Chương 578: Tình huống nguy hiểm (2).
Quan sát xung quanh một vòng trung đội trưởng thấy được có một khu vực khá trống trải, ngay lập tức hắn bắt đầu thi triển ma pháp, một loại thổ ma pháp.
Ban đầu không có bất kỳ khác thường nào xảy ra nhưng dần dần từng chút một rung động trên mặt đất bắt đầu mạnh lên.
“Tất cả cúi xuống.”
Trung đội trưởng cảnh báo đồng đội xung quanh.
Không tới mười giây sau đó một v·ụ n·ổ xuất hiện ngay vị trí đất trống thổi tung đất đá ra xung quanh, không giống những v·ụ n·ổ từ bên ngoài nó giống với những v·ụ n·ổ từ bên trong hơn khi thuốc nổ được chôn dưới mặt đất.
Bụi đất bay tung tóe lên sau v·ụ n·ổ những người xung quanh đều ít nhiều chịu ảnh hưởng bởi v·ụ n·ổ, một lớp bụi đất phủ lên người bọn họ.
“Khụ khụ!”
Ho sặc sụa tống đống bụi đất có thể rơi vào trong miệng cùng cổ họng ra, rồi lên tiếng hét lớn.
“Mau! Bò vào trong hố.”
Nói rồi hắn dẫn đầu bò vào trong hố đất được tạo ra từ v·ụ n·ổ, tới lúc này hắn đã có thể ngồi dậy một cách mình thường mà không phải lo sợ đạn sẽ ghim vào đầu mình.
“Mẹ nó! Hắc hắc, phải như vậy mới đúng là siêu phàm giả chứ.”
Đại đội trưởng cũng bò vào hố đất, lúc này hắn đã có thể thẳng lưng dậy nhìn trung đội trưởng bên cạnh vỗ vai hắn nói.
Cái hố này thực sự rất lý tưởng, hoàn toàn có thể che chắn đạn từ mọi hướng, nói rồi hắn vươn người ra khỏi hố cầm lấy khẩu AK trên tay bắn trả. Bây giờ hắn đã có thể thoải mái xả đạn mà không phải lo việc bị đạn bắn từ bốn phương tám hướng.
Hoàng Minh cũng bò vào trong hố, trên người hắn lúc này đã tràn đầy bụi đất mặt và quần áo đều dính máu nhưng không phải máu của hắn mà là máu của đồng đội.
“Súng máy, súng máy đâu rồi mau khai hỏa đi áp chế bọn chúng.”
Vừa thở dài một Hoàng Minh liền đã bị đại đội trưởng gọi, không có cách hắn hiện tại là tay súng máy duy nhất ở đây không khai hỏa thì ai khai hỏa nữa đây.
Vì thế chỉ vừa mới xả hơi được một chút Hoàng Minh đã phải lập tức khai hỏa.
Nhìn thấy tình huống ở đây những nơi khác cũng bắt đầu học theo, chỉ trong chốc lát vô số v·ụ n·ổ xuất hiện thổi bay bụi đất tạo ra những cái hố dã chiến xung quanh quanh chiến trường.
Không chút do dự các binh sĩ vội vã bò vào trong hố tránh đi làn đạn như mưa bay trên đầu.
Rất nhanh toàn bộ trung đoàn đã chia cắt với nhau qua các hố đất.
“Pháo đâu rồi? Tại sao không bắn.”
Mặc dù vậy bọn họ vẫn bị bao vây và rất cần sự chi viện của pháo.
“Không được đối phương ở quá gần, pháo sẽ bắn vào cả chúng ta mất.”
Rầm!
Đột nhiên một v·ụ n·ổ nổi lên ngay trước hố đất khiến các binh lính vội vã nấp xuống hố.
Boom boom!
Ngay sau đó là vô số v·ụ n·ổ xuất hiện xung quanh chiến trướng, may mắn những hố đất này đã bảo vệ bọn hắn. Nếu là lúc trước khi bọn hắn còn mắc kẹt trên mặt đất những v·ụ n·ổ như thế này ít nhất cũng phải xử lý một hai người, nếu bắn trúng vào khu vực đông người thì hậu quả sẽ càng kinh khủng hơn.
“Mẹ nó bọn chúng có pháo!”
Đại đội trưởng không thể tin được nói.
Ngó đầu ra khỏi hố đất đại đội trưởng thấy được bóng dáng của những khẩu pháo dã chiến xuất hiện sau những tán cây.
Boom!
Lại một phát đạn pháo nổ ngay trước mắt đại đội trưởng vội vã rụt đầu lại.
“Khốn kiếp! Ai đó xử lý mấy khẩu pháo đi.”
Đại đội trưởng giận giữ hét lớn.
“Phóng lựu, phóng lựu đâu?”
Bình thường tầm bắn của phóng lựu không thể với tới pháo cho dù là pháo dã chiến, nhưng lần này rõ ràng quân địch đã để pháo tiếp cận quá gần, có lẽ là để tránh việc bắn nhầm khi hai quân quá gần nhau. Nhưng điều này cũng có nghĩa bọn hắn ở trong tầm bắn của các loại súng phóng lựu.
Có điều!
“Ở đằng kia!”
Một người lính ra dấu cho đại đội trưởng nơi súng phóng lựu tọa lạc.
Nhìn theo hướng chỉ tay đại đội trưởng thấy được khẩu GM94 đang rơi bên cạnh xác của một người lính, gần đó còn có hai khẩu phóng lựu kẹp nòng.
Rõ ràng trong hố đất đã không còn ai có súng phóng lựu.
“Cậu! Đi nhặt khẩu súng tới đây.”
Đại đội trưởng ra lệnh cho một người lính bên cạnh.
Người lính nghe vậy có chút bất ngờ nhìn đại đội trưởng.
“Vâng!”
Đây không phải lời nghe lệnh mà là bất ngờ khó hiểu muốn xác nhận lại với đại đội trưởng.
“Đi, lấy mấy khẩu súng kia trở lại đây.”
Nghe vậy người lình ngước nhìn những khẩu súng chỉ cách đó hơn mười mét nhưng lại là khoảng cách tử thần sau đó lại nhìn đại đội trưởng do dự.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn thể hiện tố chất của một người lính đó chính là nghe lệnh.
Hắn hơi ngước nhìn về hướng đối diện rồi lập tức rụt cổ lại khi những viên đạn sượt qua trên đầu.
Mím môi do dự lại nhìn về hướng đạn bay tới cố gắng lấy thêm dũng khí muốn tìm thời cơ thích hợp hoặc có lẽ chỉ là để trấn an chính mình đó là thời điểm tốt nhất.
“Yểm trợ!”
Hét lớn một tiếng người lính dứt khoát lao ra. Những người khác lập tức xả toàn bộ băng đạn của mình về phía trước muốn áp chế đối phương yểm trợ cho đồng đội.
Người lính không đứng lên chạy, trong cái lúc mà ai cũng nằm, ai cũng trốn trong hố nếu hắn đứng lên chạy khác nào nói với đối phương thịt em mềm nè bắn em đi. Hắn bò giống như cách lũ thằn lằn di chuyển, đủ nhanh để có thể tiếp cận khẩu GM94 và đủ thấp để có thể tạm thời an toàn trong thời gian ngắn.
Ngay khi tới nơi hắn liềm nằm xuống ôm đầu sử dụng xác của đồng đội làm lá chắn.
Quả nhiên ngay sau đó cái xác này lại hứng chịu thêm vài phát đạn nữa.
Vội vã cầm lấy v·ũ k·hí cùng đạn dược hắn nằm ngửa trên đất dùng sức ném mạnh về phía hố đất, nằm ngửa ném mạnh không phải động tác chuẩn khiến cho khẩu súng rơi cách hố đất một khoảng cách.
“Mẹ nó!”
Đại đội trưởng thấy vậy không nhịn được chửi thề, nhưng hắn cũng rất quyết đoàn vươn người để lộ ra thân trên của mình chộp lấy dây súng kéo lại. Hành động rất nhanh tới khi kẻ địch kịp phản ứng hắn đã rút lại hố đất.
Nấp sau xác đồng đội người lính tháo ra dây đạn phóng lựu treo trên người đồng đội.
“Nhanh lên rời khỏi đó đi.”
Lúc này hắn đột nhiên nghe thấy lời thúc dục của đồng đội, khi nhìn về hướng đồng đội hắn thấy được ánh mắt lo lắng đang nhìn về phía hắn rồi lại nhìn về hướng kẻ địch. Di chuyển theo ánh mắt ở vị trí này hắn có thể thấy rõ ràng nòng pháo dã chiến đang dần chuyển hướng về phía mình.
Không có thời gian suy nghĩ người lính vội vã lôi số dây đạn trên xác của đồng đội ra, bên tai là lời thúc dục của những đồng đội khác.
“Khốn kiếp cút ra khỏi đó.”
Đại đội trưởng cũng không nhịn được nữa giận giữ thúc dục.
Nhưng người lính lúc này đã gần như không còn nghe được bất kỳ điều gì bên ngoài nữa đôi tay hắn tập trung vào việc tháo dây đạn trên người xác đồng đội xuống.
Không biết qua bao lâu dây đạn cuối cùng cũng bị gỡ ra, không quan tâm tới có bị trúng đạn hay không người lính đứng dậy chạy về phía hố đất.
Không biết là thần may may mắn phù hộ hay không vậy mà không có viên đạn nào bắn trúng hắn.
Rầm!
Một v·ụ n·ổ ngay gần vị trí vừa rồi của hắn chỉ có khoảng cách mười mét sóng xung kích xô ngã người lính vào hố đất.
“Này không sao chứ!”
Đỡ người lính dậy đại đội trưởng vội vã hỏi.
Tựa lưng vào hố đất người lính thở dốc liên tục trả lời.
“Không…không sao!”
Thấy hắn không có việc gì đại đội trưởng mới thở dài lúc này hắn mới cười lớn vỗ vai hắn khen ngợi.
“Hắc hắc! Tiểu tử ngươi vậy mà gan lớn như vậy, thấy nòng pháo hướng về phía mình vẫn không chịu chạy.”
Đám người trong hố nghe vậy cũng cười đưa ánh mắt khen ngợi nhìn về phía người lính.
Thấy vậy người lính cũng xấu hổ cười, được đồng đội khen ngợi là điều rất vui vẻ mặc cho tình huống hiện tại không quá tốt.
Nhưng có được súng phóng lựu cùng đạn phóng lựu bọn hắn liền có cơ hội áp chế pháo của đối phương.
Mặc dù uy lực của lựu đạn không quá mạnh nhưng cũng đủ để phá hủy những bộ phận yếu ớt của khẩu pháo, hoặc ít nhất có thể xử lý đám pháo thủ.