Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái

Chương 85: Em có chút hư




Ánh mắt của mọi người đều rơi trên người Hoắc Yến.

Hoắc Yến càng nghĩ càng tức giận, hầm hừ nói: "Không được! Tuyệt đối không thể để Diệp Lạc Dao đi gặp......"

Mẹ Hoắc đột nhiên lên tiếng ngắt lời Hoắc Yến: "Con vừa nói cái gì?"

Hoắc Yến: "Con nói tuyệt đối không thể......"

"Câu trước."

Mẹ Hoắc nói.

Hoắc Yến nghĩ lại, nghiêm túc lặp lại lần nữa: "Con nói con nghi ngờ Tần Diệu cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của Diệp Lạc Dao."

Lời vừa dứt, toàn bộ phòng chợt yên tĩnh.

Trong mắt Hoắc Trạch tràn đầy kinh ngạc, dẫn đầu mở miệng: "Không thể nào! Chẳng phải đã nói chỉ có cả nhà chúng ta mới có thể nghe thấy tiếng lòng của Diệp Lạc Dao thôi sao?"

Hoắc Yến trừng hắn: "Sở dĩ chúng ta đưa ra kết luận này là bởi vì trước đó chúng ta chưa từng phát hiện chứng tỏ người khác cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của Diệp Lạc Dao."

Hoắc Cảnh cũng cảm thấy khó tin, ngẩng đầu nhìn Hoắc Yến: "Cho nên em hiện tại đã có chứng cứ?"

Hoắc Yến gật đầu.

Sau khi nảy sinh nghi ngờ đối với Tần Diệu, Hoặc Yến xem lại phòng phát sóng trực tiếp tập ba một lần nữa, bao gồm cả hai tập chính thức đã phát sóng.

Hắn lấy điện thoại ra, gửi đoạn video mình đã chỉnh sửa vào trong nhóm trò chuyện gia đình.

"Mọi người tự xem đi."

Bốn người còn lại cùng nhau lấy điện thoại ra, trong phút chốc, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng video đang phát.

Video do Hoắc Yến chỉnh sửa rất đầy đủ, từ tập đầu tiên đến tập bốn đều có.

Xem video xong, cả nhà chìm trong yên tĩnh thật lâu.

Cuối cùng, vẫn là mẹ Hoắc lên tiếng nói trước: "Chuyện này không phải chuyện nhỏ, chúng ta ở đây bịa đặt đoán mò thì chi bằng đi tìm Tiểu Tần xác nhận."

Ý nghĩ của ba Hoắc giống với mẹ Hoắc, mở miệng nói: "Chi bằng hỏi luôn vào ngày tổ chức tiệc sinh nhật đi, vừa lúc chúng ta cũng nhận được lời mờ, đến khi đó thuận tiện hỏi Tiểu Tần mấy câu, cũng sẽ không quá giống cố tình."

Mẹ Hoắc gật đầu.

Hoắc Cảnh và Hoắc Trạch cũng không ý kiến.

Chỉ có Hoắc Yến nhíu mày: "Cho nên sau khi biết Tần Diệu có thể nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao, mọi người không ngăn cản bọn họ hẹn hò nữa? Còn tiệc sinh nhật kia, tại sao nhất định phải đến tham gia? Chẳng lẽ mọi người thật sự có ý định để Diệp Lạc Dao đi gặp người lớn?"

Xem ra trong thời gian ngắn, Hoắc Yến vẫn không thể chấp nhận Tần Diệu.

Nhưng mà không thể chấp nhận thì cứ không chấp nhận đi, dù sao bọn họ cũng không quản được.

Mẹ Hoắc đứng dậy, bất lực thở dài, không định lãng phí thời gian tranh vãi với Hoắc Yến nữa.

Bà vừa đứng dậy, ba Hoắc cũng đứng dậy theo.

Hoắc Cảnh nhìn đồng hồ, mở miệng nói: "Con còn có cuộc họp."

Hoắc Yến nhìn sang Hoắc Trạch, Hoắc Trạch đưa tay vỗ vai anh hai nhà mình: "Anh hai, em trai cuối cùng cũng sẽ phải lớn, em cảm thấy anh đừng lo nghĩ mù quáng nữa."

Hoắc Yến nghiến chặt quai hàm: "Anh lo nghĩ mù quáng?"

Hoắc Trạch ho khan hai tiếng, tùy tiện kiếm một cái cớ: "Ninh Húc gửi tin nhắn cho em, nói cậu ấy đã tra được một thứ, em đi trước!"

Hoắc Trạch nhanh chóng vứt lại một câu, trong chớp mắt, phòng khách to lớn chỉ còn lại một mình Hoắc Yến.

Hoắc Yến đứng dậy rồi nhanh chóng ngồi xuống.

Không được.

Tuyệt đối không thể để Diệp Lạc Đao di tham gia tiệc sinh nhật như vậy được!

Hắn cần phải nghĩ ra cách.

Chỉ là lần suy nghĩ này khiến Hoắc Yến suy nghĩ suốt năm ngày.

Mắt thấy ngày hôm sau chính là tiệc sinh nhật của mẹ Tần Diệu, Hoắc Yến vẫn chưa nghĩ ra được cách ngăn cản Diệp Lạc Dao không đi tham gia tiệc sinh nhật.

Buổi chiều, ngoại trừ Diệp Lạc Dao vẫn phải lên lớp học diễn xuất và Hoắc Trạch vẫn chưa về đến nhà, hai anh em Hoắc Cảnh và Hoắc Yến đều ở nhà.

Mẹ Hoắc dẫn đầu mở miệng hỏi Hoắc Yến: "5 ngày rồi, nghĩ ra cách chưa?"

Hoắc Yến: "......"

Ba Hoắc thò qua: "Nếu không con đi cùng với bọn ta đi, đến khi đó nếu có gì bất mãn thì có thể tìm Tần Diệu làm phiền ngay tại chỗ."

Mẹ Hoắc gật đầu: "Rất có đạo lý."

Hoắc Yến không nói nên lời: "Ngày mai nhà hắn tổ chức tiệc, trong ngày tổ chức tiệc mà còn tìm người ta làm phiền, đây chẳng phải là gây chuyện sao?"

"Thì ra con cũng biết con đang gây chuyện!"

Ba Hoắc cười.

Hoắc Cảnh chân thành nói: "Tiểu Dao yêu đương thuận lợi, em không chỉ không đồng ý, còn muốn để thằng bé chia tay với Tần Diệu, cũng là đang gây chuyện rồi."

Hoắc Yến đang định tranh cãi với Hoắc Cảnh một trận, điện thoại đặt một bên của Hoắc Cảnh đột nhiên vang lên, hắn nhấc điện thoại lên nghe: "Xin chào."

Hoắc Yến hừ một tiếng, đang định bạo lực lạnh cả nhà, hắn đứng dậy chuẩn bị lên tầng liền nghe thấy giọng nói của Hoắc Cảnh sau lưng: "Bão?"

Hoắc Yến dừng bước chân, ba Hoắc mẹ Hoắc cũng nhìn về phía Hoắc Cảnh.

Vẻ mặt Hoắc Cảnh có vài phần ngưng trọng, một lúc lâu sau mới thả lỏng chân mày: "Được, tôi biết rồi."

Điện thoại vừa cúp, ba Hoắc đã bật tin tức mới lên.

Trong TV chuyên mục thời tiết đang phát sóng dự bào tình hình mới nhất của cơn bão, nhìn tuyến đường cơn bão đi qua, đây chẳng phải chính là tuyến đường mà tàu chở hàng định đi qua mấy ngày trước sao?

Cả nhà đều không nhịn được xúc động.

Vậy mà thật sự có cơn bão đi qua ————

Cũng may mấy ngày trước bọn họ nghe được lời Diệp Lạc Dao nói!

Mẹ Hoắc thở phào một hơi thật dài, nói với Hoắc Cảnh: "Xem ra con phải cảm ơn Tiểu Dao."

Hoắc Cảnh nghiêm túc gật đầu, xác thật phải cảm ơn Diệp Lạc Dao.

Suy nghĩ một lúc, Hoắc Cảnh nói: "Con chuyển ít tiền tiêu vặt cho Tiểu Dao, yêu đương cũng cần chút quỹ tình yêu."

Mí mắt Hoắc Yến giật giật: "Tại sao lúc trước em yêu đương lại không thấy anh cả cho em quỹ tình yêu? Còn nữa, Diệp Lạc Dao yêu đương với Tần Diệu, cần phải tiêu tiền sao? Chẳng lẽ Tần Diệu định tiêu tiền của Diệp Lạc Dao? Vậy thì càng phải chia tay ———."

"Con đừng nhiều lời nữa! Còn nói cho con tiền quỹ yêu đương, sau khi cho con quỹ yêu đương rồi sau này con định dùng số tiền đó nuôi con giúp người khác sao?"

Mẹ Hoắc thẳng thừng ra tiếng hỏi.

Hoắc Yến: "Con ———."

"Diệp Lạc Dao về chưa?!"

Chỉ nghe thấy Hoắc Trạch đột nhiên hô lớn một tiếng, vui vẻ chạy vào.

Thấy hắn mặt mày hưng phấn, ba Hoắc nghi hoặc: "Gặp được chuyện vui gì rồi?"

"Tra được rồi!"

Hoắc Trạch vẻ mặt kích động, trong giọng nói vẫn có chút tức giận: "Không chỉ tìm được chứng cứ Lý Trì bán độ, còn bắt được một nội gián!"

Nghe hắn nói như vậy, cả nhà đều sửng sốt.

Một Lý Trì vẫn chưa đủ, vậy mà trong đội còn thêm một nội gián, rốt cuộc là ai vắt hết suy nghĩ muốn hủy hoại chiến đội của Hoắc Trạch như vậy?

Hoắc Trạch bước nhanh tới ngồi trên sofa, uống một cốc nước mở đưa toàn bộ chứng cứ tra được trong khoảng thời gian này cho mọi người xem.

Ba Hoắc mẹ Hoắc dẫn đầu nhận lấy chứng cứ xem qua, càng xem bọn họ càng kinh ngạc.

"Nếu con nhớ không lầm, trợ lý này ở cạnh em khá lâu rồi."

Hoắc Cảnh nói.

Hoắc Trạch gật đầu.

Hắn cũng không ngờ trợ lý mà mình tín nhiệm vậy mà lại là người do người khác cài vào.

Trùng hợp ở mùa giải trước chiến thuật mà bọn họ chuẩn bị cũng không nhiều, trận thắng hoàn toàn dựa vào thực lực cho nên cũng không có ảnh hưởng gì đến trận đấu của bọn họ.

Đợi xem xong toàn bộ chứng cứ, ba Hoắc mới trầm giọng nói: "Tiếp theo con định làm thế nào?"

Hoắc Trạch không cần suy nghĩ, trong mắt lóe lên một tia hung ác: "Đương nhiên là khiến bọn họ phải trả giá!"

Bình thường nhìn Hoắc Trạch là người rất dễ nói chuyện, nhưng chuyện này đã chạm đến điểm mấu chốt của Hoắc Trạch, hắn không phải quả hồng mềm, không có khả năng nâng lên cao mà buông xuống dễ dàng như vậy.

Nghe hắn nói xong, ba Hoắc mẹ Hoắc đều gật đầu.

Hoắc Cảnh nói: "Vậy em đi xử lý chuyện của trợ lý và Lý Trì trước đi, nhưng người sau lưng, em định làm thế nào?"

Nói xong, hắn lấy ra một phần tài liệu từ bên trong, đặt lên trước mặt Hoắc Trạch, phía trên là một phần tư liệu của người đàn ông, dưới tấm ảnh viết một cái tên — Cố Tung.

Đây cũng là mối bận tâm duy nhất của Hoắc Trạch, hắn do dự một lúc mới nói: "Em không biết tại sao Cố Tung lại muốn phá hủy chiến đội của em, nhưng mặc kệ là lý do gì, hắn đã chọc đến em rồi. Em chỉ đang nghĩ, nếu em đi tìm Cố Tung gây rối, sẽ khiến Diệp Lạc Dao gặp nạn hay không?"

Chính là lúc này, một giọng nói nghi hoặc vang lên: "Hử? Cái gì khiến em gặp nạn?"

Diệp Lạc Dao vừa đi vào liền nghe thấy lời này, rất nghi hoặc.

【 Còn có Cố Tung? 】

【 Sao cái tên này nghe có chút quen tai vậy nhỉ? 】

Hoắc Trạch vội vàng đặt tư liệu xuống, hắng giọng: "Không có gì."

Diệp Lạc Dao thay giày rồi đi vào, tầm mắt rơi trên người Hoắc Yến, hơi nghiêng đầu.

【 Anh ba đang nói dối! 】

Diệp Lạc Dao hừ một tiếng, ngồi xuống cạnh Hoắc Trạch, đang định hỏi rốt cuộc có chuyện gì thì điện thoại hơi rung lên.

Diệp Lạc Dao nhanh chóng gật đầu cầm điện thoại ra, là tin nhắn của Tần Diệu.

Cậu vừa trả lời vừa lẩm bẩm trong lòng.

【 Đến nhà rồi đến nhà rồi, ngày mai tới đón mình? 】

【 Không cần, không cần, mai mình đi cùng ba Hoắc mẹ Hoắc là được rồi. 】

Hoắc Trạch lập tức thở phào, vội vàng nháy mắt với những người khác.

Hoắc Cảnh nghĩ ngợi, mở miệng nói: "Tiểu Dao, anh nói chuyển cho em 500 vạn, chắc ngày mai sẽ đến."

Diệp Lạc Dao đang trả lời tin nhắn, nghe vậy hai mắt đột nhiên sáng lên: "Anh cả chuyển tiền cho em làm gì?"

【 Chẳng lẽ cảm thấy gần đây mình đi học cực khổ, cho mình chút tiền thưởng cực khổ? 】

Hoắc Cảnh thầm nói đương nhiên không phải.

Nhưng xác thật cũng có thể nói là thưởng cho Diệp Lạc Dao.

Dù sao nếu không có Diệp Lạc Dao, việc làm ăn này của hắn đã lỗ hàng hóa đến hàng trăm triệu.

Nghĩ đến đây, Hoắc Cảnh hắng giọng: "Em cứ nhận là được, đây là số tiền em xứng đáng nhận được."

Diệp Lạc Dao nhanh chóng gật đầu: "Vâng!"

【 Hê hê, tiền tiết kiệm của em lại nhiều hơn rồi! 】

Trong lúc nhất thời, tâm tình của Diệp Lạc Dao đặc biệt tươi đẹp.

Vui vẻ bấm mở tài khoản ngân hàng của mình xem số dư rồi mới đặt điện thoại xuống.

【 Haiz, nhưng mà lời anh ba vừa nói là có ý gì? 】

Mí mắt Hoắc Trạch tức khắc giật giật, vì thế hắn không thèm suy nghĩ mà nói: "Ngay mai anh cũng chuyển 1000 vạn cho em."

Diệp Lạc Dao chợt trừng lớn hai mắt.

Những người khác cũng không khỏi nhìn sang Hoắc Trạch.

Hoắc Yến trừng Hoắc Yến.

Em nhiều tiền thật đấy!

Đừng nói số tiền này của em cũng là quỹ tình yêu dành cho Diệp Lạc Dao!

Hoắc Trạch cười hê hê, thầm nói hắn quả thật định nói như vậy.

Hắng giọng, Hoắc Trạch nói: "Gần đây không phải em đang yêu đương sao? Chắc chắn rất tiêu tốn rất nhiều tiền."

Nhắc đến Tần Diệu, Diệp Lạc Dao có chút khó tin.

Nhưng nghĩ đến 1000 vạn, cậu lại vui vẻ.

【 Anh ba vừa mở miệng đã cho mình nhiều tiền như vậy, còn hào phóng hơn anh cả nữa! 】

Hoắc Cảnh: "......."

Hoắc Trạch không nhịn được muốn cười, lại nói: "Hơn nữa em sắp khai giảng rồi, đến khi đó em định ở lại nhà hay là chuyển ra ngoài?"

Diệp Lạc Dao thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này: "Em chưa nghĩ ra."

Cậu ở lại nhà quen rồi, nhưng nhà cách trường học khá xa, nếu mỗi ngày cứ đi đi về về hình như cũng khá rắc rối."

Mẹ Hoắc lúc này cười nói: "Nếu không trong thời gian đi học thì ở nhà mới của con? Bên đó cách trường học hơn một chút, cuối tuần nghỉ thì về nhà."

Diệp Lạc Dao nghĩ ngợi: "Cái này có thể!"

Chuyện cứ như vậy mà quyết định.

Trong khoảng thời gian này, Hoắc Yến đã vô số lần muốn mở miệng khuyên Diệp Lạc Dao ngày mai đừng đi dự tiệc, nhưng vẫn không tìm được thời cơ thích hợp.

Cho đến khi xong bữa tối, Diệp Lạc Dao lên tầng đi ngủ, Hoắc Yến cũng không nói những lời này ra khỏi miệng.

Mẹ Hoắc đối với chuyện này rất tò mò, trước khi lân tầng hỏi Hoắc Yến: "Sao con không nói không cho phép Tiểu Dao đi tham dự tiệc?"

Hoắc Yến trầm mặc.

Thật lâu sau, lâu đến mức mẹ Hoắc cho rằng hắn không định mở miệng chuẩn bị lên tầng thì Hoắc Yến mới trầm giọng nói: "Con không muốn Diệp Lạc Dao đi, nhưng không biết tại sao, con cảm thấy con không nên ngắn em ấy đi."

Lời này mơ hồ không rõ lại kỳ lạ.

Không chỉ mẹ Hoắc nghe không hiểu, những người khác cũng nghe không hiểu.

"Mẹ cảm thấy anh hai con gàn đây khá kỳ lạ."

Mẹ Hoắc sánh vai với Hoắc Trạch đi lên tầng.

Hoắc Trạch gật đầu: "Đúng vậy, con cũng nghĩ như vậy, nhưng có khả năng anh hai nên yêu đương rồi, đợi anh ấy yêu rồi chắc sẽ không cằn nhằn mỗi ngày nữa."

Ba Hoắc và Hoắc Cảnh cũng đứng dậy lên tầng.

Hoắc Yến nghiến răng nghiến lợi: "Hoắc Trạch! Đừng ngày nào cũng thêu dệt anh mày!"

Hoắc Trạch lựa chọn dùng tay chặn Hoắc Yến nói chuyện.

Ngày hôm sau, cả nhà dậy sớm cùng nhau lên đường đến Tần gia.

Trên xe, mẹ Hoắc đột nhiên nghĩ tới gì đó, hỏi Diệp Lạc Dao: "Hôm nay chắc là lần đầu tiên con đến Tần gia đúng không?"

Diệp Lạc Dao gật đầu.

Trước kia Tần gia luôn tổ chức bữa tiệc, nhưng Diệp Lạc Dao luôn không thích nơi đông người cho nên đây vẫn là lần đầu tiên cậu tới Tần gia.

"Vậy đợi lát nữa nhớ để Tần Diệu dẫn con đi tham quan." Mẹ Hoắc cười, lại liền nhìn Hoắc Yến vẻ mặt âm trầm bên cạnh: "Nếu tiện thì nhớ dẫn anh hai con đi theo."

Diệp Lạc Dao quay đầu nhìn Hoắc Yến, không nhịn được chậc một tiếng trong lòng.

【 Sao sắc mặt anh hai lại kém như vậy? Tối qua ngủ không ngon? 】

Trên mặt những người khác đều không nhịn được cười.

Có thể không phải là ngủ không ngon?

Nhưng cả nhà đều không nói gì nhiều, tránh cho Hoắc Yến tức giận.

Một giờ sau, cả nhà bọn họ đến nhà cũ Tần gia.

Tần Diệu đứng ở cửa biệt thự đón khách, nhìn thấy xe của Hoắc gia, hai mắt hắn hơi phát sáng, bước nhanh về phía mọi người.

Kể từ khi quay tập thứ tư xong, đã năm ngày rồi Diệp Lạc Dao không gặp Tần Diệu!

Lúc này nhìn thấy người, Diệp Lạc Dao rất vui mừng chạy thẳng tới.

Hôm nay Tần Diệu mặc bộ vest màu bạc, bộ vest được cắt may vừa vặn cơ thể khiến dáng người của hắn càng thêm cao dài, nhìn thấy Diệp Lạc Dao, đôi mắt sâu hút của hắn cong lên, sau đó đưa tay đỡ lấy Diệp Lạc Dao đang chạy tới.

Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc trong lòng Tần Diệu, Diệp Lạc Dao không khỏi nhếch cao khóe môi: "Tần tổng!"

Tần Diệu ừm một tiếng, đưa tay nắm lấy tay Diệp Lạc Đao, sau đó lấy khăn tay lau mồ hôi trên chóp mũi Diệp Lạc Dao, vẻ mặt dịu dàng: "Chạy cái gì? Không mệt sao?"

Diệp Lạc Dao lắc đầu.

【 Vui vẻ, không mệt. 】

Hoắc Yến nghe thấy lời này có chút cạn lời.

Diệp Lạc Dao cũng là một tên luyến ái não!

Thấy người Hoắc gia đều tới, Tần Diệu nắm tay Diệp Lạc Dao không buông, sắc mặt tự nhiên chào hỏi với từng người một.

Chính là vào lúc này, một giọng nam trầm vang lên: "Đây chính là Tiểu Dao?"

Diệp Lạc Dao nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy một người đàn ông có vài phần giống với Tần Diệu, trên mặt người đàn ông mang theo ý cười, thấy Diệp Lạc Dao nhìn sang, ý cười trong mắt ông càng đậm hơn.

Diệp Lạc Dao nhận ra người tới.

【 Ông ấy chính là ba của Tần tổng? Nhìn thật quen mắt, hình như mình từng thấy ông ấy rồi. 】

Diệp Lạc Dao lễ phép chào người ta: "Chào chú Tần."

Tần Hồng Hi cười đáp một tiếng, sau đó lấy ra hai hồng bao vali xách tay từ trong tay trợ lý đi theo đưa cho Diệp Lạc Dao.

Diệp Lạc Dao chợt trừng to hai mắt.

【 Hở? Đây là gì? 】

Tần Hồng Hi cười giải thích: "Quà gặp mặt đầu tiên, phu nhân hiện tại có chút việc, hồng bao của bà ấy nhờ ta đưa cho cháu."

Diệp Lạc Dao nhìn Tần Diệu rồi nhìn sang ba Hoắc mẹ Hoắc.

Lần đầu gặp mặt liền đưa hồng bao lớn như vậy, xem ra ba Tần rất hài lòng với Diệp Lạc Dao.

Ba Hoắc mẹ Hoắc cũng hài lòng với thái độ của ông nên khẽ gật đầu, ra hiệu Diệp Lạc Dao nhận lấy.

Diệp Lạc Dao lại không cầm, nhìn Tần Diệu.

【 Em phải nhận sao? 】

【 Cái này có thể nhận sao? 】

Tần Diệu nghe thấy những lời này chỉ cảm thấy buồn cười, đưa tay cầm lấy hai chiếc hồng bao nhét vào tay Diệp Lạc Dao: "Cầm đi."

Diệp Lạc Dao lúc này mới cười với Tần Hồng Hi: "Cảm ơn chú Tần."

Lại nói thầm trong lòng:

【 Thật nặng, có gì trong này vậy? Chẳng lẽ là một hộp tiền? 】

Tần Diệu nghe vậy, lại đưa tay cầm lấy hai chiếc vali xách tay nói: "Anh cầm giúp em."

Diệp Lạc Dao gật đầu liên tục, nhanh chóng đưa hai vali trong tay cho Tần Diệu.

Sự tương tác của hai người rơi vào trong mắt nhóm người, trong mắt Tần Hồng Hi tràn đầy vui mừng, ánh mắt ba Hoắc mẹ Hoắc lại có chút ẩn ý.

Xem ra lời Hoắc Yến nói quả nhiên không sai, cho dù cặp đôi hiểu nhau đến mấy cũng không thể chỉ dựa vào một ánh mắt liền hiểu rõ ý nghĩ trong lòng Diệp Lạc Dao?

Tần Diệu quả nhiên có thể nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao.

Người lớn của hai nhà đứng cùng nhau trò chuyện mấy câu, Tần Hồng Hi nói với Tần Diệu: "Được rồi, con dẫn Tiểu Dao đi dạo trước đi, ở đây có ta là được."

Tần Diệu gật đầu, chào đám người Hoắc gia rồi dẫn Diệp Lạc Dao vào trong trước.

Nhìn hai người đi xa, Hoắc Trạch dùng cùi chỏ huých nhẹ vào Hoắc Yến, hạ giọng nói: "Anh hai, anh không đi cùng à?"

Câu trả lời của Hoắc Yến đặc biệt ngắn gọn rõ ràng, chỉ có một chút: "Cút."

Hắn hiện tại rất khó chịu!

Hoắc Trạch chỉ muốn cười, nhưng lại sợ anh hai nhà mình tức giận, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Diệp Lạc Dao cùng Tần Diệu đi vào trong biệt thự, càng đi Diệp Lạc Dao càng cảm thấy có chút kỳ lạ, không nhịn được nói: "Tần tổng, trước đây em từng tới nhà anh chưa?"

Tần Diệu nói: "Chắc là chưa?"

Diệp Lạc Dao: "Phải không."

【 Nhưng tại sao mình luôn cảm thấy nơi này rất quen thuộc. 】

Diệp Lạc Dao lại hỏi: "Đúng rồi, Tần tổng, sao không nhìn thấy mẹ anh vậy?"

Tần Diệu hơi nhướng mày một lúc, mới nói: "Bà ấy bây giờ chắc đang nói chuyện cùng cậu anh, không cần quan tâm bà ấy, anh dẫn em đến phòng anh nghỉ ngơi trước nhé?"

Diệp Lạc Dao cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, lên tầng cùng Tần Diệu.

Biệt thự của Tần gia có tổng cộng bốn tầng.

Toàn bộ tầng một là khu sinh hoạt, tầng hai là phòng của ông Tần bà Tần, phòng của Tần Diệu ở tầng ba, là một dãy phòng rộng có ban công lớn.

Khi đi tới cửa phòng, Diệp Lạc Dao không biết vì sao trái tim đột nhiên căng trướng.

Cánh cửa mở ra, Diệp Lạc Dao vừa nhìn liền thấy ban công lớn bên ngoài phòng khách.

Cuối tháng 8 đang là mùa của muôn hoa đua nở.

Ban công rộng lớn lúc này tràn ngập hoa hồng, giữa những sắc màu rực rỡ dường như còn có một đàn ong bay qua, gió mát từ bên ngoài thổi vào hòa lẫn với hương thơm sảng khoái.

Diệp Lạc Dao đứng ở cửa, cho đến khi Tần Diệu nghi hoặc hỏi: "Dao Dao, sao không vào?"

Diệp Lạc Dao lúc này mới đột nhiên bừng thần, trong nháy mắt cảm xúc dày đặc ướt át trong lòng được loại bỏ, cậu vô thức nói một câu: "Em rất thích ban công của anh.

【 Nếu ở đây đặt một chiếc ghế dựa phơi nắng, chắc sẽ rất thoải mái? 】

Tần Diệu nghe vậy, tầm mắt đi theo Diệp Lạc Dao hướng về phía ban công tràn ngập ánh nắng, khóe môi hơi cong lên: "Có muốn tới ngồi một cái không? Anh rót cho em một cốc sữa?"

Diệp Lạc Dao lập tức sáng hai mắt: "Có sữa?"

Tần Diệu ừm một tiếng.

Biết Diệp Lạc Dao sẽ tới nên sáng sớm hắn đã làm sẵn sữa yến mạch.

Diệp Lạc Dao vui vẻ đẩy hai chiếc ghế từ phòng khách ra ban công, ngồi dưới bóng râm mà ánh nắng không chiếu xuống được, kiên nhẫn chờ Tần Diệu đưa sữa cho cậu.

Không biết tại sao, cậu đột nhiên phát hiện trong lòng mình có một niềm vui nhảy nhót đã mất từ lâu.

Giống như mình vẫn luôn chờ đợi ngày này sẽ tới.

Tần Diệu không để Diệp Lạc Dao chờ lâu, rất nhanh liền đưa một cốc sữa yến mạch thêm đá viên cho Diệp Lạc Dao, sau đó ngồi xuống cạnh Diệp Lạc Dao.

Diệp Lạc Dao uống một ngụm sữa thật lớn, mãn nguyện nheo mắt lại.

【 Thật ngon. 】

Tầm mắt của Tần Diệu rơi trên khóe miệng đang giương lên của Diệp Lạc Dao, trong mắt tràn đầy ý cười dịu dàng.

Sau khi cốc sữa uống hết một nửa, Diệp Lạc Dao mới đột nhiên nghĩ tới gì đó, hỏi nói: "Tần tổng, anh thật sự không cần đi làm việc sao?"

Tần Diệu gật đầu: "Tạm thời không có chuyện gì cần anh đi làm, nhưng mà đợi lát nữa có thể sẽ phải đi xã giao."

Diệp Lạc Dao cười: "Sao cảm giác khi anh nói câu này lại có chút không tình nguyện vậy?"

Tần Diệu nghiêng đầu, con ngươi sâu thẳm nhìn thẳng với Diệp Lạc Dao.

Cho đến khi Diệp Lạc Dao hậu tri hậu giác có chút xấu hổ dời tầm mắt mới nghe Tần Diệu nhẹ giọng nói: "Chẳng lẽ em không biết tại sao anh không tình nguyện?"

Diệp Lạc Dao dùng cốc sữa chườm lên mặt mình, nghe thấy tim mình tăng tốc đập nhanh, nhưng mặt cậu vẫn không thay đổi: "Không biết, Tần tổng anh nói cho em biết đi."

Hai mắt của thiếu niên hơi mở to, hàng mi dài lên xuống hai lần liên tục.

Giống như hai chiếc chổi nhỏ, chúng cũng quét qua trái tim Tần Diệu hai lần, có chút ngứa.

Hầu kết của Tần Diệu hơi chuyển động, bất đắc dĩ nói: "Dao Dao, em có chút hư hỏng."

Diệp Lạc Dao điên cuồng cong khóe môi lên, nửa trên trên đều dựa lên người Tần Diệu: "Thật sự không muốn nói với em sao?"

Mái tóc mềm mại dán bên gáy Tần Diệu, chỉ cần hơi cúi đầu, Tần Diệu liền có thể dùng gương mặt cọ vào mái tóc của thiếu niên.

Trên thực tế, Tần Diệu cũng làm như vậy.

Mái tóc mềm lướt qua gò má, cuối cùng Tần Diệu hôn nhẹ lên đỉnh đầu.

"Vì em."

Tần Diệu nói.

Diệp Lạc Dao chợt ngẩng đầu, mặt đầy mong đợi: "Hửm?"

Tần Diệu đột nhiên phát hiện mình không thể nhìn thẳng vào mắt Diệp Lạc Dao, chỉ đối diện với cậu một chút, trái tim liền đập nhanh. Hắn hơi dời mắt đi nơi khác, không nói chuyện.

Diệp Lạc Dao không giữ được không bỏ qua: "Là vì sao? Tần tổng, anh nói đi, em vừa rồi không nghe rõ, anh nói lại lần nữa đi!"

Tần Diệu: "Không nói."

"Nói đi mà!"

Tần Diệu: "Không."

Diệp Lạc Dao ngồi thẳng người, đầu cũng rời khỏi vai Tần Diệu: "Em tức giận rồi!"

Tần Diệu nghĩ ngợi: "Vậy anh lại rót cho em một cốc sữa nữa nhé?"

Diệp Lạc Dao không khỏi bật cười: "Cho nên cách anh xin lỗi với em chính là rót sữa cho em?"

"Vậy em chấp nhận không?"

Tần Diệu cười.

Thiếu niên trước mặt vô cùng dễ dỗ.

Diệp Lạc Dao nhìn cốc nước đã trống không của mình, chớp chớp mắt: "Vậy thêm một cái ôm nữa, em sẽ tha thứ cho anh."

Tần Diệu nhận lấy cốc rỗng của Diệp Lạc Dao, đứng dậy đột nhiên phủ người lên.

Diệp Lạc Dao chỉ cảm thấy hơi ấm nháy mắt lướt qua trên trán mình, một giây sau Tần Diệu đã đi vào trong phòng: "Thành giao."

Diệp Lạc Dao đứng phắt dậy: "Tần tổng, anh lại hôn mỗi trán!"

【 Hừ, rõ ràng tối qua trong WeChat còn nói với mình sẽ hôn môi! 】

【 Kết quả thì sao?! Chỉ hôn trán mình, lần sau mình đội mũ! 】

Tần Diệu ở phòng bếp nghe được lời này không khỏi bật cười.

Cùng lúc đó, Sở Thừa đứng ở cửa tầng ba đột nhiên phát hiện sắc mặt Hoắc Yến lập tức trở nên khó coi.

Hoắc Trạch mím môi, muốn cười nhưng nhẫn nhịn.

Sở Thừa thất vậy nhịn không được: "Anh không sao chứ? Sao sắc mặt khó coi vậy?"

Hoắc Yến trầm mặt, lắc đầu: "Không gì."

Sở Thừa nhìn thế nào cũng không thấy hắn giống như không có chuyện gì, nhưng vẫn không hỏi nhiều, đưa tay gõ cửa: "Anh họ, cái tên ngốc có quan hệ máu mủ với em muốn gặp anh."

Kiên nhẫn đợi hai giây, Diệp Lạc Dao kéo cửa phòng: "Hở?"

Sở Thừa nhìn thấy Diệp Lạc Dao, lập tức nở nụ cười xán lạn với cậu: "Lâu rồi không gặp!"

Diệp Lạc Dao nhìn ba người, hỏi Sở Thừa: "Tên ngốc có quan hệ máu mủ?"

Sở Thừa cười hì hì: "Chính là cha ruột trên vấn đề sinh học của tôi."

Tần Diệu lúc này mang sữa tới, đưa sữa cho Diệp Lạc Dao trước mới nói với Sở Thừa: "Chú còn đi gặp ông ta?"

Sở Thừa nói: "Em đi gặp cô của em, nhưng mà....."

Hắn nhún vai, không nói hết nửa câu còn lại.

Tần Diệu gật đầu, lại nhìn Diệp Lạc Dao: "Mẹ anh chắc cũng ở đó, em muốn đi cùng anh không?"

Hoắc Yến lập tức nhíu mày: "Diệp Lạc Dao sẽ không đi."

Tần Diệu gật đầu: "Được."

Diệp Lạc Dao bối rối: "A đợi đã, không phải hỏi em đi hay không sao? Em còn chưa nói gì mà! Em đi!"

Hoắc Yến mở miệng, cuối cùng không nói gì chỉ trừng Tần Diệu.

Tần Diệu nghĩ ngợi, vẫn thành thật nói: "Mẹ anh có thể không nhiệt tình với em như ba anh."

Diệp Lạc Dao nhất thời sửng sốt: "Tại sao?"

【 Chẳng lẽ dì không thích người đồng tính? 】

Nói gì vậy?

Tần Diệu buồn cười, nhưng sau khi nghe Diệp Lạc Dao nói câu này, hòn đá nặng trong lòng hắn nhẹ đi một chút, hắn giải thích: "Không phải, phải nói là bà ấy không thích anh lắm cho nên bà ấy mới không quá nhiệt tình."

Hai mắt Diệp Lạc Dao chậm rãi chớp chớp.

【 Mẹ của Tần tổng không thích Tần tổng? 】

"Vậy em cũng nên chúc dì một câu sinh nhật vui vẻ đúng không?"

Diệp Lạc Dao nói.

【 Dù sao mình cũng không yêu đương với dì, Tần tổng thích mình là được. 】

Diệp Lạc Dao nở nụ cười,

Trái tim của Tần Diệu đột nhiên có chút chua xót.

Hoắc Yến và Hoắc Trạch cùng thở dài trong lòng.

Lúc này, Hoắc Trạch rốt cuộc cũng hiểu tại sao Hoắc Yến nói Diệp Lạc Dao là luyến ái não.

Hiện tại xem ra, xác thực có chút giống!

Nếu Diệp Lạc Dao muốn đi, những người khác cũng không cản.

Hoắc Yến và Hoắc Trạch đưa ra đề nghị bọn họ cũng đi cùng.

Vì thế bốn người xuống lầu, đi về phía phòng khách tầng một.

Còn chưa đến gần, Diệp Lạc Dao liền nghe thấy hai tiếng nói chuyện ———

Giọng nữ hỏi: "Cố Dư vẫn chưa xác định với đứa trẻ kia sao?"

"Haiz, đừng nhắc nữa, chị chứng kiến nó từ nhỏ đến lớn, chị còn không hiểu nó sao? Tính khí kia của nó, mấy người chịu được? Thời gian này lại cãi nhau chia tay với đối tượng của nó."

Giọng nam trả lời, nói tiếp: "Nhưng mà em cảm thấy lăn qua lăn lại cũng tốt, không lăn lộn rõ ràng, nó cũng không bình tĩnh lại được, đợi nó làm ầm đủ rồi có lẽ có thể bình tĩnh lại."

Giọng nữ nói: "Quả thật, Tiểu Dư còn nhỏ, không gấp."

Giọng nam nói tiếp: "Đúng vậy, em định đợi nó bình tĩnh lại sẽ để nó rút khỏi giới giải trí, giống Tần Diệu nhà chị, vào tập đoàn Tần thị....."

Diệp Lạc Dao nghe đến đây, chân mày lập tức nhíu lại.

【 Cố Dư? Tiểu Dư? 】

【 Cái tên này sao nghe quen vậy nhỉ? 】

Một giây sau, Tần Diệu dẫn Diệp Lạc Dao vào phòng khách, tầm mắt của Diệp Lạc Dao rơi trên người người đàn ông ngồi đối diện người phụ nữ.

Chỉ liếc mắt, Diệp Lạc Dao liền nhận ra người đàn ông.

【 Cố Tung?! 】

【 A, tại sao mình biết tên ông ta? 】

【 Cố Dư...... lại là ai nữa? 】

Giây sau, Diệp Lạc Dao liền nghĩ ra.

【 Thì ra là bọn họ! 】

【 Cho nên tra công Cố Dư mà mình ghét nhất trong cuốn tiểu thuyết chính là em trai kế của Sở Thừa? Em họ khác của Tần tổng? 】

Diệp Lạc Dao lập tức nhíu chặt lông mày, bỗng dưng hiểu ra:

【 Cảnh nổi tiếng nhất trong sách —— Cốt truyện oanh tạc tra công vụng trộm cùng mẹ nhỏ bị bắt gian, tra công thiếu chút nữa bị vai chính thụ hoạn quan sẽ xảy ra trong bữa tiệc ngày hôm nay? 】

Ba người Tần Diệu và Hoắc Yến, Hoắc Trạch lập tức đồng loạt quay đầu nhìn Diệp Lạc Dao.

Thứ vì vậy?

Sao cảm giác ngôn ngữ này có chút khó chấp nhận, bọn họ nhất thời nghe không hiểu?

Cho một nghiên cứu sinh tới giải thích được không?

———————

Thời tiết miền Bắc hôm nay làm tui đau đầu ghê luôn.