Chương 519: "Chuẩn bị quà."
Chuyện hai pháp thánh của ma quỷ đang di chuyển xuống phía nam ngoại trừ các pháp thánh trên thế giới cũng không còn ai biết nữa cả, các pháp thánh cũng không tiết lộ chuyện này cho người ngoài.
Dù sao chỉ là hai cá nhân mà thôi không phải là chuyện đáng lo lắng cũng không phải toàn bộ ma quỷ xuôi nam, nếu chuyện đó là sự thật c·hiến t·ranh hay không c·hiến t·ranh gì cũng phải dừng lại toàn bộ đều phải tập trung chống chọi với lũ ma quỷ này.
Đương nhiên bởi vì như thế chính Long cũng không biết có hai pháp thánh của ma quỷ đang xuôi nam tiếp cận lãnh thổ của Nam Tinh.
Hiện tại Long đang phải vùi đầu vào việc chuẩn bị cho kế hoạch chào đón Diêu pháp thánh đâu.
Kể từ khi hải tặc tại quần đảo Sa Huỳnh bị tiêu diệt nơi này hiện tại đã trở thành một căn cứ bí mật của hải quân Nam Tinh.
Nếu không phải không có kẻ địch ở phía bên kia đại dương có lẽ quần đảo này đã trở thành một căn cứ chiến lược quan trong của Nam Tinh là bức tường thành đầu tiên trước khi có bất kỳ kẻ địch nào muốn chạm vào lãnh thổ Nam Tinh từ phía đông.
Đáng tiếc không có chuyện đó, hầu hết những mối uy h·iếp với Nam Tinh lại tới từ phía nam hoặc phía có thể là phía bắc khiến cho vị trí chiến lược của quần đảo này không còn quá quan trọng.
Nhưng cũng vì vậy mà tính bí mật của quần đảo rất tốt, dù sao nơi này nằm ngoài tuyến hàng hải rất ít có thuyền bè đi qua đây đặc biệt là khi đám hải tặc trên quần đảo đã bị tiêu diệt thì càng ít có người dám đi qua đây hơn. Nếu là một căn cứ hải quân thông thường hải quân thậm chí có thể đặt hàng một công ty vận tải biển làm nhiệm vụ tiếp tế cho căn cứ này, nó có thể giúp giảm áp lực của hệ thống hậu cần đi rất nhiều. Nhưng với căn cứ trên quần đảo Sa Huỳnh toàn bộ mọi việc đều do một lực lượng đặc biệt của hải quân hoàn thành giống như hai căn cứ bí mất khác ở phía nam cũng là do lực lượng đặc biệt của hải quân hoàn thành.
Giữa quần đảo Sa Huỳnh đầy phức tạp có vô hòn đảo cùng bãi đá một t·àu c·hiến bọc thép treo cờ hải quân Nam Tinh xuất hiện.
Là nơi đặt căn cứ bí mật các hòn đảo vòng ngoài của quân đảo đều được đặt các trạm gác nhằm đảm bảo không có tàu lạ tiếp cận căn cứ.
“Đây là căn cứ Sa Huỳnh. Tàu lạ báo cáo danh tính của anh.”
Trong trạm gác vòng ngoài của căn cứ một người lính đang dùng vô tuyến liên lạc với thủy thủ trên tàu. Mặc dù tàu treo cờ hải quân nhưng nó cũng không có nghĩa đây là t·àu c·hiến của hải quân.
Ngay tại tầng trên một binh lính khác đang dùng ống nhòm cỡ lớn cận thận quan sát con tàu đang tiến vào quần đảo ánh mắt của hắn tập trung vào số hiệu trên tàu.
“Đây là Xuyên Ninh, tôi là hạm trưởng Văn Tú. Chúng tôi đang thực hiện nhiệm vụ hộ tống số sáu, yêu cầu quyền ưu tiên.”
Đáp lại từ vô tuyến điện giọng của Văn Tú vang lên, nghe qua âm thanh của hắn đã vô cùng trầm ổn không còn cà lơ phất phơ như trước đây nữa.
Người lính nghe vậy liền lập tức lấy là ghi chép lịch trình, hắn nhanh chóng tìm tới ghi chép tin tức về nhiệm vụ hộ tống số sáu thấy bên trên là con dấu màu đỏ với chữ ‘ưu tiên cấp một’ hắn lập tức liên lạc lại với Xuyên Ninh.
“Xuyên Ninh! Đây là Sa Huỳnh, các anh được sử dụng đường thuyền số một.”
Trong quần đảo này có rất nhiều đường thuyền đã được xác định từ trước, nhưng trong số đó đường thuyền số một là đường thuyền được ưu tiên cấp cao nhất có thể đi thẳng tới căn cứ trên Tổ Cá.
“Đã rõ! Cảm ơn đã hỗ trợ!”
Âm thanh của Văn Tú từ trong vô tuyên truyền ra.
Sau khi kết thúc liên lạc với Xuyên Ninh người lính liền bắt liên lạc với căn cứ tại tổ cá.
“Đây là trạm gác số một! Chúng tôi vừa xác nhận tàu Xuyên Ninh đang thực hiện nhiệm vụ hộ tống số sáu đã đi vào đường thuyền số một.”
“Đã rõ! Chúng tôi sẽ bắt liên lạc với Xuyên Ninh.”
Trực vô tuyến tại căn cứ Tổ Cá cũng trả lời lại.
Lúc này trên bàn ghi chép của căn cứ cũng đã dở tới trang ghi chép về nhiệm vụ hộ tống số sáu, nhưng trên đây ngoại trừ con dấu ‘ưu tiên cấp một’ ra còn có thêm một con dấu ‘tuyệt mật’ nữa.
Ngắt liên lạc với Sa Huynh một người lính trực vô tuyến lập tức liên lạc với chỉ huy căn cứ thông báo về việc tàu Xuyên Ninh đã tới.
Sau khi chỉ huy căn cứ nhận được tin này một cầu cảng được dọn trống ngay lập tức, toàn bộ khu vực xung quanh cầu cảng đã bị binh lính phong tỏa.
Hơn một giờ sau tàu Xuyên Ninh đã xuất hiện trong tầm nhìn của người trên Tổ Cá.
Trên cầu tàu Văn Tú đang chăm chú nhìn cảng biển phía trước.
Năm năm qua Văn Tú nhìn đã trưởng thành hơn rất nhiều, trên khuôn mặt của hắn đã không còn như biểu cảm ham vui như trước kia nữa ngược lại còn có một vết sẹo ở má trái khiến hắn trông vô cùng đe dọa. Đôi mắt của Văn Tú cực kỳ bình tĩnh không có chút xao động nào mặc cho nhiệm vụ hắn tiếp là một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng và cực kỳ nguy hiểm.
Trận hải chiến sáu năm trước đã thay đổi hắn rất nhiều, sống sót trước cửa địa ngục ai không thay đổi cơ chứ huống chi rất nhiều đồng đội của hắn đ·ã c·hết trong trận chiến đó, chứng kiến đồng đội cùng thủy thủ đoàn c·hết đi trong khi mình vẫn còn sống với tư cách là một hạm trưởng Văn Tú luôn mang theo bứt rứt trong lòng.
Hắn luôn cho rằng đây là lỗi của hắn, bởi vì trước đây hắn thả lỏng không nghiêm khắc với thủy thủ đoàn mới khiến bọn họ khuyết thiếu kinh nghiệm chiến đấu tới cuối cùng bị kẻ địch đánh chìm.
Mang theo suy nghĩ áy náy Văn Tú tiếp nhận thủy thủ đoàn thứ hai của mình, khác với thủy thủ đoàn đầu tiên đối với con tàu Xuyên Ninh mới này hắn cực kỳ nghiêm khắc thậm chí trong mắt các thuyền viên còn phi thường ác liệt, nhưng cũng chính từ thái độ đó nên tàu của bọn hắn mới được giao cho nhiệm vụ tuyệt mật này bởi vì trong các cuộc diễn tập bọn hắn đều là tàu có thành tích xuất sắc nhất.
“Xuyên Ninh các anh được phép vào bến số bốn.”
Từ trong vô tuyến điện âm thanh của đài giá·m s·át cảng vang lên.
“Đã rõ vào bến số bốn.”
Đáp lời là phó hạm trưởng của tàu, anh ta ra hiệu cho hoa tiêu cùng lái tàu việc tàu sẽ vào bến số bốn.
Đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ tới cảng vì thế việc cập vào bến số bốn rất quen thuộc với họ không cần thiết phải sử dụng tới hoa tiêu của cảng.
Mất khoảng mười lăm phút tàu cuối cùng cùng cập cảng, ngay lập tức binh lính ở cảng đã khống chế toàn bộ tàu.
Mặc dù rất không vui với hành động này nhưng Văn Tú cũng biết thứ mình đang hộ tống quan trọng như thế nào, chỉ huy căn cứ làm vậy cũng không sai.
“Đại tá!”
Văn Tú chào theo kiểu q·uân đ·ội với chỉ huy căn cứ.
“Hạm trưởng cảm ơn đã hoàn thành nhiệm vụ! Tôi có thể kiểm tra hàng không?”
Đại tá chỉ huy căn cứ chào lại Văn Tú lập tức lên tiếng, bọn họ không có hơi sức đâu để đi tán gẫu lập tức vào chủ đề chính.
“Mời tướng quân đi theo tôi.”
Nó rồi Văn Tú dẫn theo đại tá cùng những người khác xuống khoang tàu.
Bọn hắn đi tới khoang v·ũ k·hí nơi này đang chất lấy ba thùng gỗ lớn chiếm cứ tới gần một nửa khoang, xung quanh ba thùng gỗ này thậm chí còn được bố trí một ma pháp đặc biệt để phòng cháy.
Nhìn thấy ba thùng gỗ những chuyên viên kỹ thuật đi phía sau liền lập tức tiến tới bắt đầu kiểm tra trong khi đó Văn Tú cùng đại tá đứng chờ ngay tại chỗ, bọn hắn không hề lên tiếng im lặng chờ đợi các nhân viên kỹ thuật hoàn thành công tác kiểm tra.
Bọn hắn biết nhiệm vụ của mình ở đâu, những thứ liên quan tới kỹ thuật như thế này tốt nhất để để những người chuyên nghiệp được đào tạo xử lý. Bọn hắn đều không muốn c·hết.
Sau khi xác nhận hàng không chịu tổn thất quá trình bốc hàng lên cảng bắt đầu.
Mất khoảng hai giờ để hàng lên cảng, sau đó chúng được chuyển thẳng tới sân bay trong căn cứ và được niêm phong trong kho niêm cất chờ đợi thời điểm được sử dụng.