Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 633:




Chương 633:

Việc Nam Tinh xâm lược Giao Châu cũng đã trơ thành một tin tức chấn động trong nội bộ Đế quốc.

“Chỉ trong một ngày đã b·ị đ·ánh xuyên hơn sáu mươi kilomet. Quân chủ lực còn bị bao vây cái lũ Giao Châu đấy còn vô dụng tới mức nào.”

Trên triều đình các quan chức của Đế quốc đang giận giữ trách mắng sự vô dụng của người Giao Châu.

Đương nhiên rồi có một đồng minh như vậy ai cũng không thể chịu được, b·ị đ·ánh xuyên hơn sáu mươi kilomet chỉ trong một ngày rất nhiều tướng lĩnh của Đế quốc không hiểu nổi rốt cuộc cái phòng tuyến Giao Châu cất công xây dựng thời gian qua rốt cuộc có tác dụng gì.

“Bây giờ không phải lúc đổ lỗi. Giao Châu đã cầu cứu chúng ta nên làm thế nào?”

“Còn có thể làm thế nào? Không lẽ để bọn hắn mất nước.”

Là lãnh đạo của liên minh Đế quốc chắc chắn không thể ngồi im khi đồng minh của mình bị t·ấn c·ông.

“Không phải là vấn đề có chi viện hay không mà chi viện như thế nào! Chúng ta bây giờ cũng chỉ còn quân cấm vệ là có thể điều động.”

Đại tướng quân không nhịn được chua chát nói.

“Cái gì? không phải chúng ta đã ngưng chiến với Thánh quốc rồi sao? Ngươi nói chỉ còn quân cấm vệ có thể điều động.”

Nghe vậy tể tướng không nhịn được giận giữ.

Rõ ràng đã ngưng chiến với Thánh quốc vậy mà lại nói chỉ có quân cận vệ có thể điều động. Như vậy những đội quân thời gian trước đang chiến đấu với Thánh quốc để ở đâu?

“Vấn đề là chỉ có quân cấm vệ mới tới kịp chi viện cho Giao Châu. Những lực lượng còn lại đều tập trung ở biên giới phía tây, nếu muốn chi viện cho Giao Châu sẽ phải đi vòng cả nửa lục địa còn chưa kể vấn đề hậu cần nữa. Muốn triển khai bọn hắn tới Giao Châu sẽ phải mất ít nhất sáu tháng. Ta đặt dấu hỏi rằng liệu Giao Châu có thể tồn tại trong sáu tháng này không.”

Đại tướng quân giải thích. Rồi hắn tiếp tục nói!

“Đây là bởi vì bây giờ đã có đường sắt rồi! Nếu là trước kia đừng nói sáu tháng một năm cũng chưa chắc đã làm được.”



Toàn bộ triều đình lâm vào yên tĩnh, ai cũng không muốn đụng chạm tới vấn đề n·hạy c·ảm như điều động quân cấm vệ cả.

“Không có cách nào khác sao? Ví dụ như điều trước một lực lượng nhỏ tới chi viện cho Giao Châu.”

“Lực lượng nhỏ! Tể tướng đại nhân kẻ thù của chúng ta là Nam Tinh không phải cái thứ nào đó vớ vẩn ngài cho rằng một lực lượng nhỏ có thể ngăn được bao lâu. Ta sợ rằng tất cả sẽ bị nuốt sạch không còn một mống.”

“Đường đường là q·uân đ·ội mạnh nhất thế giới loài người vậy mà ngươi lại sợ Nam Tinh sao.”

Một quan chức không hài lòng châm chọc.

“Hừ! Nếu ngươi lên chiến trường bây giờ ngươi sẽ hiểu được cái gì gọi là sợ với không sợ.”

“Đó là do các ngươi vô dụng.”

“Được rồi! không cãi nhau nữa.”

Cuối cùng cuộc tranh cãi nảy lửa tới mức hoàng đế phải lên tiếng can ngăn.

Hắn nhìn về phía đại tướng quân hỏi.

“Bây giờ có cách nào không? Chỉ cần giữ cho Giao Châu còn tồn tại liền được. Chúng ta không thể để mất Giao Châu, nếu không Nam Tinh sẽ tiến sát tới biên giới nước ta.”

Giao Châu chính là vùng đệm giữa Đế quốc và Nam Tinh, một khi mất nơi này biên giới Đế quốc sẽ bị đe dọa.

“Bẩm bệ hạ thần có một đề nghị!”

Lúc này một tướng lĩnh trẻ tuổi bước ra.

“Nói đi!”

“Bẩm bệ hạ thần cho rằng chúng ta có thế yêu cầu Đại Kỳ cùng Vân Đồng điều quân trợ giúp cho Giao Châu, không cần quá nhiều mỗi nước mười nghìn quân phối hợp với khoảng mười nghìn quân cận vệ của chúng ta liền được. Với quân số này chúng ta có thể áp dụng chiến thuật đánh tiêu hao dùng không gian để đổi thời gian.”



“Nói rõ hơn đi.”

Hoàng Đế ra lệnh.

Theo đó ý tưởng của tướng lĩnh trẻ tuổi này chính là lợi dụng địa lý đặc biệt của Giao Châu khi quốc gia nay là một quốc gia duyên hải có hình dạng hẹp theo chiều dài bắc nam của bọn hắn lên tới hơn một nghìn kilomet trong khi chiều ngang đông tây lại chỉ có hơn ba trăm kilomet.

Chính vì thế Giao Châu là một quốc gia có chiến lược thọc sâu bắc nam rất tốt. Ý tưởng của tướng lĩnh trẻ tuổi là sử dụng chiến lược thọc sâu này để kéo dài thời gian. Cho dù liên quân ba nước có không đánh lại quân Nam Tinh cũng không phải vấn đề, nhiệm vụ của bọn hắn là kéo dài thời gian thôi.

“Ngươi không sợ Nam Tinh Chuyển hướng đánh Đại Kỳ. Hay ngươi quên mất đại kỳ là quốc gia giáp biên với Giao Châu rồi.”

“Ta không cho rằng Nam Tinh sẽ đánh Đại Kỳ. Biên giới Đại Kỳ ở hướng đông và đông bắc đều được bao bọc bởi một vùng núi hiểm trở, chỉ có hai tuyến đường hẹp đủ lý tưởng để vượt qua vùng núi này. Không ai muốn bị pháo binh từ trên đầu bắn xuống đâu thưa tể tướng đại nhân.”

“Mà cho dù Nam Tinh có đánh Đại Kỳ cũng không sao cả, nó sẽ chỉ phân tán lực lượng của Nam Tinh khiến chúng ta có nhiều thời gian hơn thôi.”

Chỉ cần chờ quân chủ lực từ phía tây tới đó chính là thời điểm quyết chiến với Nam Tinh.

“Bệ hạ! Chúng ta không cần quá lo lắng, Nam Tinh đang phải đối đầu là với cả thế giới loài người, không phải chỉ có chúng ta. Thần không tin Nam Tinh có nhiều quân tới mức có thể đánh với cả thế giới loài người, sẽ tới lúc bọn hắn phải dừng lại.”

Đại tướng quân bồi thêm một câu.

Quả thật kẻ thù của Nam Tinh là toàn thế giới, nếu Nam Tinh muốn đánh cứ để bọn hắn đánh, chiếm được bao nhiêu đất thì chiếm. Tới lúc đó Nam Tinh sẽ phải sa vào cuộc chiến trị an mới, có thể quản lý được hay không mới là vấn đề lớn.

Nếu Nam Tinh sa vào cuộc chiến trị an này như vậy mọi thứ liền trở nên dễ dàng.

“Ha ha! Nếu thực sự ngươi làm như vậy có tin hay không ngày hôm sau liên minh của chúng ta sẽ sụp đổ.”

Các tướng lĩnh chỉ tập trung vào vấn đề c·hiến t·ranh nhưng đây không phải riêng vấn đề c·hiến t·ranh nữa nó dính dáng rất nhiều tới chính trị cùng ngoại giao.



Trước đó có thể lấy lý do đang c·hiến t·ranh với thánh quốc không rút quân ra được để đối phó với Nam Tinh. Nhưng bây giờ không thể lấy cái lý do đó nữa nếu không chính là lúc Đế quốc đánh mất uy tín của mình đối với đồng minh.

“Thực ra ta cho rằng kế hoạch này cũng không tệ. Vấn đề bây giờ là làm sao thuyết phục được cao tầng ba nước thực hiện kế hoạch này, dù sao đối với bọn hắn cử tiếp tục cử quân đi cho dù Nam Tinh áp sát biên giới hay sử dụng không gian đổi thời gian cũng là một điều phi thường nguy hiểm, nếu không cận thận còn có thể mất nước.”

Dù Đế quốc có là lãnh đạo liên minh đi chăng nữa thì những chuyện như vậy thuyết phục không phải dễ dàng, đây cũng không phải kẻ thù để dùng vũ lực đe dọa.

Cuối cùng triều đình nhất trí thông qua kế hoạch, còn việc thuyết phục ba nước thực hiện kế hoạch liền phải để phía bộ ngoại giao đi xử lý.

“Phía Thánh quốc thế nào, bọn hắn đã hành động chưa?”

“Thánh quốc cũng không khác chúng ta là bao thưa bệ hạ, thậm chí còn nguy hiểm hơn khi trong nội bộ Thánh quốc hiện tại đang khá r·ối l·oạn. Phía bắc Thánh quốc hiện tại còn có một cuộc phản loạn lớn chưa được dập tắt việc bọn hắn tham chiến phía Gray chỉ là một lực lượng rất hạn chế.”

“Chậc! Nếu có thể kéo thêm một hai năm nữa nói không chừng chúng ta là phe chiến thắng.”

Một vị đại thần tiếc nuối với cơ hội có thể đánh bại Thánh quốc.

Kỳ thực không chỉ hắn mà rất nhiều người trong này cũng tiếc nuối. Nhưng không có cách đây là mệnh lệnh từ thiên giới bọn hắn phải nghe theo.

Giống như ở Thiên giới đã đánh nhau với ma quỷ rồi vì thế Thiên giới muốn ở đây phải sẵn sàng đối đầu với ma quỷ bất kỳ lúc nào chứ không phải lâm vào một cuộc chiến tiêu hao. Chỉ có điều Thiên giới vẫn chưa biết được chuyện của Nam Tinh nên hai nước có thể hồ lộng qua chuyện này.

“Nhắc mới nhớ gần đây hoạt động của ma quỷ thế nào?”

“Phía tinh linh tộc báo về ma quỷ đang hoạt động rất mạnh quanh ma địa, Bọn hắn đã bắt giữ được gián điệp của đối phương. Phía Thánh quốc hiện tại cũng có rất nhiều giáo phái tôn thờ ác thần xuất hiện nghi ngờ là do ma quỷ.”

Đế quốc nằm ở cực nam vì thế bọn hắn không thể tùy thời giá·m s·át ma địa chỉ có thể nhận tin tức từ các bên.

“Nam Tinh không có vấn đề gì sao?”

Bởi vì là đối đầu khiến Đế quốc không nhận được tin tức từ Nam Tinh, không giống như Thánh quốc có thể tùy ý chia sẻ các vấn đề ma quỷ. Dù sao cũng là quốc gia giáp giới với Ma địa làm sao lại không có vấn đề gì được.

“Chúng ta cũng nhận thấy rất nhiều giáo phái dị giáo xuất hiện ở Nam Tinh nhưng không quá rõ ràng quy mô.”

“Ừm! Như vậy đi báo với Nam Tinh một tiếng xem như chúng ta làm tận nghĩa vụ của nhân loại.”

Cho dù là kẻ thù nhưng chỉ là trong nội bộ nhân loại với nhau. Huống chi việc này cũng có thể khiến Nam Tinh phân tâm.

Vẹn cả đôi đường!