Chương 632: Quyết định.
“Tính tới thời điểm hiện tại quân ta đã tiến sâu vào biến giới hơn sáu mươi kilomet, sức chống cự của quân địch rất yếu ớt, có thể nói gần như không có sự chống cự nào.”
Phòng họp của bộ tham mưu tham mưu trưởng lục quân Ngọc Kim Sơn đang báo cáo lại tình hình chiến sự tại biên giới phía Nam.
Cũng không có nhiều nội dung để báo cáo tất cả đều là chiến thắng cùng sự chống cự yếu ớt của vương quốc Giao Châu bước tiến của quân Nam Tinh nhanh tới mức chính những tướng lĩnh ở bộ tham mưu cũng rất bất ngờ.
“Sáu mươi kilomet ngươi không đùa đấy chứ?”
Bên cạnh hắn một vài tướng lĩnh khác không nhịn được hỏi lại.
Ai cũng bất ngờ vì khoảng cách này, không ai có thể ngờ được chỉ trong một ngày quân Nam Tinh lại có thể tiến sáu mươi kilomet vào nội địa giao châu.
“Chúng ta cũng không ngờ được!”
Ngọc Kim Sơn nhún vai nói.
“Tiến nhanh như vậy có vấn đề gì không? Hậu cần có theo kịp?”
Long hỏi.
“Đúng là có một vài đơn vị đã mất liên lạc nhưng không đáng kể thưa bệ hạ. Nhưng hậu cần quả thật không theo kịp, vùng này không hề có đường sắt.”
“Còn nữa! Xin nhìn vào nơi này! Tại đây có hơn bốn mươi nghìn quân chủ lực Giao Châu, phương diện quân 68 đang cố gắng thiết lập một vòng vây, chỉ cần có thể bao vây tiêu diệt đội quân này Giao Châu gần như sẽ đánh mất sức chống cự.”
Vị trí Ngọc Kim Sơn chỉ vào là một thành trì cách biên giới hai nước khoảng ba mươi kilomet.
Đây không phải là một pháo đài mà chỉ là một thành trì, bởi vì chiến tuyến sụp đổ quá nhanh khiến rất nhiều quân phòng thủ trên chiến tuyến còn chưa kịp phản ứng liền rút về đây. Cho tới khi rút về nơi này rất nhiều binh lính thậm chí còn chưa bắn một viên đạn, cho tới bây giờ bọn hắn rất có thể sẽ bị quân Nam Tinh bao vây tiêu diệt tại đây.
Một khi số quân này bị tiêu diệt Giao Châu sẽ không còn cơ hội chống cự, đây là lực lượng chủ lực đấy tất cả đều được trang bị v·ũ k·hí nóng đây là hai phần ba số nguồn lực dự trữ của Giao Châu.
“Chúng ta thậm chí có thể buộc Giao Châu đầu hàng nếu tiêu diệt được toàn bộ số quân này!”
Ngọc Kim Sơn nghiêm túc nói.
“Bệ hạ! Hai vị tướng quân đề nghị chúng ta tạm thời dừng lại chỉnh đốn, cùng với đó điều quân để có thể nhanh chóng bao vây tiêu diệt kẻ địch ở đây. Dù sao chúng ta đã đi quá nhanh so với dự tính rồi, cũng cần dừng lại để chỉnh đốn.”
Quân đội Nam Tinh không giống như những lực lượng hiện đại, tố chất binh lính là một vấn đề cả trang bị cũng là vấn đề nữa, trình độ cơ giới hóa vẫn còn rất thấp, mặc dù xe đã được trang bị trong q·uân đ·ội nhưng còn rất ít chưa kể đường cái ở đây thực sự là ác mộng với xe cộ.
Vì thế tất cả lực lượng q·uân đ·ội hiện tại đều sử dụng hai chân để đi, thú kéo trong q·uân đ·ội cũng chỉ được sử dụng để chở thương binh, hàng hóa hậu cần và kéo các loại v·ũ k·hí cỡ lớn như pháo. Việc tiến vào nội địa Giao Châu hơn sáu mươi kilomet chỉ trong một ngày đã nằm ngoài dự tính của bộ tham mưu.
Theo đó Ngọc Kim Sơn bắt đầu trình bày kế hoạch bao vây.
Hiện tại máy bay vẫn chưa được phổ biến trong hệ thống, tất cả những chiếc B24 đang hoạt động không phải được sản xuất theo kiểu công nghiệp vì thế việc các tướng lĩnh tiền tuyến ngồi máy bay về Kim Lăng báo cáo trình bày kế hoạch rồi lại trở lại tiền tuyến trong thời gian ngắn là không thể nào, bọn hắn chỉ có thể thông qua đường dây điện thoại giải thích rõ kế hoạch cho Ngọc Kim Sơn sau đó để hắn trình bày lại cho Long.
Kế hoạch này nói ngắn gọn ra chính là điều một phần lực lượng từ phía tây sang phía đông tăng cường sức mạnh cho lực lượng bao vây để có thể nhanh chóng tiêu diệt số quân chủ lực này của Phú Xuân.
“Ừm! Ta phê duyệt, làm đi.”
Long cùng các tướng lĩnh không biết rằng trừ là quân chủ lực ra bên trong đội quân này còn có rất nhiều con cháu của giới quý tộc Giao Châu, thậm chí là chính quý tộc của Giao Châu cũng đang bị vây bên trong đó.
Đơn cử như công tước Lương Hoàng Phúc một trong ba vị công tước của Giao Châu cũng chính là đại tướng quân đang bị mắc kẹt ở đây.
Bởi vì tốc độ của Nam Tinh thực sự quá nhanh, bộ chỉ huy của công tước còn chưa kịp lui về phía sau thì nơi đó đã thất thủ, đường lui bị chặt đứt khiến công tước chỉ có thể lựa chọn chạy tới tòa thành này hội quân cùng với những lực lượng tàn dư còn lại cố gắng chống cự.
“Công tước đại nhân, nếu cứ đà này chẳng mấy chốc chúng ta sẽ bị bao vây.”
Bộ chỉ huy mới của đại công tước lúc này vẫn là một mớ hỗn độn tất cả đều đang cố gắng tổ chức lại q·uân đ·ội nhưng ông ta vẫn nắm giữ được tình hình chiến trường ở một số nơi đặc biệt là tình hình tiến công của quân Nam Tinh.\
Như hiện tại ông ta biết được vòng vây của quân Nam Tinh đang khép lại và nếu bọn hắn không làm gì thì chẳng mấy chốc nó sẽ đóng chặt.
“Thẩm tướng quân đang yêu cầu chi viện thưa ngài. Ngài ấy đang chịu tổn thất rất lớn.”
Nhìn vào vị trí phòng thủ của Thẩm tướng quân trên bản đồ Lương Hoàng Phúc kiên quyết lắc đầu.
“Không được chúng ta không có quân chi viện cho hắn, tất cả bây giờ đều phải tập trung vào phòng tuyến. Nói với Thẩm tướng quân, bằng mọi giá hắn phải ngăn cản được hai ngày cho dù hắn có c·hết ở đó cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.”
Ưu tiên hiện tại là Lương Hoàng Phúc là phải củng cố phòng tuyến vị trí bảo vệ cho con đường rút lui của toàn quân, nếu không thực sự toàn quân có thể bị bao vây.
Còn việc rút lui hiện tại thực sự không chỉ ra lệnh một câu liền có thể làm, cho tới khi hoàn thành việc tổ chức lại toàn quân, rút lui là điều bất khả thi, nếu cưỡng ép rút quân thì đó là b·ị đ·ánh tan tác chứ không phải rút quân nữa.
Tới lúc đó Giao Châu liền không còn quân để có thể chống lại sự xâm lược của Nam Tinh. Nhìn tất cả các tướng lĩnh còn lại trong phòng Lương Hoàng Phúc trầm giọng ra lệnh.
“Tất cả trở về đơn vị của mình đi, ta không quan tâm các ngươi làm cách nào trong hai ngày này phải tiến hành tổ chức lại q·uân đ·ội sau hai ngày toàn quân sẽ bắt đầu rút lui. Kẻ nào không hoàn thành nhiệm vụ liền ở lại đây luôn đi.”
Cho tới bây giờ Lương Hoàng Phúc vẫn không nhận ra rằng hệ thống chỉ huy của Giao Châu đã lỗi thời các tướng lĩnh hoàn toàn không có kinh nghiệm thậm chí là không được đào tạo để có thể quan lý q·uân đ·ội trong thời đại mới. Việc tổ chức lại hơn bốn mươi nghìn quân trong hai ngày là một dấu hỏi lớn.
Lương Hoàng Phúc không biết rằng lực lượng đang cố bao vây quân của ông ta đang khá mỏng, với quân số chỉ hơn mười nghìn quân việc dàn trải một diện tích lớn như vậy sẽ khiến vòng vây vô cùng mỏng.
Nhưng đó chỉ là hiên tại thôi, khi mệnh lệnh của Long được thi hành lực lượng này chắc chắn sẽ được bổ sung, nếu không thể nhanh chóng thoát khỏi đây như vậy ông ta cùng đội quân của mình sẽ hoàn toàn bị vây kín.
…
“Chúng ta đã không còn bao nhiêu quân để chi viện nữa. Nếu điều quân cấm vệ đi thì ai sẽ bảo vệ thủ đô.”
Lúc này triều đình Giao Châu cũng đang lâm vào rối ren, tin tức về việc Nam Tinh đán tan quân phòng thủ biên giới đang băng băng tiến tới thủ đô cùng với đó là việc quân chủ lực sắp bị bao vây khiến toàn bộ triều đình rơi vào hỗn loạn.
“Chúng ta có thể kêu gọi thêm quân từ các quý tộc không được sao.”
Một vị đại thần nói.
“Kêu gọi quân của các quý tộc. Ngài có biết thời gian để tập hợp q·uân đ·ội từ khắp nơi lại như vậy mất bao lâu không, chờ quân của các quý tộc có thể tập hợp lại sợ rằng nơi này đã thất thủ rồi, còn chưa kể lũ ô hợp đó có thể làm gì? Vác gậy gộc ra đánh nhau? Bây giờ khẩn cấp nhất là phải giải cứu quân chủ lực, chỉ có quân chủ lực mới có thể giúp chúng ta kéo dài thời gian chờ chi viện. Nếu không tất cả sẽ mất hết.”
Một vị tướng quân lên tiếng. Rồi hắn hành lễ với quốc vương Giao Châu nói.
“Bệ hạ! Bây giờ chỉ còn có quân cấm vệ có thể điều động ngay lập tức, xin ngài ra lệnh điều động quân cấm vệ. Nếu quân chủ lực bị tiêu diệt chỉ còn lại quân cấm vệ sẽ không có bất kỳ cơ hội nào.”
“Không được! Ta phản đối. Bệ hạ nhiệm vụ của quân cấm vệ là bảo vệ thủ đô, nếu điều quân cấm vệ đi an toàn của thủ đô sẽ thế nào? An toàn của bệ hạ sẽ thế nào. Bệ hạ vì an toàn của ngài không thể điều quân cấm vệ.”
“Điều quân cấm vệ chính là để bảo vệ an toàn của bệ hạ. Phải giải cứu quân chủ lực nếu không chúng ta sẽ mất nước thưa bệ hạ.”
“Hừ! Mất nước, có Đế quốc ở đó chúng ta còn sợ mất nước sao?”
“Vậy Thái Nguyệt bây giờ thế nào rồi?”
“Ngươi!”
“Được rồi! Đừng cãi nhau nữa, quân cấm vệ không thể động, các ngươi mau nghĩ cách khác đi.”
Không phải vị vua nào cũng thông minh, ngược lại phần lớn vua chúa ở thời đại này chỉ ở mức bình thường, thậm chí là ngu ngốc.
Vua của Giao Châu là một kẻ nhát c·hết và hắn ưu tiên sự an toàn của mình hơn mọi vấn đề khác.