Chương 501: Đe dọa.
“Bọn hắn muốn chúng ta dừng viện trợ cho quân cách mạng của Phú Xuân, tiến hành kiểm soát lại v·ũ k·hí chặt chẽ hơn không để rơi vào tay bình dân.”
Trong một căn phòng không quá lớn cũng không được trang trí sang trọng, chỉ là một bức tường màu trắng cùng với một cái bàn dài ở giữa phòng của cung điện hoàng gia bộ trưởng bộ ngoại giao An Hồng lặp lại những yêu cầu mà ông ta nhận được từ Vương Ngọc Đại.
“Lần này thái độ của bọn hắn rất cường ngạnh, có thể nói là ra lệnh không cho phép chúng ta từ chối.”
An Hồng hồi tưởng lại tình huống của cuộc đàm phán diễn ra cả ngày hôm qua biểu cảm rất không vui nói.
Đã rất lâu rồi ông ta mới cảm giác được có kẻ dùng thái độ cường ngạnh tới mức ra lệnh như vậy để nói chuyện với ông ta trên bàn đàm phán, đương nhiên không ai vui vẻ gì khi rơi vào tình cảnh như vậy cả cho dù có là một lão cáo già như An Hồng đã hưởng thụ qua những lần sứ giả nước ngoài lấy lòng kính ý lại đột nhiên thái độ thay đổi như vậy ông ta cũng không quen.
Ngồi trong căn phòng này cùng An Hồng cũng là những người quyền lực nhất của Nam Tinh.
Trong đó có Long, có thủ tướng Văn Trung, có bộ trưởng bộ quốc phòng, tham mưu trưởng bộ tổng tham mưu, giám đốc tình báo chiến lược, bộ trưởng bộ nội an, chủ tịch hội đồng hoàng gia. Ngoài ra còn một số người khác không có mặt ở đây, những người đó hiện tại không thể tham gia cuộc họp này.
Không giống như thiết triều thông thường vua phải ngồi ở vị trí đơn độc cao nhất, trong này vị trí cong Long là ở một bên bàn hắn ngồi ở vị trí trung tâm hai bên là Văn Trung cùng Cồ Lâm Biên.
Đối diện với Long chính là An Hồng người đang trình bày về cuộc đám phán lần này với Đế quốc.
Đây không phải vị trí vốn có của ông ta, theo quy tắc người nào chủ đạo cuộc họp người đó sẽ ngồi vào vị trí này đối diện vơi Long vì thế ông ta mới ngồi ở đây đối diện với Long.
An Hồng quan sát mọi người xung quanh liền tiếp tục trầm giọng nói.
“Bọn hắn đe dọa nếu chúng ta không đồng ý yêu cầu lần sau người tới đây rất có thể không phải bọn hắn mà là pháp thánh.”
Hai chữ pháp thánh vừa ra không gian xung quanh trở nên trầm xuống.
Đối với người thế giới này pháp thánh là một cái gì đó rất thần thánh cũng rất kinh khủng đối với các quốc gia, một khi pháp thánh đích thân ra mặt cho dù là ai cũng phải cúi đầu, đặc biệt là các quốc gia không có pháp thánh bọn hắn hoàn toàn không có cách nào.
Thế giới này cũng chỉ có pháp thánh mới đối đầu được với pháp thánh.
Đương nhiên pháp thánh cũng có nguyên tắc của riêng mình, không nói đúng hơn là một hiệp ước giữa các pháp thánh không can thiệp hay sử dụng sức mạnh nhằm t·ấn c·ông các quốc gia khác.
“Làm sao có thể? Các pháp thánh không được phép can thiệp vào vấn đề nội bộ của chúng ta, đây chính là hiệp ước.”
Văn Trung giận giữ nói.
Hắn mặc dù rất thành thạo với các vấn đề trong nước nhưng trong vấn đề ngoại giao, đặc biệt liên quan tới pháp thánh hắn lại không có nhiều kinh nghiệm như vậy.
Tất cả những gì Văn Trung biết được là các pháp thánh có hiệp ước không sử dụng sức mạnh để can thiệp.
Những người khác lần lượt rơi vào trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng là Phùng Cương lên tiếng.
“Liệu có khả năng pháp thánh trực tiếp xuống tay với chúng ta?”
Đây là điều ai cũng lo lắng, cho dù Nam Tinh có sở hữu v·ũ k·hí mạnh mẽ tiêu diệt được cảo cao cấp siêu phàm giả nhưng không ai ở đây cho rằng v·ũ k·hí của bọn họ có thể làm gì được pháp thánh.
Pháp thánh đã ở một vĩ độ khác không tương xứng với bất kỳ kẻ nào và cũng không ai trong căn phòng này bành trướng tới nỗi cho rằng hiện tại Nam Tinh đã có sức mạnh chống lại pháp thánh.
Có rất nhiều ghi chép lịch sử khi pháp thánh đích thân ra trận, và trong những ghi chép lịch sử đó không một quốc gia nào chống đỡ quá ba tháng trước sức mạnh của pháp thánh.
Trong đó có một lần cực kỳ khắc sâu ấn tượng.
Một vương quốc sau khi biết pháp thánh sẽ ra tay với mình, hấp thụ kinh nghiệm trước đó khi pháp thánh thường lựa chọn cách tiêu diệt đầu não quốc gia trước như quốc vương hay các đại quý tộc vương quốc đó liền tập hợp toàn bộ q·uân đ·ội của mình về thủ đô bảo vệ quốc vương cùng các đại quý tộc sẵn sàng chiến đấu pháp thánh.
Bọn hắn còn bố trí vô số ma pháp trận xung quanh thủ đô cho rằng chỉ cần pháp thánh dám tới đây bọn hắn tự tin có thể tiêu diệt pháp thánh.
Đúng là pháp thánh sợ thật, nhiều siêu phàm giả tập trung lại một chỗ như vậy liều tiêu hao cũng tiêu hao c·hết hắn nhưng ai bảo pháp thánh phải đâm đầu vào thủ đô đâu.
Hắn thậm không bước vào thủ đô mà giữ một khoảng cách với thủ đô gây sức ép lên quân phòng thủ cũng chỉ có như vậy.
Nhưng quốc gia sau lưng pháp thánh lại vận dụng q·uân đ·ội của mình nhanh chóng đánh tan lực lượng chống cự, không có quân chủ lực ngăn cản chỉ trong vòng hai tháng vương quốc này đã bị quốc gia sau lưng pháp thánh nuốt chửng gần như toàn bộ lãnh thổ.
Trong khi trước đó hai nước đánh có qua có lại dằng co với nhau không ai nhường ai.
Quân chủ lực phòng thủ thủ đô biết rằng lãnh thổ đang bị luân hãm nhưng bọn hắn lại không dám rời đi bởi vì pháp thánh đang ở trước mặt bọn hắn, một khi quân chủ lực bị điều đi lực lượng phòng thủ còn lại chính là một con cá nằm trên thớt chờ đợi pháp thánh làm thịt.
Nhưng nếu không rời đi vương quốc sẽ bị tiêu diệt.
Thế là các quý tộc cùng quốc vương lựa chọn rời đi cùng quân chủ lực, sử dụng quân chủ lực bảo vệ chính mình trong khi quân chủ lực cũng có thể cơ động tác chiến với kẻ thù.
Mặc dù việc này cũng có nghĩa những bố trí trong thủ đô không còn tác dụng cái giá phải trả sẽ nặng nề hơn khi phải đối đầu với pháp thánh nhưng ít nhất tốt hơn mất nước cùng c·hết.
Nhưng pháp thánh không chơi như vậy, vị này vẫn không lựa chọn t·ấn c·ông cứng đối cứng quân chủ lực mà hắn nhắm vào hậu cần của quân chủ lực.
Bất kỳ đội vận lương, hay đội tiếp tế nào cho quân chủ lực cũng có thể dễ dàng bị hắn xử lý, những lực lượng tiếp tế này không có khả năng chống cự lại pháp thánh bọn hắn bị tiêu diệt một cách dễ dàng. Trong khi tiếp tế quân chủ lực lâm thời mang theo dần cạn kiệt, bọn hắn phải hướng về những kho lương thực.
Nhưng cái kết ai cũng mường tưởng ra rồi, kho lương thực không b·ị c·ướp cùng bị đốt đội quân đó cuối cùng lựa chọn đầu hàng nếu không muốn c·hết đói, còn kết cục của quốc vương cùng các đại quý tộc thì không cần nói nữa.
Đây chính là sức mạnh của pháp thánh khiến kẻ thù bị động hoàn toàn mặc hắn làm càn mà không thể làm gì.
Độ cơ động của pháp thánh quá cao nếu hắn không chủ động tiến vào liền không có cơ hội hạn chế hắn nhưng sức mạnh của pháp thánh cũng đủ lớn để cho dù có rơi vào bẫy vẫn có thể trốn thoát.
Cho tới hiện nay thế giới cùng không nghĩ ra được cách nào sử dụng lực lượng quân sự để hạn chế hay thậm chí chiến thắng một quốc gia sở hữu pháp thánh cả.
Vì thế không khí trong phòng hiện tại mới trở nên như vậy, tất cả mọi người đều cho rằng đến pháp thánh ra tay Nam Tinh sẽ không chịu được.
Đặc biệt hơn khi Nam Tinh hiện tại cũng rất yếu ớt, những hệ thống công nghiệp khổng lồ của Nam Tinh rất dễ bị tổn thương nhất là khi đứng trước một vị pháp thánh, mất đi những hệ thống côn nghiệp này Nam Tinh sẽ gặp trọng thương nặng nề.
“Hiệp ước hay không hiệp ước phụ thuộc vào hai bên ký kết hiệp ước có bị ước thúc hay không. Nếu phía pháp thánh của Thánh quốc không ra tay hiệp ước kia cũng chỉ là một tờ giấy lộn. Hơn nữa hành động của pháp thánh cũng chỉ là gây sức ép buộc chúng ta chấp nhận yêu cầu của hắn thì tôi không cho rằng Thánh quốc sẽ can thiệp chuyện này.”
Cồ Lâm Biên lên tiếng nói.
“Đúng vậy! Việc này cũng giúp Thánh quốc đạt được lợi ích, chỉ là Đế quốc đứng ra làm kẻ c·hết thay tại sao Thánh quốc có thể ngăn cản.”
An Hồng nhún vai nói.
Để đế quốc đứng ra đóng vai kẻ thù của Nam Tinh trong khi Thánh quốc đứng sau hưởng lợi, cho dù biết chuyện này thì sao đó Nam Tinh cũng phải tiến gần hơn với Thánh quốc. Trong khi đó Thánh quốc cũng sẽ nhận được những lợi ích từ Đế quốc.
Dù sao muốn pháp thánh có thể tự do hành động Đế quốc chắc chắn phải bỏ ra một cái giá không nhỏ cho điều đó.