Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 459: Mười năm và một người bình thường.




Chương 459: Mười năm và một người bình thường.

Mười một năm!

Đối với nhiều người đây là một khoảng thời gian dài, đối với các quốc gia khoảng thời gian này có thể thay đổi cả một quốc gia đưa nó từ thịnh thế tới suy tàn.

Mười năm đối với Nam Tinh thì khác đây là khoảng thời gian quốc gia này đi từ suy yếu tới thịnh thế, dưới sự cai trị của tân vương Nam Tinh càng ngày càng mạnh mẽ hơn, càng ngày càng giàu có hơn.

Ống khói đã xuất hiện khắp nơi trên lãnh thổ Nam Tinh, nhà máy hay xí nghiệp thậm chí đã tiến vào tới các thị trấn nhỏ. Các thành phố càng ngày càng lớn, dân số cũng càng ngày càng đông, dưới sự nỗ lực của Long người dân của Nam Tinh lần đầu tiên được hít thở dưới một bầu không khí ô nhiễm cháy khét và thi thoảng còn có cả mùi trứng thối nữa.

Các bệnh viện cũng như phòng khám hay nhà thờ trên khắp Nam Tinh sẽ phải cảm ơn Long vì những hành động vĩ đại của hắn, thời gian mười năm này thu nhập của bọn hắn có lẽ đã tích lũy đủ để so sánh với năm mươi năm trước.

Đừng hiểu nhầm! Năm mươi năm trước cho dù có bệnh người ta cũng chưa chắc có tiền để đi chữa bệnh, mà cho dù cam tâm bỏ ra một số tiền lớn để chữa bệnh thì muốn tới được nhà thờ hay phòng khám cũng không đơn giản.

Hiện tại người dân trong tay đều có ít tiền, đường xá cũng tốt hơn giúp bọn họ có khả năng tiếp cận với các dịch vụ y tế tốt hơn chứ không phải là do nhiều người bệnh hơn đâu.

Có lẽ vậy!

Phèo là một công nhân nhà máy, ngày hôm nay hắn vừa kết thúc một ngày làm việc mười bốn tiếng vất vả, đi trên con đường quen thuộc đã qua lại hơn bốn năm hai tay phèo khoanh chặt trước ngực để tấm báo khoác đã có vô số vết vá có thể kín kẽ hơn giúp hắn che đi cái lạnh của mùa đông.

Mặc dù chỉ mới gần ba mươi nhưng Phèo lại giống như một người đã qua ngũ tuần, làn da xám xịt đầy nếp nhăn cùng với hốc mắt hõm sâu đôi mắt thâm quầng, đôi môi khô khốc còn tróc ra cả vảy cho thấy sức khỏe của Phèo không được tốt. Nhưng trong ánh mắt của hắn vẫn ẩn chứa một chút ánh sáng, đôi chân bước đi rất nhanh vội vã về nhà.

Bởi vì hôm nay là sinh nhật của tiểu thiên sứ nhà hắn, Phèo đã dành toàn bộ tiền công hôm nay để mua món thịt xiên nướng, món ăn tiểu thiên sứ thích nhất.

Chỉ có điều bời vì thế mà hắn quên mất để lại chút tiền để có thể đi xe ngựa công cộng về, thành ra hắn phải đi bộ giữa trời đông giá rét này. Mặc dù trước đó Phèo cũng không nỡ những đồng tiền để đi xe ngựa công cộng.

Bất quá mặc dù muộn nhưng cuối cùng hắn cũng về nhà. Nhà của hắn nằm trong một khu ổ chuột nhỏ phía nam thành phố, nơi này rất nghèo không có đèn đường, cả con đường đều tối om may ra dựa vào chút ánh sáng từ những ngọn đèn dầu còn sót lại xung quanh Phèo mới có thể về tới nhà.

Mở cửa vào nhà bên trong là một mảnh tối om như mực! Phèo biết vợ con hắn đã đi ngủ rồi, tiền mua dầu chiếu sáng cũng không ít phải chắt chịu từng chút một.

Sự hưng phấn khi vào nhà của Phèo đã giảm đi khi thấy như vậy, nhưng hắn cũng không có cách nào, chỉ đành đặt đống thịt xiên nướng vào bếp.

Trên bàn ăn vẫn còn đồ ăn, hiển nhiên đây là đồ ăn của hắn vợ hắn.

Dùng cây diêm cuối cùng trong hộp đốt lên đèn dầu được đặt trong bếp ánh sáng từ đèn dầu mang tới cho Phèo một chút hơi ấm. Hắn đặt cây đèn dầu xuống bàn bắt đầu thưởng thức bữa tối của mình.

Bữa tối rất bình thường giống như bao ngày, một bát súp đã lạnh trộn lẫn một chút thịt nát và vài miếng rau xanh cùng với đó là một ổ bánh mỳ cũng lạnh không kém.



Chấm bánh mỳ với súp Phèo cảm thấy một cảm giác lạnh buốt trong dạ dày của mình mặc dù cảm giác dạ dày của mình không tốt nhưng hắn vẫn nuốt xuống.

Lúc này từ trong phòng vợ hắn trùm lấy chăn xuất hiện.

Cũng giống như Phèo vợ hắn là một công nhân nhà máy dệt cuộc sống kham khổ đã hằn lên trên người nàng những dấu vết không thể xóa nhòa.

“Khụ khu! Người về rồi.”

Che miệng ho khan hai tiếng vợ Phèo đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn nói.

“Bọn nhỏ hôm nay chờ ngươi rất lâu đấy, chúng chỉ vừa mới ngủ thôi.”

“Đừng đánh thức bọn nhỏ chúng nó mệt rồi. Ta có mua thịt xiên nướng, ngày mai ngươi hâm lại một chút.”

Phèo vừa ăn vừa nói.

“Ừm! Theo ý ngươi.”

“Ngươi cũng nên đi nghỉ đi, ngày mai còn phải đi làm. Ta ăn xong sẽ vào cùng ngươi.”

Phèo nói.

“Tốt vậy ta nghỉ trước. Đúng rồi ngay mai ngươi trở về nhớ mua thêm diêm cùng dầu.”

“Ta sẽ nhớ.”

Nghe vậy vợ Phèo cũng không nói gì nữa trở lại phòng.

Chờ vợ vào phòng Phèo đột nhiên dừng tay lại, diêm cùng dầu hai thứ này đều khá đắt tiền lương hôm nay của hắn đã tiêu hết, không biết tiền lương ngày mai có đủ để mua không.

Mang trong lòng nỗi lo tiền bạc Phèo kết thúc bữa ăn của mình.

Sáng hôm sau mặt trời còn chưa lên Phèo đã thức dậy, không chỉ hắn vợ con của hắn bốn người cũng đều đã dậy. Gượng chống lấy cảm giác mệt mỏi cùng cơn đau trong dạ dày Phèo rời khỏi phòng ngủ.

“Ba ba dậy rồi!”

Con gái út tiểu thiên sứ của Phèo thấy hắn rời khỏi phòng liền vui vẻ chạy tới chào hắn.



“Tiểu thiên sứ của ba ba cũng dậy rồi.”

Phèo cũng vui vẻ ôm con gái lên, đưa tay của con bé đặt lên mặt má mình, mặc dù chỉ mới sáu tuổi nhưng bàn tay của con bé đã có những vết chai sần khuôn mặt cũng đã xuất hiện những vết nám do làm lụng vất vả.

“Buổi sáng tốt ba.”

Ngồi xuống bàn đứa con trai chín tuổi của Phèo vừa ăn lấy xiên nướng lên tiếng chào cha mình.

“Ăn ít thôi để lại cho em gái ngươi.”

Phèo nói với con trai.

“Ân!”

Thấy vậy con trai hắn liền né tránh ánh mắt của hắn tốc độ ăn cũng chậm lại.

“Ba đừng giận anh, ánh mới chỉ ăn một xiên thôi.”

Bên cạnh con gái Phèo lên tiếng bảo vệ anh trai.

“Ba không giận anh, không giận.”

Phèo xoa đầu con gái nói.

“Được rồi mau ăn đi mà đi làm.”

Lúc này vợ hắn cũng đi ra nàng cầm lấy một đĩa súp đặt lên trước mặt Phèo.

“Dương! Hôm nay ngươi định đi làm ở đâu.”

Phèo nhận lấy bát súp bắt đầu ăn, vừa ăn hắn vừa hỏi con trai.

Con trai hắn mặc dù mới chín tuổi nhưng nó cũng đã đi làm, thậm chí là bỏ học đi làm, không có cách trong nhà chỉ có thể nuôi một người đi học dù trường học miễn phí nhưng giấy bút cùng sách vở cũng không phải một khoản chi phí nhỏ cậu bé chỉ có thể nghỉ học để cho em gái có thể đi học.



“Con định tới ga tàu, có lẽ sẽ tìm được việc ở đó.”

Cậu bé nói.

Hiện tại ở Nam Tinh lao động trẻ em là hợp pháp, hoặc ít nhất không có luật nào cấm lao động trẻ em cả hơn nữa lương của lao động trẻ em chỉ bằng một nửa so với lương của người lớn vì thế không ít nơi sử dụng lao động trẻ em.

Hơn nữa lao động trẻ em cũng chỉ là lao động qua ngày, cứ qua mỗi ngày lũ trẻ lại phải tìm công việc mới. Vì thế sử dụng lao động trẻ em có độ linh hoạt tốt hơn và tiết kiệm hơn nhiều so với lao động phổ thông.

“Ừm! Phải cận thận đừng để bị lừa.”

“Ba ba! Hôm qua con được một trăm điểm.”

Đúng lúc này tiểu thiên sứ bên cạnh hắn cũng vội khoe khoang, nàng chạy vào trong phòng lấy ra một tờ giấy khoe ra trước mặt Phèo. Nhìn qua tờ giấy này đã được tẩy đi xóa lại rất nhiều lần, phía trên cũng có bút mực màu đỏ một trăm ở góc phải tờ giấy. Phía trên tờ giấy cũng đã có năm con số một trăm như vậy nhưng những con số này đều đã có vết gạch.

Đây là cách tiết kiệm của những đứa trẻ nhà nghèo, mỗi lần viết hoặc làm xong bài tập chỉ cần giấy có thể sử dụng được nó sẽ bị tẩy đi để tiếp tục dùng. Các giáo viên cũng hiểu tình huống này vì thế cũng rất phối hợp mỗi lần cho điểm xong nếu dùng lại tờ giấy kiểm tra liền gạch con số điểm trước đi để viết điểm mới.

“Con gái của ba thật giỏi. Sau này chắc chắn sẽ thày một cô giáo xuất sắc.”

Phong vui vẻ khen con gái.

Bữa sáng của gia đình kết thúc rất nhanh, mặc dù cảm thấy cơ thể không khỏe nhưng hắn vẫn gượng chống lấy đi làm.

Hôm nay cũng như bao ngày khác một ngày làm việc mười bốn tiếng mệt nhọc.

Nhưng hôm nay không hiểu sao đầu óc của Phèo luôn cảm giác choáng váng, dạ dày đau thắt từng cơn khiến hắn vô cùng mệt mỏi, mồ hôi đã chảy xuống trên trán nhưng Phèo vẫn cố gượng lấy cơ thể tiếp tục làm việc.

“Phèo! Làm việc đi đứng đó làm gì?”

Quản lý thấy Phèo đứng tại chỗ không làm việc liền lên tiếng nhắc nhở.

“Thật có lỗi ta sẽ làm ngay.”

Phèo vội vã xin lỗi rồi cố gắng tiếp tục công việc mặc cho cơ thể hắn đang dần không nghe lời.

“Phèo ngươi sao vậy, mấy ngày hôm nay ngươi rất lạ.”

Một đồng bạn của hắn không nhịn được hỏi.

“Không có gì ta hơi mệt một chút thôi.”

Phèo vội vã trả lời, hắn không muốn vì chuyện này mà bị trừ lương.

Nhưng không hiểu sao cơ thể của Phèo càng lúc càng không nghe lời ý thức cuối cùng của Phèo là cơn đau khi đầu hắn đập vào thứ gì đó.