Chương 579: Bắn nhầm.
“Đại đội 212 các anh thế nào? Có thế đẩy lùi kẻ địch được không?”
Từ trong ống nghe âm thanh của lữ đoàn trưởng vang lên.
“Cái gì? Chúng tôi đang b·ị b·ắn rất rát.”
Đại đội trưởng nghe vậy vội vã nhấc ống nghe lên trả lời, đạn còn bay trên đầu bọn hắn đây. Đẩy lùi cái con mẹ gì!
“Vị trí của các anh là vị trí hỏa lực đối phương khá mỏng, nếu các anh có thể mở cánh về phía tây có thể phối hợp với quân chi viện bao vây đối phương từ hai cánh. Chỉ cần như vậy có thể buộc đối phương rút lui.”
Lữ đoàn trưởng giải thích kế hoạch của mình.
Theo đó vị trí của đại đội 212 là vị trí thích hợp nhất để đánh vào cánh của đối phương.
Mặc dù nếu làm như vậy t·hương v·ong của đại đội có thể sẽ vô cùng lớn.
Đại đội trưởng nghe vậy trầm mặc, nhưng rất nhanh hắn đã bị tiếng đạn pháo đánh thức. Nhìn kẻ địch lẩn khuất sau những tán cây đại đội trưởng nói.
“Được rồi ta sẽ cố gắng.”
Đặt ống nghe xuống đại đội trưởng quay sang trung đội trưởng của trung đội ma pháp bên cạnh nói.
“Các ngươi có thể tiếp tục tạo ra những hố đất như thế này dần tiếp cận đối phương không?”
“Ý ngươi là tiếp tục tạo ra hố đất tiếp cận để mọi người nấp trong đó t·ấn c·ông đối phương?”
Trung đội trưởng nghi ngờ hỏi.
“Đúng!”
“Ngươi điên rồi sao? Tụ vào một chỗ ở gần như vậy là muốn ăn lựu đạn sao!”
Trung đội trưởng trừng mắt nói.
Nghe vậy đại đội trưởng mới tỉnh ngộ ra, nếu tới quá gần đối phương mà vẫn nấp trong hố như thế này thì một quả lựu đạn là đủ để giải quyết mọi thứ.
“****.”
Đội trưởng không nhịn được chửi thề.
“Đội trưởng, mau nhìn!”
Đột nhiên đại đội trưởng bị gọi khiến hắn vội vã nhìn lại.
Không nhìn thì thôi nhìn thấy rồi lain khiến hắn giật mình.
Phía trước một làn sương mù dày đang lan tràn tới.
“Gì đây? Ma pháp sao?”
Đại đội trưởng hỏi.
“Đúng là ma pháp!”
“Bọn hắn định làm gì? Đây không phải che đi tầm mắt của bọn hắn sao, cơ hội của chúng ta rồi.”
Đại đội trưởng không hiểu nói.
Không chỉ hắn ngay cả trung đoàn trưởng lúc này đang b·ị t·hương cùng lữ đoàn trưởng sau khi nghe báo cáo cũng không hiểu đối phương đang làm gì?
Sương mù che đi tầm mắt, cũng có nghĩa lợi thế của đối phương đã b·ị đ·ánh mất.
Vì thế bọn hắn cũng không để siêu phàm giả phe mình dùng ma pháp xua tan đi lớp sương mù này. Trong suy nghĩ của bọn hắn đây không khác nào lợi thế.
Phải biết cũng không phải bọn hắn chưa nghĩ tới việc sử dụng sương mù làm che chắn, mà bời vì sương mù tạo ra từ ma pháp rất dễ bị xua tan bằng ma pháp. Chỉ cần xua tan nó trước khi quy mô sương mù trở nên lớn hơn thì ma pháp này không phải mối đe doạ.
Nhưng nếu để quy mô sương mù trở nên lớn hơn thì việc xua tan nó sẽ phi thường khó khăn.
Nói thật ra nó giống với khói hơn là sương mù.
“Giết!”
Đột nhiên từ trong lớp sương mù truyền ra tiếng xung phong.
Không lẽ?
Trung đoàn trưởng nghe thấy tiếng xung phong trong lòng đột nhiên trở nên bất an.
Lớp sương mù càng lúc càng dày đặc, đã che phủ toàn bộ chiến trường.
Ngón tay đang bóp lấy cò khẩu PKM cùa Hoàng Minh cũng dừng lại, với tầm nhìn này hắn thực sự không biết nên bắn hướng nào.
Tiếng la hét đang càng lúc càng gần, không hiểu sao lại khiến hắn có cảm giác hồi hộp.
Đột nhiên một bóng đen xuất hiện trước mắt hắn, ngay sau đó Hoàng Minh thấy được bóng dáng của kẻ thù xuất hiện hắn cầm trên tay khẩu M4 đã được gắn lưỡi lê trên nòng và lưỡi lê đó bây giờ đang đam về phía hắn.
Như bản năng tự nhiên Hoàng Minh vội vã lùi lại, nhưng lưỡi lê nhanh hơn đâm vào vai hắn cùng với đó là một lực đẩy mạnh khiến cả hai ngã nhào vào trong hố.
Các đồng đội xung quanh còn chưa kịp phản ứng thì đã có những bóng người khác lao ra từ sương mù, trên tay bọn hắn cũng là những khẩu M4 được gắn lưỡi lê sắc nhọn đâm tới.
Đoàng đoàng!
Không giống như người đầu tiên những kẻ sau biết nổ súng và chúng lập tức khiến cho hai người nữa trúng đạn, ngay sau đó là lưỡi lê sắc nhọn đâm tới.
Lúc này các binh sĩ nấp trong hố mới có phản ứng, bọn hắn vội vã nhắm về phía kẻ địch.
Nhưng không có quá nhiều tác dụng, xung quanh hố có vô số bóng người xuất hiện lao vào giáp lá cà với những người bên trong.
Ưu thế về hoả lực, hay tầm xa, phục kích gì đó đã hoàn toàn biến mất một trận giáp lá cà cận chiến. Bây giờ ưu thế về quân số lại là ưu thế lớn nhất.
Rầm!
Phát pháo không khí thổi bay kẻ thù trung đội trưởng trung đội ma pháp đang muốn tiếp tục hỗ trợ đồng đội mình thì đột nhiên một thanh kiếm từ trong sương mù đánh tới.
Choang!
Một cú chém đánh bay trung đội trưởng va vào gò đất. Xuất hiện ngay giữa hố đất là một hiệp sĩ truyền thống với bộ giáp sáng bóng cùng với đó là thanh kiếm ma pháp trên tay.
Bình thường nếu kẻ này dám ăn mặc như vậy xuất hiện ở đây sẽ có vô số nòng súng hướng về phía hắn. Nhưng trong trường hợp này lại không như vậy vì tất cả đều đang phải bận rồi với kẻ thù của mình.
Đại đội trưởng đang bị một tên lính leo lên người, hắn đang phải dùng khẩu AK của mình ngăn lại lưỡi lê sắc nhọn chỉ cách cổ họng vài centi, cổ họng của hắn thậm chí đã cảm nhận được lưỡi đao sắc nhọn.
Cưỡi trên người đại đội trưởng kẻ thù đang dùng một ánh mắt tràn đầy thù hận g·iết chóc cùng khát máu nhìn hắn, đại đội trưởng không nhìn rõ được khuôn mặt của tên lính bởi vì khuôn mặt này đã bị che đi bởi máu và bụi đất nhưng chỉ cần thông qua ánh mắt đó thôi cũng quá đủ để đại đội trưởng biết hắn đang gặp phải nguy hiểm như thế nào.
Rầm!
Đột nhiên một v·ụ n·ổ diễn ra thổi bay cả đại đội trưởng và kẻ đang muốn g·iết hắn va vào sườn dốc, cú va khiến đầu hắn bị trọng kích ngất đi.
Vụ nổ vừa rồi là cuộc chiến do hai siêu phàm giả gây ra khi ma pháp của cả hai v·a c·hạm, nhưng nó cũng đủ để hủy diệt cái hố đất tạm thời này.
Lùi lại một khoảng cách xem như an toàn ánh mắt lướt qua khẩu QL-2 rơi gần đó.
“Muốn lấy nó ư?”
Đột nhiên hiệp sĩ ở đối diện nở một nụ cười khiêu khích nói. Rất rõ ràng hắn sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Có lẽ cũng hiểu được sẽ không thể lấy lại được khẩu QL-2, trung đội trưởng rút bên đùi ra con dao nhiệt dung được thiết kế theo kiểu dao quân dụng.
Lưỡi dao nhanh chóng sáng lên dưới ánh sáng kim loại bị nung nóng bắt đầu hiện ra, ánh sáng này thậm chí có thể xuyên thấu qua lớp sương mù dày người xung quanh cũng có thể nhìn thấy.
Nhưng thay vì thấy rõ toàn bộ con dao những người quanh đó chỉ nhìn thấy được một ánh sáng mờ ảo xuyên qua lớp sương mù, cùng với một bóng người không rõ thân phân. Nó giống như một ngọn hải đăng trong sương mù vậy trở thành mục tiêu có thể nhìn thấy được từ mọi hướng.
Ngay lập tức trung đội trưởng cảm nhận được đạn đang không ngừng đánh lên ma pháp phòng thủ của mình.
Boom!
Một phát đạn xuyên giáp xuyên thủng ma pháp phòng thủ.
Mặc dù là một siêu phàm giả thuộc quân đoàn ma pháp Nam Tinh nhưng hắn cũng chỉ là một siêu phàm giả học đồ, một phát đạn xuyên giáp này có thể xuyên thủng ma pháp phòng thủ của hắn.
Nhìn cánh tay đã biến mất của mình trung đội trưởng không khỏi sửng sốt.
Hắn vừa bị đồng đội bắn sao?
Đạn xuyên giáp chống siêu phàm giả cũng chỉ có Nam Tinh làm được, những quốc gia khác thì ít nhất phải dùng tới đạn pháo dã chiến.
Chưa kịp hoàn hồn sau đòn t·ấn c·ông vừa rồi cơ thể đã không được bảo vệ bởi ma pháp phòng thủ của hắn lại liên tục dính thêm vô số phát đạn cuối cùng hắn ngã xuống mà không thể làm gì.
Kẻ thù của trung đội trưởng lúc này cũng đứng chôn chân tại chỗ nhìn xác của đối thủ ngã xuống. Hắn cũng không ngờ được mọi chuyện lại thành ra thế này!
Bị đồng đội b·ắn c·hết, rất ly kỳ nha. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy chuyện này.
Hắn có điều không biết nếu hắn ở trên chiến trường giữa Thánh quốc và Đế quốc chuyện bắn nhầm này là điều xảy ra rất thường xuyên. Cái chuyện lần này chỉ là chuyện rất bình thường thôi, cho dù đối với Nam Tinh cũng không tính quá hiếm có chỉ là ít hơn nhiều so với các quốc gia khác.
Đáng tiếc trong sổ tay chiến thuật không có nói về vấn đề ánh sáng trong sương mù, các binh lính thấy mục tiêu có thể bắn liền cứ như vậy nã đạn mà không biết người bọn hắn bắn là đồng đội.