Chương 533: Phóng xạ.
Kỳ thực nếu nói toàn bộ hạm đội Phương Đông đã bị tiêu diệt không quá chính xác, bởi vì tại trung tâm hạm đội lúc này soái hạm của hạm đội tàu Chiêu Phương vẫn còn đó, mặc dù hiện tại tình trạng con tàu không quá tốt.
Cột buồm đã gãy trôi dạt xung quanh thân tàu, rất nhiều nơi trên thân tàu có vết cháy xém, thậm chí thân tàu còn có không ít vết lõm nhưng về mặt tổng thể tàu vẫn còn có thể hoạt động mặc dù không biết tình huống trên tàu hiện tại như thế nào. Ít nhất lúc này ma pháp phòng thủ của tàu vẫn còn được duy trì mặc dù rất yếu ớt.
Phải nói thật con tàu có thể tồn tại như hiện tại quả là một may mắn, vị trí của hai quả boom vẫn còn một khoảng cách hơn một kilomet so với vị trí của tàu. Nếu chỉ là một con tàu bình thường khoảng cách này chính là khoảng cách t·ử v·ong nhưng với tư cách là t·àu c·hiến có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất của Đế quốc hiện tại cùng với đó là pháp thánh ở trên tàu Chiêu Phương vẫn thành công sống sót trước hai quả boom nguyên tử.
Chỉ có điều cái giá phải trả không hề nhỏ, Diêu pháp thánh lúc này đang ở trong phòng của mình dùng ma pháp chữa trị ông ta học được để hổi phục lại thị giác của mình.
Mặc dù ma pháp phòng thủ của ông ta có thể bảo vệ được tàu Chiêu Phương nhưng cuối cùng nó cũng sụp đổ, làn sóng nhiệt sau đó quét qua toàn bộ boong tàu, tất cả những người trên boong tàu đều trở thành than ngoại trừ Diêu pháp thánh cùng hai người đô đốc và hạm trưởng đứng ngay bên cạnh được ông ta bảo.
Đương nhiên bảo vệ ở đây là chỉ có thể sống sót, lúc đó có thể sống sót đã là rất may mắn rồi việc bị bỏng cũng không thể tránh khỏi. Ít nhất ông ta đã chữa trị được thính giác vị trí tổn thương nhỏ nhất.
Lúc này toàn thân Diêu pháp thánh đều là những vết bỏng, ngay cả mặt ông ta đều là những vết bỏng cháy đen, phía trên còn không ngừng b·ốc k·hói.
Xung quanh pháp thánh là bốn cao cấp siêu phàm giả, bọn họ đều là linh mục tất cả đều đang đồng loạt thi triển ma pháp để có thể chữa trị cho ông ta. Dưới tác dụng của ma pháp những lớp da bỏng dần tróc xuống, những lớp da non dần được thay thế bên dưới chúng nhanh chóng phát triển giống như một lớp da bình thường. Những lớp da này đang dần thay thế mảng da cháy khét trên người Diêu pháp thánh, nhìn qua phi thường chậm chạp nhưng đây đã là một tốc độ phi thường nhanh, tiếp tục như thế này có lẽ mất khoảng một ngày làn da của ông ta có thể được chữa trị.
Nhưng điều Diêu pháp thánh lo ngại nhất chính là trong người ông ta đang có một thứ gì đó đang không ngừng gây tổn thương cho cơ thể của ông ta, dù cố gắng như thế nào cũng không thể đẩy cái thứ đó ra, ông ta cảm giác được tuổi thọ lớp da bên dưới sẽ không quá cao dưới tác dụng của thứ này.
“Tình huống thế nào?”
Hạm phó xuất hiện ngoài phòng lo lắng hỏi người hầu của Diêu pháp thánh, hiện tại cả tư lệnh cùng hạm trưởng đều đang b·ị t·hương rất nặng không thể chỉ huy tàu vì thế người duy nhất có khả năng chỉ huy tàu lúc này là hạm phó.
“Hiện tại đại công không thể tham chiến, v·ết t·hương của ngài quá nặng. Hơn nữa ngài ấy cũng cần hồi phục lại ma năng.”
Người hầu trả lời.
Để bảo vệ con tàu này Diêu pháp thánh đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, ma năng còn lại trong người ông ta đã không đủ một phần mười vừa phải phân ra một phần đề khôi phục hai con mắt đã bị mù, hiện tại ông ta chính xác đã không còn bao nhiêu sức chiến đấu nữa.
“Tư lệnh nói thế nào?”
Mặc dù đang chữa thương nhưng Diêu pháp thánh vẫn có thể nghe được cuộc trò chuyện, không hiểu tại sao thính giác của tất cả mọi người vẫn không bị ảnh hưởng quá nhiều khi ở giữa hai v·ụ n·ổ nhưng đây có thể xem là may mắn nếu không có lẽ toàn bộ tàu đã bị t·ê l·iệt.
“Bẩm đại công, tư lệnh yêu cầu tàu nhanh chóng rút lui rời khỏi khu vực này. Nhưng hiện tại nồi hơi đang gặp trục trặc kỹ thuật viên cần thời gian để khắc phục.”
Hạm phó nói.
“Tinh hình xung quanh thế nào?”
Nghe được câu hỏi của Diêu Pháp thánh hạm phó nặng nề trả lời.
“Không phát hiện người sống sót thưa ngài.”
Ngoại trừ tàu Chiêu Phương toàn bộ khu vực xung quanh không có lấy một bóng người, giống như toàn bộ t·àu c·hiến xung quanh đã biến mất khỏi thế giới này vậy.
Diêu pháp thánh nghe thế không nói thêm bất kỳ lời nào, chờ một lúc không còn thấy Diêu pháp thánh lên tiếng hạm phó liền hành lễ rời đi.
Bây giờ hắn đang rất bận rộn xử lý những chuyện trên tàu đã không còn thời gian tiêu tốn vào Diêu pháp thánh cho dù thân phận của ông ta có thể là pháp thánh đi chăng nữa.
Không một người trên tàu này biết rằng bọn hắn càng ở lâu trong này sẽ càng nguy hiểm, đây là vị trí giữa hai v·ụ n·ổ lượng phóng xạ ở đây không hề thua kém trung tâm của v·ụ n·ổ bao nhiêu. Ma pháp phòng thủ không thể bảo vệ hoàn toàn bọn hắn trước phóng xạ, dẫn dần phóng xạ sẽ thẩm thấu vào bên trong này.
Rời khỏi phòng của Diêu pháp thánh hạm phó đi lên boong tàu nơi này đã chất đầy xác người, những cái xác cháy đen không còn nhận ra danh tính.
Những người này đều là những người ở trên boong tàu sau khi ma pháp phòng thủ của Diêu pháp thánh vỡ nát không được bảo vệ bởi bất kỳ thứ gì bọn hắn phơi mình trước cơn sóng nhiệt và hiện tại chỉ còn là một đống than như hiện tại.
Những người may mắn hơn liền đã ở trong khoang tàu, được bảo vệ bởi lớp vỏ của tàu giúp bọn hắn thoát khỏi kết cục trở thành một đống than.
“Đại nhân tất cả đều đã ở đây.”
Một thủy thủ tiến lên báo cáo toàn bộ người t·ử t·rận trên tàu bay giờ đều đã ở đây.
Nhìn những cái xác lấp đầu một phần boong tàu trong lòng hạm phó trở nên nặng nề.
“An táng cho họ đi.”
Phó hạm trưởng nói.
Ngay sau đó nghi thức an táng trên biển bắt đầu, những cái xác được bọc trong một lớp vải rồi ném xuống biển, trong lúc đó một bài nhạc đưa tiễn theo truyền thống hải quân Đế quốc vang lên.
Nhưng khi nghi thức còn chưa kết thúc một thủy thủ trong đội nghi lễ đột nhiên ngã xuống trong khi trong miệng hắn liên tục n·ôn ó·i.
Nhìn thấy cảnh này hạm phó lập tức tiến tới.
“Gọi linh mục tới đây nhanh!”
Thủy thủ này không chỉ n·ôn ó·i mũi miệng của hắn còn liên tục chảy máu.
“Chờ một chút linh mục sẽ tới ngay.”
Hạm phó cố gắn trấn an thủy thủ.
“Ọe…ah…ah.”
Đúng lúc này lại một thủy thủ khác xảy ra chuyện.
Thủy thủ này không chỉ nôn ọe mà da của hắn đang không ngừng đỏ lên, đang có rất nhiều bọng nước mọc lên trên da hắn.
Không chỉ là thủy thủ này những thủy thủ khác xung quanh cũng bắt đầu có biểu hiện tương tự, bọn hắn không ngừng n·ôn m·ửa.
Tình huống đột nhiên xảy ra khiến hạm phó sững sờ, chỉ trong thoáng chốc số lượng người bệnh tăng lên tới hơn mười người khiến linh mục được gói tới từ dưới khoang tàu cũng sững sờ khi thấy tình trạng này.
Không kịp suy nghĩ nhiều linh mục lập tức tiến tới bệnh nhân gần nhất của mình bắt đầu thi triển ma pháp chữa trị.
Nhưng rất nhanh linh mục nhận ra ma pháp phòng thủ của hắn không có tác dụng, bệnh nhân vẫn liên tục n·ôn m·ửa không có dấu hiệu thuyên giảm.
“Ngươi đang làm gì, còn không mau chữa trị!”
Ở một bên hạm phó vội vàng nói, người ngã quỵ ngày một nhiều nhưng điều hắn chờ đợi từ ma pháp chữa thương lại chưa xuất hiện.
Linh mục nghe vậy vội vã đổi một ma pháp khác, nhưng cho dù hắn có đổi bao nhiêu ma pháp đi chăng nữa thì bệnh nhân trước mặt vẫn không hồi phục, bệnh nhân trước mặt vẫn tiếp tục n·ôn m·ửa máu chảy liên tục.
Nhìn thấy cảnh người của mình đang chịu khổ sở, phó hạm trưởng giận giữ nói.
“Ngươi đang làm cái gì?”
Linh mục lúc này khuôn mặt đã tái mép, hắn nhìn hạm phó nói.
“Không…không được…ma pháp của ta không có tác dụng.”
“Ngươi nói cái gì?”
Hạm phó nghe vậy giận giữ túm lấy cổ áo linh mục nói.
“Không được! Ma pháp của ta không có tác dụng, ta nghi ngờ bọn hắn trúng độc nhưng tất cả các ma pháp giải độc của ta đều không có tác dụng.”
Nói n·gộ đ·ộc cũng không sai nhưng đây là độc phóng xạ chưa nói tới linh mục không biết phóng xạ là gì cho dù hắn biết thì cũng không có loại ma pháp nào chuyên trị nhiễm phóng xạ cả.
Một giờ sau khoang thuyền của tàu Chiêu Phương đã bị lấp đầy bởi người bệnh, tiếng là hét đau đớn của những người bị nhiễm phóng xạ.
Trong những căn phòng tạm thời được trưng dụng làm nơi chữa trị các linh mục đã tìm mọi cách để chữa trị cho những thủy thủ đang bị nhiễm phóng xạ, nhưng mọi nỗ lực của bọn đều vô vọng, các thủy thủ đều đã bắt đầu có những dấu hiệu tróc da để lộ ra máu thị ở bên trong.
Thấy cảnh thê thảm của các thủy thủ này nhiều người đều cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng bọn hắn thủy chung không biết rằng nếu không rời khỏi nơi này sớm bọn hắn cũng sẽ giống như những người nằm trên giường này.