Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 541: Khích lệ.




Chương 541: Khích lệ.

Tin tức về việc Nam Tinh hủy bỏ chế độ quý tộc phân đất phong hầu không tới ba ngày đã lan truyền tới các quốc gia láng giềng.

Ngay ngày thứ ba sau tuyên bố vương quốc Gray ở phía tây, vương quốc Thái Nguyệt ở phía nam, vương quốc Ưng Liệp phía tây nam cách một vùng biên giới với vương quốc Phú Xuân đều lần lượt tuyên chiến với Nam Tinh.

Mặc dù những vương quốc này đều ở hai chiến tuyến khác nhau nhưng bọn hắn đều thống nhất việc tuyên chiến với Nam Tinh.

Chuyện này vẫn chưa kết thúc, tin tức càng truyền bá xa lần lượt rất nhiều quốc gia đều tuyên chiến với Nam Tinh.

Nhưng hành động đầu tiên của những vương quốc này không phải là cử q·uân đ·ội tới chinh phạt người Nam Tinh mà là lập tức cử quân tới phong tỏa cùng thu hồi toàn bộ sản nghiệp cùng hàng hóa của người Nam Tinh trên quốc gia của mình.

Từ nhà xưởng, tới hàng hóa ngay cả người cũng không thoát được, rất nhiều người Nam Tinh hoạt động trên lãnh thổ các quốc gia này đều b·ị b·ắt giữ chỉ trong thời gian ngắn sản nghiệp của người Nam Tinh ở nước ngoài đã biến mất.

Lần lượt các quốc gia đều phong tỏa không cho các thương đoàn của Nam Tinh tiến vào, những tàu thuyền trên biển không được cập cảng chỉ có thể lựa chọn trở về.

Không tới ba ngày nền kinh tế Nam Tinh đã tổn thất hơn một trăm triệu đồng, toàn bộ sản nghiệp ở thế giới loài người đều mất chỉ trừ Phú Xuân cùng với Nam Dương.

Nhưng trước đó bởi vì c·hiến t·ranh nên ở nơi này cũng không có nhiều sản nghiệp của Nam Tinh, dù sao chiến tránh không phải là nơi thương nghiệp có thể phát triển một cách bình thường. Những sản nghiệp tại các quốc gia này chủ yếu là v·ũ k·hí.

Đêm ngày thứ tư một bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn lớn nhất Nam Tinh, khách mời của buổi tiệc đều là những nhà tư bản những cự đầu trong các lĩnh vực kinh doanh của Nam Tinh.

Buổi tiệc này là do chính phủ tổ chức, người chủ trì buổi tiệc là thủ tướng Văn Trung, mục đích tổ chức của buổi tiệc chính là để trấn an các nhà tư bản những người chịu tổn thất lớn nhất trong giai đoạn này.

Không có cách tổn thất của bọn hắn là phi thường lớn, hơn nữa hiện tại nói quốc gia đang chống lại cả thế giới cũng không sai không nói tới những người dân bình thường thì những người lo lắng nhất lúc này chính là các nhà tư bản.

Bọn hắn còn lo lắng hơn cả dân thường nữa, bởi vì những người dân thường cũng chỉ có một chút tài sản mà thôi. Trong khi đó tài sản của những nhà tư bản chắc chắn không phải một hai người thường có thể so sánh, một khi quốc gia thua trận tài sản của bọn họ sẽ đi đâu về đâu, còn chưa kể những quyền lợi bọn hắn sở hữu trên đất nước này nữa.

Vì thế chính phủ cần phải trấn an những nhà tư bản và cũng cần tiền của bọn hắn để duy trì c·hiến t·ranh việc đích thân thủ tướng Văn Trung có mặt ở đây là điều cần thiết.



“Các vị, thủ tướng chuẩn bị phát biểu.”

Người dẫn chương trình của buổi tiệc lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng, các nhà tư bản đang thấp giọng trò chuyện thể hiện sự bi quan của mình với tình hình quốc gia ở đây nghe vậy đều im lặng nhìn về phía đài cao chờ đợi sự xuất hiện của Văn Trung.

Rất nhanh Văn Trung đã xuất hiện trên đài cao, tiếng vỗ tay vang vọng khắp căn phòng mặc cho rất nhiều người ở đây không có tâm tình vỗ tay dù sao cũng là thủ tướng bọn hắn không thể không nể mặt.

Văn Trung mỉm cười gật đầu ra hiệu cho mọi người dừng lại.

Tiếng vỗ tay nhanh chóng im bặt ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Văn Trung chờ đợi hắn đưa ra những lời có thể trấn an được sự lo lắng hiện tại của bọn hắn.

“Ta biết rất nhiều người ở đây đều đang lo lắng điều gì…”

Văn Trung lên tiếng, hắn dừng lại một chút tạo ra cảm giác chờ đợi cho mọi người ở đây.

“Nhưng các ngươi có thể yên tâm, quốc gia chúng ta có đủ sức mạnh để chống lại toàn bộ kẻ thù mà các ngươi có thể tưởng tượng. Vừa rồi chúng ta đã tiêu diệt toàn bộ hạm đội phương đông của Đế quốc, hơn nữa còn đánh b·ị t·hương Diêu pháp thánh khiến ông ta phải bỏ chạy trở về Đế quốc.”

Nói một lúc Văn Trung cuối cùng cũng tiết lộ một tin tức động trời.

Tin tức vừa ra kinh động tới nỗi toàn trưởng trở nên xôn xao, tất cả mọi người đều không thể nhịn được miệng lưỡi của mình biểu cảm trên mặt mỗi người có hoang mang, có mơ hồ nhưng cũng tràn ngập hưng phấn đương nhiên không thể thiếu những ánh mắt nghi ngờ.

“Thủ… thủ tướng đại nhân đây là sự thật.”

Có những người không thể tin được lên tiếng hỏi.

Cũng không thể trách bọn họ được cho dù là ai lớn lên trong xã hội này khi nghe tới một quốc gia không có pháp thánh lại khiến cho một vị pháp thánh trọng thương bỏ chạy không ai có thể tin được.

Mọi người đều thể hiện sự nghi ngờ với những lời vừa rồi của Văn Trung. Không ai có thể nghĩ tới chuyện này cả.



Văn Trung cũng đã ngờ tới chuyện này, ngay cả hắn lúc nghe được tin cũng không thể tin vào tai mình hắn có thể hiểu được cảm giác của những người ở đây vào lúc này.

“Ta có thể khẳng định với các ngươi đây là tin tức chính xác, ngày mai tin tức này sẽ xuất hiện trên các trang đầu đề.”

Văn Trung rất tự tin nói.

Thông thường ngày mai không phải ngày xuất bản báo chí, nhưng bởi vì tin tức này sẽ có một số đặc biệt được xuất bản là điều dễ hiểu.

Nam Tinh cần một tin tức đủ lớn để có thể trấn an xã hội đang vô cùng hoang mang xao động sau khi mệnh lệnh hủy bỏ chế độ quý tộc phân đất phong hầu được đưa ra.

Đặc biệt là khi liên tiếp có tin tức những quốc gia xung quanh đã bắt đầu tuyên chiến với Nam Tinh thì chuyện này càng quan trong hơn.

Phải cho quốc dân và binh lính thấy rằng quốc gia có đủ sức mạnh để chiến thắng cho dù có phải đối đầu với toàn thế giới đi chăng nữa.

Chiến tranh không đáng sợ, c·hiến t·ranh mà không có lòng tin chiến thắng mới đáng sợ. Một đội quân nếu binh lính không có lòng tin chiến thắng đội quân đấy chắc chắn sẽ thất bại, một quốc gia nếu người dân không có lòng tin chiến thắng quốc gia đó cũng chắc chắn sẽ thất bại.

Những lời của Văn Trung đúng là đã tiếp thêm niềm tin cho những nhà tư bản ở đây, quả là một tin tức tốt.

Chờ cảm xúc mọi người bình tĩnh lại Văn Trung tiếp tục nói.

“Các vị hiện tại chúng ta đang c·hiến t·ranh với bốn quốc gia và rất có thể con số này sẽ tăng thêm vào ngày mai, ngày kia và những ngày sau đó nữa. Thậm chí rất có thể cả Thánh quốc và Đế quốc sẽ tuyên chiến với chúng ta.”

Lời của hắn nhanh lập tức đánh thức các nhà tư bản đang vui vẻ vì tin tức đẩy lùi pháp thánh.

Đúng vậy bây giờ bọn hắn có thể đang c·hiến t·ranh với cả thế giới, tâm tình của mọi người lại trở nên trầm trọng trở lại.

“Rất nhiều người ở đây trong đầu sẽ không ngừng trách cứ bệ hạ tại sao lại làm ra một mệnh lệnh như vậy!”



Văn Trung vừa nói đôi mắt vừa liếc nhìn bên dưới. Một số người né tránh ánh mắt khi bị hắn nhìn tới, hiển nhiên bọn hắn đều chột dạ. Văn Trung cũng không vì hành động này mà ghi thù hắn nghiêm túc nói tiếp.

“Mọi người không cần phải sợ hãi hay cảm thấy có lỗi. Bệ hạ rất hiểu tâm tình của mọi người, vừa rồi ngài ấy có nói với ta rằng nếu là ngài ấy ở trong tình cảnh của mọi người cũng sẽ không nhịn được. Bệ hạ sẽ không trách cứ mọi người.”

Văn Trung ra vẻ rộng lượng nói, rồi biểu cảm của hắn trở nên nghiêm túc.

“Mặc dù vậy nếu có cơ hội làm lại bệ hạ cũng sẽ đưa ra quyết định này. Mọi người có biết lũ đế quốc đã đưa ra yêu cầu gì không?”

Dừng một chút Văn Trung nói tiếp.

“Bọn hắn yêu cầu quốc gia phải khôi phục lại lãnh địa cùng tước vị, quyền lực cho đám quý tộc phản loạn.”

Nói tới đây biểu cảm của Văn Trung âm trầm.

“Một khi làm như vậy toàn bộ lãnh thổ của quốc gia sẽ bị chia cắt, các nhà máy cùng tài sản của các ngươi sẽ nằm trong tầm kiểm soát của lũ quý tộc. Các ngươi có biết hậu quả?”

Những nhà tư bản ở đây khi nghe vậy sống lưng trở nên lạnh lẽo, một khi chuyện đó xảy ra bọn hắn sẽ c·hết chắc, tài sản của bọn hắn sẽ không cánh mà bay, thậm chí sẽ trở lại thời đại trước khi mà lũ quý tộc kiểm soát mọi thứ ngay cả tính mạng của bọn họ.

“Các vị! Đây không chỉ là cuộc chiến của riêng bệ hạ hay chúng ta, mà là cuộc chiến của tất cả chúng ta. Là cuộc chiến của một dân tộc, một hệ tư tưởng, một khi quốc gia thua không chỉ bệ hạ mà toàn bộ những người ở đây đều sẽ phải chịu hậu quả. Nghĩ mà xem lũ quý tộc sẽ để các ngươi tồn tại hay không?”

Văn Trung tiếp tục nói.

“Thủ tướng nói rất đúng! Đây không chỉ là cuộc chiến của riêng ai cả, đây là cuộc chiến của tất cả chúng ta. Để ủng hộ cuộc chiến này ta xin đóng góp hai triệu đồng cho quốc gia. Ngoài ra quốc gia có yêu cầu gì, chỉ cần trong khả năng ta sẽ nỗ lực hoàn thành.”

Hoa Nguyệt Ánh là người đầu tiên lên tiếng.

Tới đây những nhà tư bản ở đây đều hiểu rằng mục đích khác của buổi tiệc này là gì.

“Ta cũng xin ủng hộ một triệu đồng vàng.”

Những người khác nghe vậy lần lượt lên tiếng.