Chương 601: Đột nhập.
Bốn ngày sau!
Rạng sáng, căn cứ Lan Dương chìm trong làn sương mù sáng sớm khiến tầm nhìn giảm xuống gần như bằng không.
Lẩn khuất trong làn sương mù một t·àu c·hiến nhanh của Đế quốc đang cố gắng tiếp cận hòn đảo.
Đây là một loại tàu t·ấn c·ông nhanh của Đế quốc nổi tiếng với tốc độ nhanh có thể bỏ rơi bất kỳ loại tàu nào trên thế giới, đương nhiên là trừ những con tàu hơi nước ra mới xuất hiện ra.
“Thuyền trưởng phía trước có ánh sáng.”
Hoa tiêu trên tàu báo cáo cho thuyền trưởng phát hiện của hắn.
Nhìn theo hướng hoa tiêu chỉ thuyền trưởng thấy được một chùm sáng xuyên qua sương mù.
Chùm sáng mặc dù có thể xuyên qua sương mù nhưng từ đây bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy một phần cái bóng của cầu tàu rất rõ ràng đây là ánh sáng phát ra từ tàu tuần tra quanh căn cứ.
“Không cần phải lo lắng, đối phương không nhìn thấy chúng ta đâu.”
Luồng ánh sáng này có thể xuyên qua sương mù tới được mắt của bọn hắn không có nghĩa ánh mắt của đối phương cũng có thể xuyên qua sương mù nhìn thấy bọn hắn.
Trong lớp sương mù dày đặc này tầm nhìn đều không thể vượt qua mười mét chứ đừng nói tới phát hiện bọn hắn.
“Rẽ phải ba mươi độ.”
Thuyền trưởng ra lệnh. Mặc dù không lo lắng đối phương có thể nhìn thấy thuyền của mình trong làn sương mù dày đặc này nhưng thuyền trưởng vẫn lựa chọn để tàu của mình cách xa đối phương.
Nhận được lệnh con tàu thay đổi hướng đi dần cách xa khỏi tàu tuần tra của đối phương cho tới khi không còn nhìn thấy ánh sáng phát ra từ tàu tuần tra nữa mới tiếp tục quay đầu tàu trở lại đường cũ.
“Còn bao xa nữa.”
Hạm trưởng hỏi hoa tiêu bên cạnh.
Hoa tiêu nghe vậy lấy một vật phẩm ma pháp ra bắt đầu thi triển.
Bởi vì đi thuyền không có tầm nhìn khiến các hoa tiêu của tàu phải dùng tới vật phẩm ma pháp để định hướng.
“Khoảng năm sáu kilomet nữa thưa ngài.”
Hoa tiêu trả lời.
“Để đội đột kích sẵn sàng đi.”
Nghe vậy thuyền trưởng ra lệnh gọi đội đột kích lên boong sẵn sàng hành động.
Hành động lần này có tổng cộng bảy mươi người, nhưng trong đó chỉ có mười siêu phàm giả cấp A, phần còn lại là các siêu phàm giả cấp B và một số ít siêu phàm giả cấp C.
Đế quốc mặc dù hùng mạnh nhưng cũng không chịu nổi tổn thất quá nhiều của lực lượng cao cấp siêu phàm giả vì thế các bộ óc cao cấp nhất của Đế quốc quyết định dùng số lượng thay cho chất lượng.
Mặc dù số lượng này rất khó có thể thay đổi hoàn toàn chất lượng vốn có theo dự tính ban đầu.
“Vẫn chưa tới sao?”
Đã hơn năm phút trôi qua nhưng thuyền trưởng vẫn không nhìn thấy bờ biển của mục tiêu.
“Chúng ta đã tới rất gần nhưng sương mù quá lớn thưa ngài.”
Hoa tiêu trả lời.
Sương mù quá dày đặc khiến tầm nhìn quá thấp, cho dù tới rất gần bọn hắn cũng không thể quan sát được bờ biển mục tiêu.
Rầm!
Đột nhiên tiếng v·a c·hạm vọng lên từ dưới đáy tàu khiến những người trên boong mất thăng bằng.
“Thuyền trưởng chúng ta đã tới rất gần. Nếu còn tiếp tục nữa chúng ta sẽ mắc cạn.”
Hoa tiêu nhìn xuống đáy tàu nhưng cũng chỉ toàn là sương mù chỉ đành đưa ra phán đoán của mình.
“Gia tốc, lao thẳng lên bờ!”
Thuyền trưởng nghe vậy lập tức ra lệnh khiến tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.
“Còn đứng đó làm gì? Tăng tốc lao lên bờ.”
Thấy mọi người đều sững sờ nhìn mình thuyền trưởng hét lớn nói.
Trên con tàu này chỉ mỗi hắn biết được đây là một nhiệm vụ cảm tử một đi không trở lại, cho dù bọn hắn có hành động nhanh thế nào đi chăng nữa cũng không thể ngăn đối phương kích nổ cái thứ kia.
Vì thế mục tiêu lần này là buộc đối phương sử dụng v·ũ k·hí đồng quy vu tận với bọn hắn và đương nhiên cũng chỉ có thuyền trưởng biết được toàn bộ kế hoạch.
Nên cũng không có cái gì gọi là trở về nữa, như vậy thì cần gì quan tâm mắc cạn hay không.
Thấy ánh mắt kiên quyết của thuyền trưởng những người khác trên tàu cũng trở nên khát máu lên, tàu không chút do dự lao thẳng lên bãi cát.
Rất nhanh đáy tàu liên tục vang lên những tiếng v·a c·hạm với đá ngầm, sau đó là âm thanh sột soạt khi tàu ma sát với cát. Nhưng dù vậy sương mù vẫn khiến cho tầm nhìn trở nên vô cùng kém không thể nhìn thấy bãi cát.
Nhưng cũng không mất bao lâu tàu đã không còn có thể di chuyển.
“Các anh em! Nơi này chính là nơi xuất phát của thứ đã hủy diệt thành Giang Châu. Với tư cách là quốc gia vĩ đại nhất nhân loại chúng ta sẽ không chấp nhận một mối đe dọa như vậy tồn tại ngay bên cạnh đất nước. Theo ta tiêu diệt kẻ thù của Đế quốc.”
Thuyền trưởng hét lớn cổ vũ sĩ khí, rồi hắn dẫn đầu nhảy xuống tàu. Ngay sau đó những người khác cũng hét lên nhảy xuống tàu.
Nước ở đây rất cạn chỉ hơn eo bọn hắn một chút, tất cả người trên tàu đều là siêu phàm giả, thi triển ma pháp bọn hắn bơi về hướng bờ biển.
Sau một lúc bọn hắn cũng lên được bờ biển, lúc này sương mù cũng đã tan bớt mặc dù vẫn còn khá dày đặc nhưng ánh mặt trời cũng đã len lỏi qua lớp sương mù chiếu sáng khu vực xung quanh.
“Chúng ta hiện tại đang ở bờ tây hòn đảo, đi về phía đông khoảng mười kilomet sẽ tới một dãy núi chia đôi hòn đảo. Từ đỉnh núi chúng ta có thể thấy được căn cứ của đối phương nằm phía bên kia bờ biển.”
Hoa tiêu mở bản đồ ra quan sát nói.
Mặc dù Đế quốc không thuộc địa nơi này nhưng dù sao cũng là một khu vực gần bờ biển Đế quốc bọn hắn vẫn tiến hành khảo sát nơi này. Chỉ cần lục lại trong kho bọn hắn liền có thể tìm được bản đồ của hòn đảo.
Chỉ có điều tấm bản đồ này không có vị trí của căn cư Nam Tinh, trinh sát của Đế quốc cũng chỉ có thể phát hiện căn cứ hải quân gần bờ biển. Còn căn cứ không quân dưới chân núi bọn hắn lại không hề hay biết.
Dù sao nó nằm sâu trong đảo, chỉ trinh sát thông thường liền không phát hiện được.
“Đi thôi! Tranh thủ trước khi sương mù tan hết chúng ta phải tiến vào rừng.”
Đoàn người nhanh chóng hành động khi mặt trời đã lên cao sương mù đã mỏng manh rất nhiều bọn hắn cuối cùng cũng tiến vào rừng.
Nhưng bọn hắn không biết rằng khi sương mù tan đi tầm mắt trở nên thông thoáng toàn bộ bãi cát đã nằm trong tầm nhìn của các trạm gác trên đỉnh núi.
Lúc này tại trạm gác trên đỉnh núi vị trí cao nhất toàn đảo một người lính canh đang dùng kính viễn vọng quan sát xung quanh, trong khi đang quan sát bãi cát hình ảnh con tàu mắc cạn đã rơi vào tầm mắt của hắn.
“Mạnh ngươi nhìn.”
Người lính vội vã gọi đồng đội.
“Hôm qua có con tàu này sao?”
Sau khi cả hai quan sát con tàu người lính vội vã hỏi.
“Mau báo cho căn cứ.”
Người lính gọi mạnh lập tức nói, hắn nhấc điện thoại lên gọi về căn cứ.
“Đây là trạm gác số sáu, chúng tôi phát hiện một con tàu lạ mắc cạn trên bãi cát phía tây nam.”
Rất nhanh toàn bộ căn cứ đã tiến vào cảnh giới cấp một, trong thời điểm n·hạy c·ảm như thế này cảnh giác là điều không quá.
Tàu chiến đang thực hiện nhiệm vụ tuần tra được điều tới vị trí con tàu mắc cạn, các đội tuần tra được điều vào rừng tìm kiếm những kẻ xâm nhập.
Từ cảng một tiểu đoàn được điều động chi viện cho sân bay, đây là nơi cất giữ boom nguyên tử không thể lơ là được.
Không mất bao lâu tàu tuần tra đã tới được vị trí con tàu bị mắc cạn, bởi vì không thể tới gần bờ nó chỉ có thể thả xuống thuyền gỗ để một tiểu đội tiếp cận con tàu.
“Chỉ huy, trên tàu có dấu hiệu hoạt động của con người, cùng với dấu hiệu ma pháp.”
Tham mưu báo cáo cho chỉ huy căn cứ.
“Nhiều không?”
“Khắp nơi trên tàu đều có, ước tính có ít nhất hai mươi siêu phàm giả.”
“Lập tức để các đội tìm kiếm rút về, thiết lập hệ thống phòng thủ.”
Nếu đối phương có tới hơn hai mươi siêu phàm giả cử đội tìm kiếm như vậy sẽ chỉ khiến các binh lính rơi vào nguy hiểm.
Mất khoảng ba mươi phút các đội tìm kiếm đều trở lại căn cứ, chỉ có điều đội số năm đã mất liên lạc.
“Đây là khu vực phụ trách của đội số năm.”
Tham mưu chỉ vào bản đồ nói.
“Để không pháp sư tìm kiếm quanh khu vực.”.
Bằng mọi giá phải tìm ra những kẻ xâm nhập