Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 500: Cường ngạnh.




Chương 500: Cường ngạnh.

Ngồi vào chiếc xe Vương Ngọc Đại cảm nhận một chút phương tiện di chuyển mới lạ này.

Ghế da là da của một loại ma thú, với các quốc gia giàu có đây là loại da thú rất được hoan nghênh thường được dùng cho các loại phương tiện di chuyển cao cấp của các quan viên, không khác mấy so với xe ngựa.

Nội thất bên trong cũng không đặc biệt xa hoa, có lẽ thứ khác biệt duy nhất chính là người lái xe ngồi cùng không gian với chủ nhân khác với xe ngựa khi người lái xe phải ngồi ngoài.

Điều này khiến đôi lông mày của Vương Ngọc Đại nhíu lại.

Ông ta là một quý tộc!

Đối với quý tộc việc ở chung với hạ nhân là điều rất khó chấp nhận, đặc biệt là trong không gian đặc biệt như trên xe thế này. Các quý tộc sẽ không thể tự do trò chuyện khi có người ngoài ở đây, hơn nữa sự phân biệt giai cấp khiến các quý tộc cũng rất khó chấp nhận chuyện bọn hắn ngồi ngang hàng với một tên hạ nhân.

Vì thế khi phó quan của hắn tiến vào trong xe thấy người lái xe ngồi phía trước liền không nhịn được giận giữ nói.

“Hỗn láo! Ai cho ngươi ngồi ở đây.”

Người lái xe vốn đang chờ đợi các vị đại quan bên ngoài đột nhiên bị quát máng khiến hắn không hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ có thể á khẩu tìm kiếm sự giúp đỡ từ binh sĩ quân cận vệ bên ngoài.

Quân cận vệ thấy vậy liền lên tiếng hỏi.

“Vị đại nhân này ngài có điều gì không hài lòng sao?”

Vương Ngọc Đại không lên tiếng, ông ta chỉ ngồi tựa lưng vào ghế da nhắm mắt giao lại chuyện này cho phó quan. Đây là khí độ của nước lớn ông ta không cần phải đích thân xử lý chuyện này.

Phó quan lập tức rời khỏi xe hùng hổ nói.

“Các ngươi đang xúc phạm chúng ta! Ta có thể xem đây như là thái độ của Nam Tinh với Đế quốc.”



Giọng điệu của tên phó quan này cực kỳ cường ngạnh khuôn mặt còn tiến sát lại gần mặt của sĩ quan quân cận vệ.

Nhìn kể trước mặt sĩ quan nén xuống xúc động muốn đưa tay cho hắn một đấm nói.

“Xin hỏi vị đại nhân này lời của ngài có ý gì? Chúng ta xúc phạm ngài ở đâu?”

Sĩ quan biết nắm đấm của hắn không thể thăm hỏi khuôn mặt của tên này cho dù kẻ trước mặt có làm gì quá đáng đi chăng nữa, chỉ cần hắn không vượt giới hạn sĩ quan liền không thể làm gì.

Dù sao đây cũng là sứ giả của Đế quốc.

Phó quan chỉ vào lái xe đang ngồi bên trong hùng hổ nói.

“Ngươi dám để một tên hạ đẳng ngồi cùng xe với chúng ta, những quý tộc cao quý của Đế quốc. Ngươi đang sỉ nhục quý tộc sao? Đây là thái độ của Nam Tinh đối với các quý tộc.”

Sĩ quan nghe vậy liền hiểu ra vấn đề.

Hắn cũng nhớ mang máng đám quý tộc cũ của Nam Tinh cũng từng có truyền thống như vậy. Nghe nói chỉ cần một tên hạ nhân đặt chân lên xe của quý tộc thôi kẻ đó chắc chắn sẽ phải c·hết, còn chiếc xe cũng sẽ bị vứt đi người nhà của kẻ đó sẽ bị bán làm nô lệ đền bù cho tiền của chiếc xe.

Nghĩ tới đây sĩ quan không khỏi khinh bỉ đám quý tộc, biểu cảm của hắn cũng trở nên nghiêm nghị hơn.

“Tiên sinh xin ngài thu hồi lại những lời vừa rồi của mình. Người lái xe không phải hạ đẳng hay hạ nhân, hắn là công chức của chính phủ được nhận lương và sự bảo hộ của chính phủ. Nếu ngài còn tiếp tục buông lời xúc phạm như vừa rồi ta có thể xem đây là cố ý xúc phạm chính phủ.”

Sĩ quan cũng không phải người bình thường, được bố trí tiếp đón sứ giả Đế quốc đương nhiên không phải người bình thường ít nhất ở mặt ngoài miệng lưỡi hắn cũng rất sắc bén đáp trả lại.

“Ha ha ha! Một tên hạ đẳng lái xe làm nhân viên chính phủ, Nam Tinh hết người rồi sao, đúng là quốc gia không có tôn ti trật tự.”

Chuyện Nam Tinh chà đạp lên quý tộc đã bị giới quý tộc thế giới chỉ trích, bọn hắn còn liên tục khoa trương về việc đây là một vương quốc hỗn loạn không có tôn ti trật tự.



Đương nhiên chỉ trích thì chỉ trích, căm ghét thì căm ghét nhưng lợi ích thì vẫn sẽ làm.

“Tiên sinh! Xin ăn nói cận thận, đừng quên đây là Nam Tinh không phải Đế quốc.”

Híp lại đôi mắt của mình sĩ quân lạnh lẽo cảnh cáo.

Giống như cũng ý thức được những lời của mình đi hơi xa phó quan cũng không cắn vào việc này nữa mà đưa ra yêu cầu.

“Ta không quan tâm tên này có phải người của chính phủ gì hay không. Hắn không thể ngồi cùng xe với chúng ta, nếu các ngươi không sửa đổi chúng ta liền không đi.”

Sĩ quân lại lắc đầu nói.

“Xin ngài thứ lỗi! Đó là vị trí của lái xe, nếu không ngồi ở đó xe sẽ không thể di chuyển.”

“Ta không quan tâm! Chúng ta sẽ không ngồi cùng xe với một tên hạ đẳng, các ngươi muốn làm gì thì làm.”

Phó quan rất làm càn nhưng sĩ quan lại không có cách nào. Dù sao trước đây đều đón tiếp bằng xe ngựa phù hợp với quy tắc của giới quý tộc bây giờ chuyện này nếu truyền ra người ta cũng chỉ cho rằng là Nam Tinh cố ý làm khó Đế quốc chứ không phải là Đế quốc cố tình gây chuyện.

Cuối cùng sau tranh cãi quân cận vệ đành điều xe ngựa tới để phục vụ cho đám sử giả Đế quốc này.

Giống như vừa có được một chiến thắng ánh mắt phó quan đầy khiêu khích nhìn sĩ quan quân cận vệ khiến khóe mắt vị sĩ quan này nhảy lên.

Ngồi vào xe ngựa phó quan tựa lưng vào tấm ghế da thở dài một hơi, hắn nhìn cấp trên của mình bên cạnh không khỏi lo lắng hỏi.

“Đại nhân như vậy sẽ ổn chứ? Vừa rồi có lẽ hơi quá.”

Hóa ra thái độ vừa rồi của phó quan đều là do Vương Ngọc Đại cố tình phóng túng hắn làm ra, nếu không phó quan cũng sẽ không cường ngạnh như vậy.



Dù sao đây cũng là Nam Tinh, bọn hắn là khách cho dù không sử dụng thứ phương tiện di chuyển kia cũng không tới mức văng tục sỉ nhục, đây không phải là những quy tắc ngoại giao nên được sử dụng.

Chuyện vừa rồi bất quá chỉ là một lý do để bọn hắn thể hiện thái độ của mình, nếu không bọn hắn cũng sẽ chế tạo lý do để gây chuyện.

“Ngươi sợ?”

Vương Ngọc Đại liếc nhìn phó quan của mình hỏi.

“Không không đại nhân ta làm sao có thể sợ được, chỉ là ta cảm thấy chúng ta làm như vậy không thỏa đáng.”

Nói rồi hắn hơi cúi đầu lo ngại nói. Dù sao mục đích lần này bọn họ tới đây cũng không phải điều gì tốt, hắn cảm thấy không nên gây thêm căng thẳng giữa hai bên.

Nhìn phó quan của mình Vương Ngọc Đại nở nụ cười bình tĩnh nói.

“Ngươi cho rằng chúng ta nên bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện chứ không phải gây thêm căng thẳng sao?”

“Đúng vậy đại nhân!

Vương Ngọc Đại chỉ lắc đầu với những lời của phó quan, hắn từ tốn giải thích.

“Đây không phải chuyện bình tĩnh có thể giải quyết được, rõ ràng hành động của Nam Tinh là cố ý nó đã đe dọa nghiêm trọng tới lợi ích của giới quý tộc. Chúng ta không chỉ phải ngăn Nam Tinh lại mà còn phải buộc Nam Tinh đưa các loại v·ũ k·hí của bọn họ vào diện kiểm soát tránh tiết ra ngoài.”

Dừng một chút để phó quan tiêu hóa những lời vừa rồi Vương Ngọc Đại nói tiếp.

“Yêu cầu của chúng ta vốn dĩ đã rất quá đáng đối với người Nam Tinh, cuộc đàm phán này sẽ không có cái gì bình tĩnh nói chuyện cả. Chúng ta phải thể hiện thái độ cường ngạnh của mình để gây sức ép lên người Nam Tinh. Phải cho bọn hắn thấy nếu bọn hắn không làm theo yêu cầu của chúng ta bọn hắn sẽ phải hứng chịu hậu quả.”

Lần này tới Nam Tinh bộ ngoại giao Đế quốc đã xác định giữ thái độ cường ngạnh buộc Nam Tinh phải tiến hành kiểm soát v·ũ k·hí để chúng không rơi vào tay bình dân, cũng như dừng các thương vụ buôn bán v·ũ k·hí với quân cách mạng của Phú Xuân.

Thậm chí bọn hắn còn cho phép trong trường hợp cần thiết Vương Ngọc Đại có thể sử dụng danh nghĩa của hai vị pháp thánh để đe dọa.

Có được quyền này sự tự tin trong lòng Vương Ngọc Đại đã lên một tầm cao mới. Hắn còn dự định nhân cơ hội này sẽ bắt chẹt Nam Tinh một phen, biết đầu lại có thể thành công dù sao hai vị pháp thánh chính là chỗ dựa quá vững chắc.