Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 456: Tập kích căn cứ.




Chương 456: Tập kích căn cứ.

Hoàng Nhật Minh đã là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, từ thời điểm quốc vương chiếm lấy Lý gia hắn may mắn trở thành một quan viên nhỏ bởi vì biết chữ.

Hiện tại Hoàng Nhật Minh đã không còn là một quan viên của vương quốc bình thường nữa, mà là một nghiên cứu viên đích thực. Đúng vậy đừng nhìn Hoàng Nhật Minh trẻ tuổi nhưng hiện tại hắn đã là một nghiên cứu viên cao cấp dẫn theo một đoàn đội, hơn nữa còn là một trong những đoàn đội hàng đầu của phòng thí nghiệm v·ũ k·hí lục quân.

Đây là một phòng thí nghiệm cực kỳ quyền lực trong nội bộ lục quân, bởi vì tất cả v·ũ k·hí mới của lục quân muốn đưa vào trang bị đều phải vượt qua các bài kiểm tra của phòng thí nghiệm này và chữ ký của Hoàng Nhật Minh là thứ cần thiết để các loại v·ũ k·hí có thể đưa vào sản xuất.

Lại một ngày làm việc nữa trôi qua nhưng Hoàng Nhật Minh vẫn chưa dừng bút, hắn vẫn đang kiểm tra lại bản thiết kế của v·ũ k·hí mới một lần nữa, đây là thói quen của hắn luôn phải cận thận từng chút một.

“Nhóm trưởng cậu chưa về sao? Sắp vào đêm rồi.”

Lúc này một thành viên trong đoàn đội của Hoàng Nhật Minh đi qua thấy đội trưởng nhà mình vẫn đang làm việc không nhịn được nói.

“Tôi kiểm tra một chút sẽ trở về ngay. Đúng rồi bác Lục ngài đi qua nhà tôi nhớ nhắn em gái ta một tiếng để nó đi ngủ sớm đi không cần phải chờ tôi về.”

Hoàng Nhật Minh trả lời cũng tiện nhờ vả một chút, hai anh em bọn họ suốt sáu năm qua đều nương tựa vào nhau tới bây giờ vẫn như vậy.

“Tốt! Ta sẽ chuyển lời.”

Nhân viên được Hoàng Nhật Minh gọi Lục thúc trả tời.

Trong đoàn đội này Hoàng Nhật Minh cũng không phải cao tuổi nhất, ngược lại hắn là người ít tuổi thứ hai trong đoàn đội này. Rất may mắn trong môi trường làm việc ở đây rất ít người quan tâm tới tuổi tác mà chủ yếu là năng lực cùng kiến thức.

Trước đó khi Hoàng Nhật Minh được phân làm đội trưởng ở đây cũng gặp phải tình trạng đám người lớn tuổi không phục, đương nhiên khi hắn đưa ra bằng tiến sĩ của học viện kỹ thuật hoàng gia thì đám người này cũng ngậm miệng, tới bây giờ khi đã làm việc với nhau được hai năm đoàn đội đã hoàn toàn tin phục hắn không chỉ về năng lực mà còn là trách nhiệm nữa.

Lục thúc sau khi hoàn thành các thủ tục kiểm tra hắn rời khỏi phòng thí nghiệm.



Nơi này cũng không phải phòng thì nghiệm bình thường, bởi vì tính chất thử nghiệm v·ũ k·hí nên phòng thí nghiệm được thiết lập tại ngoại ô Thiết Xa thành, hơn nữa còn ở trong một căn cứ quân sự của quân cận vệ.

Toàn bộ phòng thí nghiệm được bảo vệ bởi một tiểu đoàn quân cận vệ đảm bảo sự an toàn, vì thế việc ra vào cũng phải tuân theo các quy tắc của căn cứ quân sự.

Cưỡi ngựa rời khỏi phòng thí nghiệm vị nghiên cứu viên này tiến về thiết xa thành. Bởi vì là thành phố công nghiệp lớn nhất Nam Tinh nên điện đã khá phổ cập ở nơi đây, ít nhất trên con đường này đã có đèn đường.

Nhưng khi vừa rời khỏi nơi làm việc chưa bao lâu, đột nhiên bên đường có kẻ lao ra bắt lấy dây cương dưới chân ông ta cùng với đó là một lưỡi dao tràn đầy sắc bén kề lên cổ.

“Không muốn c·hết thì im mồm!”

Một âm thanh tràn đầy sát khí vọng vào tai ông ta.

Là người ai cũng s·ợ c·hết vị nghiên cứu viên này cũng vậy huống chi hắn ở nhà còn có một gia đình hạnh phúc.

Cơ thể ông ta cứng lại ánh mắt liếc nhìn người bên cạnh miệng ngậm chặt không dám lên tiếng, ông ta sợ rằng chỉ cần mình tạo ra một tiếng động lưỡi dao này sẽ cắm sâu vào trong cổ mình.

Rất nhanh lại có một người khác xuất hiện dẫn lấy con ngựa cùng chủ nhân của nó biến mất vào bóng đêm bên đường.

Tiến vào bóng đêm vị nghiên cứu viên này cũng bị kéo xuống ngã trên mặt đất, lưỡi dao trên cổ ông ta cũng không còn nữa dựa vào chút ánh sáng ven đường ông ta có thể thấy được khuôn mặt đầy sẹo của một nam nhân xuất hiện trước mặt mình.

“Ta hỏi ngươi trả lời!”

Tên nam nhân nói, lời của hắn không cho phép cãi lại tựa như nếu nghiên cứu viên làm như vậy ông ta sẽ biến mất khỏi thế giới. Bị sợ hãi bao trùm nghiên cứu viên run rẩy gật đầu.

“Tên!”



“Lục…Lục Thiền Quang…”

Lục Thiền Quang sợ hãi rặn ra từng chữ.

“Chức vụ?”

“Nghiên…nghiên cứu viên cao…cao cấp.”

Lục Thiền Quang rất thức thời trả lời.

Sau đó là những câu hỏi liên quan tới sở nghiên cứu và lực lượng phòng thủ bên trong. Lục Thiền Quang rất thức thời biết gì trả lời nấy, nếu ông ta không biết liền lắc đầu không trả lời.

“Giữ lại lão ta rồi đem về cũng một lúc luôn.”

Sau khi hỏi cung xong Lục Thiền Quang liền bị vứt sang một bên nhưng đám người này hiển nhiên không để ông ta rời đi, thậm chí còn muốn mang ông ta đi theo. Dù sao một nghiên cứu viên cao cấp của Nam Tinh chắc chắn rất giá trị. Những vị lãnh đạo của bọn hắn chắc chắn sẽ rất hoan nghênh chuyện này.

Phân một người ở lại trông coi Lục Thiền Quang đám người này tiếp tục tiến về hướng căn cứ.

Lục Thiền Quang dựa vào ánh sáng mờ ảo trên đường quan sát qua nhân số của đám người này ít nhất cũng phải năm mươi người, con số này nếu muốn t·ấn c·ông căn cứ chỉ là trứng chọi đá.

Là một căn cứ cùng là một phòng thí nghiệm của q·uân đ·ội an ninh tại đây luôn được đề cao, ngoại trừ những tháp canh xung quanh tường căn cứ còn có đèn pha liên tục quét qua quét lại vùng đất xung quanh đảm bảo không có kẻ lạ mặt tới gần.

Boom!

Lúc này đột nhiên trong căn cứ vang lên t·iếng n·ổ, ánh lửa chiếu sáng cả bầu trời, dựa vào ánh sáng từ v·ụ n·ổ thậm chí có thể thấy được khói đen dày đặc đang bay lên.



Đang làm nhiệm vụ gác đêm các binh sĩ đều đồng loạt nhìn về hướng v·ụ n·ổ, cùng với đó là tiếng chuông báo động vang lên. Khắp nơi trong căn cứ các binh lính vội vã tràn ra hướng về phía v·ụ n·ổ chạy tới, vừa chạy còn không quên hét lớn yêu cầu đồng đội của mình chạy nhanh tới chữa cháy.

Những binh sĩ đang canh gác không nhịn được xôn xao, tất cả đều muốn hỗ trợ đồng đội của mình chữa cháy nhưng may mắn tố chất huấn luyện của quân cảnh vệ rất cao bọn họ vẫn giữ vững vị trí của mình khi chưa có lệnh.

Không biết là quên mất hay không quan tâm nhưng chỉ huy của căn cứ cũng không ra bất kỳ mệnh lệnh nào cho những người lính này.

Thành ra mặc dù giữ vững vị trí nhưng các binh lính lại không chú ý tới khu vực bên ngoài căn cứ, toàn bộ sự chú ý của bọn hắn đều tập trung vào đ·ám c·háy cùng với những đồng đội đang cố gắng d·ập l·ửa.

Cũng không thể trách bọn hắn đây chỉ là bản năng tự nhiên của mỗi người cho dù được huấn luyện tốt thế nào cũng không thể mai một đi bản năng đó, nhưng hiện tại chính bản năng này lại khiến căn cứ rơi vào nguy hiểm.

Không biết từ bao giờ một bàn tay đã với tới sau đầu một người lính canh, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa mà không biết rằng bàn tay tử thần đã tới sau lưng.

Sau đó người lính này cảm giác miệng mình bị chặn lại và một cảm giác lạnh lẽo từ ngực truyền tới, cũng ngay lập tức sau đó một cơn đau truyền tới người lính cảm giác cơ thể của mình như vô lực không chút khả năng chống cự người lính từ trong tay kẻ t·ấn c·ông ngã xuống.

Lúc này đáng lẽ ra những tháp canh khác phải có phản ứng nhưng bọn hắn không có cơ hội những chòi canh khác cũng xảy ra tình trạng tương tự.

Đoàng đoàng!

Không phải tất cả lính canh đều chịu kết cục như vậy, vẫn có những người kịp thời phát giác kẻ địch không kịp thông báo bọn hắn liền trực tiếp nổ súng về hướng kẻ địch.

Nhưng những viên đạn của bọn hắn lại không mang lại bao nhiêu tác dụng, nó thậm chí không thể xuyên thủng qua ma pháp phòng thủ của đối phương.

Đã bị lộ thì những kẻ t·ấn c·ông cũng không quan tâm tới cái gì bí mật nữa những phát hỏa cầu không chút do dự nện lên tháp canh thiêu cháy lực lượng canh phòng còn lại.

Nhưng như vậy là đủ, mặc dù căn cứ đang rất hỗn loạn nhưng không có nghĩa tiếng súng không thu hút sự chú ý, huống chi là những v·ụ n·ổ thổi bay cả tháp canh kia.

“Tấn công, chúng ta bị tất công tất cả trở lại vị trí chiến đấu nhanh.”

Trưởng quan của bọn họ thấy vậy liền lập tức nhận ra vấn đề, ông ta hét lớn ra lệnh cho các cấp dưới xung quanh.

Nhưng đâu đơn giản như vậy, tình huống hiện tại chính là hầu hết binh lính trong căn cứ đều để v·ũ k·hí của mình cách xa đ·ám c·háy, bọn hắn muốn lấy v·ũ k·hí để chiến đấu cũng tốn thời gian. Huống chi những kẻ tập kích sẽ cho bọn hắn thời gian sao.