứng dậy, nhìn về phía Diệp Lạc Dao mặt đầy mong chờ: "Dao dao đi cùng anh không?"
Diệp Lạc Dao không nghĩ ngợi liền gật đầu: "Muốn!"
Sau đó quay đầu nhìn đám người ba Hoắc mẹ Hoắc: "Ba mẹ, hai người đi không?"
Đương nhiên muốn đi!
Ba Hoắc mẹ Hoắc đồng thời đứng dậy.
Mẹ Hoắc cười: "Đúng lúc rảnh rỗi, chúng ta cũng đi xem thử đi."
Hoắc Trạch gật đầu liên tục.
Đúng vậy đúng vậy.
Loại chuyện bắt gian này, chỉ nghe được kẻ lại rốt cuộc vẫn không bằng ở hiện trường xem trực tiếp thú vị hơn!
Cố Tung nhìn nhiều người muốn đi cùng như vậy, mặc dù ông cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng Tần Diệu cũng không nói gì, ông cũng không thể nói gì nhiều.
Huống hồ điều quan trọng hơn là, ông hiện tại thật sự không dám đắc tội Tần Diệu.
Khó khăn lắm hôm nay Tần Diệu mới chịu mở miệng, ông cần phải nhanh chóng khiến Tần Diệu đồng ý cho Cố Dư vào tập đoàn Tần thị.
Có như vậy bọn họ mới có thể bắt đầu kế hoạch tiếp theo!
Nghĩ đến đây, tầm tình của Cố Tung đột nhiên tốt hơn trước rất nhiều.
Tần Diệu gọi điện cho quản gia, rất nhanh quản gia mang chìa khóa tới.
Nhìn đám người đứng trước cửa phòng bảo mẫu, trong mắt quản gia lóe lên một tia nghi hoặc, nhưng không hỏi nhiều.
"Thiếu gia, cần tôi mở cửa không?"
Quản gia hỏi,
Cố Tung nói: "Mau mở đi, Cố Dư chắc đang ngủ bên trong, bọn tôi tìm nó có việc."
Quản gia không động đậy, chỉ nhìn Tần Diệu.
Tầng một biệt thự Tần gia rất rộng, vị trí của phòng bảo mẫu nằm ở bên phải, ở đây đúng lúc còn có một lối đi nhỏ dẫn ra vườn sau, nên khi đám người đứng ở đây, không ngừng có khách khứa đi ngang qua nơi này.
Nhìn thấy Tần Diệu cũng ở đây, không ít khách khứa đều không nhịn được dừng bước chân tò mò nhìn qua.
Thật lâu sau, Tần Diệu mới nhẹ nhàng gật đầu.
Trái tim của Diệp Lạc Dao lập tức treo trên cổ họng, vừa nhìn động tác của quản gia, vừa chú ý đến Ngụy Thanh bên cạnh.
Chỉ nghe thấy một tiếng "lách cách", ổ khóa mở ra, quản gia nắm lấy tay nắm cửa ấn nhẹ, đẩy cửa bước vào.
Thật ra ngay khi cánh cửa đẩy ra một kẽ hở, bảo an cách gần đó liền nghe thấy một âm thanh không êm ái, nhưng hắn cũng không do dự, sau khi đẩy cửa vào thậm chí còn lùi về sau một bước.
Phòng bảo mẫu này có một phòng khách loại nhỏ, cho nên sau khi đẩy cửa phòng không nhìn thấy người, chỉ có thể nghe thấy âm thanh ái muội khiến người ta đỏ mặt truyền khắp hành lang——
"Nói cho tôi biết, rốt cuộc là tôi lợi hại hay là ba tôi lợi hại? Hửm? Mau lên, nói đi!"
"Đừng..... chậm chút, đương nhiên là anh lợi hại! Ba anh đã là một ông già yếu ớt rồi ———."
Giọng nói này nối tiếp giọng nói ái muội không thôi truyền đến, khiến cả người Cố Tung và Cố Nhu sững sờ đứng yên tại chỗ.
"Cái này...... có phải là nhầm lẫn rồi không?"
Cố Tung trợn mắt.
Diệp Lạc Dao sớm đã không nhịn được cười.
【 Nhầm lẫn? 】
【 Sao có khả năng, điện thoại của Cố Dư không phải ở trong này sao? 】
Diệp Lạc Dao vội vàng nhìn sang Ngụy Thanh, Ngụy Thanh giống như đột nhiên bừng tỉnh, vội nói: "Không đúng, lúc tôi gọi điện cho Cố Dư, chuông điện thoại phát ra từ đây....."
"Có phải cậu nghe nhầm rồi không?"
Mặt già của Cố Tung đều đỏ lên.
Ngụy Thanh đã nhanh tay nhanh mắt bấm số điện thoại của Cố Dư: "Tôi gọi lại lần nữa......"
Một giây sau, chuông điện thoại quen thuộc từ trong căn phòng ái muội truyền ra, theo sát đó vang lên là một giọng nói oán giận kiều mị: "Lại là ai gọi điện cho anh vậy?"
Lần này Cố Tung nhận ra rồi.
Đây không phải là giọng nói của Hàn Duy sao?!
Cố Nhu cũng nhận ra, đây chính là giọng nói của Hàn Duy,
Nhưng sau Hàn Duy lại ở đây.....
Càng khiến hai người kinh ngạc chính là giọng nam tiếp theo đó: "Mẹ nó, lại là Ngụy Thanh, anh ta ngày nào....."
Sắc mặt Cố Tung và Cố Nhu chợt thay đổi.
Cố Tung giọng nói run rẩy: "Đây là...... đây là chuyện gì?"
【 Còn phải hỏi, đương nhiên con trai ông và vợ ông đang vần nhau rồi! 】
Một giây sau, khi tất cả mọi người vẫn chưa kịp phản ứng lại, liền thấy Ngụy Thanh đột nhiên trực tiếp xông vào phòng: "Cố Dư! Cậu đang làm gì ———."
"A a a a a a a ———."
Tiếp theo là hai tiếng la hét.
Cố Tung và Cố Nhu lúc này mới nghĩ tới gì đó, nhanh chóng vào phòng.
Bọn họ vừa vào, những người khác từ lâu đã ghé mắt vào xem đương nhiên cũng theo đuôi vào trong.
Diệp Lạc Dao sợ đi vào quá sớm mắt sẽ đau, đợi mọi người đều vào, cậu mới nắm tay Tần Diệu đi vào, vừa bước vào liền nghe thấy giọng nói tức giận của Cố Tung vang lên: "Cô Dư! Cô ta là mẹ kế của mày! ! !"
Diệp Lạc Dao cũng nhịn không được, che miệng cười.
【 Được được được, xem ra bắt trúng rồi. 】
Tần Diệu đột nhiên hạ giọng: "Có thể xem rồi."
Diệp Lạc Dao lúc này mới ngước mắt nhìn.
Cố Dư và Hàn Duy lúc này đã nhanh chóng mặc quần áo vào, hai người đứng cùng nhau, đột nhiên phát hiện rất nhiều xông vào phòng, trên mặt hai người đều viết hoảng sợ lúng túng.
Cố Tung nhìn một màn này, tay đều run lên, qua hồi lâu cũng không thể nói ra được câu thứ hai.
Mà phản ứng nhanh hơn Cố Tung chính là Ngụy Thành, chỉ thấy y không nghĩ ngợi xông lên "bốp" một tiếng, y trực tiếp tát thật mạnh vào Cố Dư.
"Cố Dư! Cậu chính là một tên khốn nạn! Súc sinh!"
Cố Dư đã bị sự việc này làm cho ngốc từ lâu.
Bị Ngụy Thanh tát một cái, hắn cũng không phản ứng lại, mà lẩm bẩm nói: "Các..... các người...... sao các người ———."
Cố Tung tức đến mức mặt đều đỏ lên, ngón tay run rẩy chỉ vào hắn: "Mày, mày còn có gan hỏi tao, mày không xem thử tên khốn nhà mày đã làm cái gì?! Mày có biết mày đang làm cái gì hay không!"
Cố Dư lúc này đột nhiên bừng tỉnh, hắn cả người run rẩy, không chút nghĩ ngợi mở miệng giải thích: "Không phải như vậy...... Ngụy Thanh, ba, dì, mọi người nghe con giải thích....."
"Tôi nghe giải thích cái rắm!"
Ngụy Thanh hai mắt đỏ lên vì tức, nắm đấm siết chặt, vung tay đánh lên mặt Cố Dư.
Cố Dư không chút nghĩ ngợi lùi về sau tránh: "Ngụy Thanh, em bình tĩnh chút..... Anh và Hàn Duy bọn anh....."
"Tôi đều nhìn thấy rồi!"
Ngụy Thanh tức giận: "Cậu đừng nói với tôi hai người cởi quần áo nhưng không làm gì!"
Cố Nhu vốn dĩ vẫn đang kinh ngạc, lúc này thấy Ngụy Thanh tiến lên đánh người, bà nhất thời không dám nhìn nữa, vội bước nhanh tới kéo Ngụy Thanh: "Cậu làm gì? Cậu dựa vào đâu đánh người?"
Ngụy Thanh hất Cố Nhu ra: "Tôi đánh hắn thì làm sao? Hắn ngoại tình trước mặt tôi, tôi không thể đánh hắn?"
Sức lực của Cố Nhu không lớn bằng Ngụy Thanh, bà vội vàng quay đầu nhìn Cố Tung: "Cố Tung, em ———."
Còn chưa nói xong, bà liền thấy Cố Tung tức đến mức mặt trắng bệch, lập tức ngả ngửa ra sau.
Hiện trường là một trận hỗn loạn.
Tần Diệu gật đầu với quản gia, quản gia xoay người đi tìm bác sĩ.
Diệp Lạc Dao đứng sau lưng Tần Diệu, nhìn Cố Tung bị tức đến mức ngất đi, khóe miệng cậu không nhịn được giương cao.
Cố Nhu nhìn thấy Cố Tung ngất xỉu, giật mình cất giọng hét lớn, nhanh chân bước tới: "Cố Tung! Cố Tung! Ngụy Thanh, đừng đánh nữa ———."
Nhưng Ngụy Thanh lúc này đâu còn tâm trí nghe lọt tai, y nhặt thắt lưng trên đất của Cố Dư, quất thật mạnh vào Cố Dư.
Cố Dư bị quất kêu la oai oái, vừa trốn vừa chạy quanh phòng: "Ngụy Thanh, em điên rồi sao?"
"Đúng! Tôi mẹ nó điên rồi, cho nên hôm nay tôi đánh chết cậu!"
Ngụy Thanh tức giận nói.
Cố Dư bị thắt lưng trong tay y đánh mấy cái, ngay lập tức cũng tức giận, nắm lấy thắt lưng trong tay Ngụy Thanh: "Em ———."
Chưa dứt lời liền thấy Ngụy Thanh đột nhiên nhấc một chân lên, động tác nước chảy mây trôi.
Một giây sau, toàn bộ khách khứa trong biệt thự đều nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết———
"A a a a a a a a ————."
Rất nhiều khách nam có mặt xung quanh đều không nhịn được kêu một tiếng.
Diệp Lạc Dao cũng không nhịn nổi nữa, đầu tựa lên vai Tần Diệu, cười rất vui vẻ.
【 Thật sự là một màn gà bay trứng vỡ tuyệt đẹp! 】
Khóe miệng của đám người Hoắc gia đều nhếch lên.
Tiếng Trung thật là uyên thâm!