Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 450: Tội dị giáo.




Chương 450: Tội dị giáo.

Thời gian trôi qua mùa mưa cũng đã kết thúc nhưng Nam Tinh vẫn chưa phát động t·ấn c·ông Thái Nguyệt.

Kỳ thực mùa mưa vừa mới kết thúc nền đất vẫn còn vô cùng ẩm ướt vì thế Nam Tinh dự định chờ đợi nền đất khô ráo mới bắt đầu t·ấn c·ông, việc này có lẽ sẽ cần chờ thêm một tháng nữa.

Trong thời gian này Thái Nguyệt cũng đang nỗ lực củng cố hàng phòng ngự của mình chờ đợi quân Nam Tinh đâm đầu vào, đương nhiên không thể bỏ qua sự trợ giúp tới từ Đế quốc cùng Giao Châu hai bên đều cố ý làm lơ hành động b·uôn l·ậu súng ống của các thương nhân trong nước cho Thái Nguyệt.

Dù sao làm như vậy vừa thu được tiền lại vừa giúp được Thái Nguyệt một mũi tên trúng hai đích ai mà không muốn đâu.

Đương nhiên một phần cũng là vì Nam Tinh mắt nhắm mắt mở để các thương nhân b·uôn l·ậu v·ũ k·hí cho Thái Nguyệt. Một phần là vì muốn kiểm soát những hành động như thế này rất khó, dù sao các nguồn cung rất phân tán muốn hoàn toàn kiểm soát mà không ảnh hưởng tới các quốc gia khác là điều không thể. Phần còn lại đơn giản là vì lợi ích thu được từ việc b·uôn l·ậu này khiến Nam Tinh lựa chọn nhắm đôi mắt của mình lại.

Đã qua một thời gian kể từ thời điểm Lương Quốc Việt được cứu thoát tới Nam Tinh hiện tại ông ta đã thích ứng với cuộc sống mới.

Ở đây ông ta không phải quý tộc, cũng không phải t·ội p·hạm truy nã của tòa án dị giáo, ông ta đơn giản chỉ là một nhà thiên văn học học mà thôi.

Ban đầu Lương Quốc Việt rất hoang mang khi tới Nam Tinh, đặc biệt là khi ông ta gặp được quốc vương sự nhiệt tình của quốc vương thực sự khiến ông ta vô cùng cảnh giác. Dù sao trong mắt Lương Quốc Việt những vị quốc vương như Long thường có hợp tác rất sâu với giáo hội cho dù hoàng Đế của Đế quốc cũng như vậy. Cho dù hai bên có quan hệ cạnh tranh về lợi ích nhưng cả hai chắc chắn đều có chung về nhận thức là không đụng chạm tới tín ngưỡng. Vì thế với những người phát biểu thuyết nhật tâm gây nguy hại cho hệ thống tín ngưỡng như Lương Quốc Việt hai bên đều có ăn ý xử lý đi ông ta.

Nhưng Lương Quốc Việt đã nhầm, Long không chỉ không đụng chạm tới ông ta mà còn cung cấp cho ông ta nơi ở, nơi làm việc giúp ông ta có thể tiếp tục công việc nghiên cứu bầu trời của mình.

Phải nói so với căn phòng cũ ở quê nhà Lương Quốc Việt cảm nhận nơi này như thiên đường vậy, không phải thiên đường trong cuộc sống mà là thiên đường trong công việc.

Tại đây có những công cụ tốt nhất, có những kiến thức sâu sắc nhất đến ông ta cũng không thể hiểu và đương nhiên cũng có kính thiên văn lớn nhất giúp ông có thể quan sát bầu trời một cách rõ nét hơn.

Cũng bởi vì có sự giúp đỡ này mà bốn tháng trước bài báo kia đã xuất bản.



Trước khi xuất bản bài báo này Lương Quốc Việt cũng đã cảnh báo cho Long về phản ứng của xã hội và giáo hội nhưng cuối cùng quốc vương cũng quyết định xuất bản bài báo.

Tới đây Lương Quốc Việt cũng không nói gì nữa, ông ta chỉ có thể âm thầm quyết tâm làm việc đưa ra nhiều thành quả nhất để báo đáp bệ hạ.

Bởi vì ban đêm mới là thời gian quan sát sao trời tốt nhất nên ngay khi mặt trời vừa ló rạng ở phía đông Lương Quốc Việt cũng kết thúc công việc của mình.

Rời khỏi đài thiên văn Lương Quốc Việt lên xe ngựa trở về nhà.

Bởi vì vị trí của đài thiên văn nằm ở ngoại ô thành phố nên Lương Quốc Việt cũng cần không ít thời gian để trở về nhà.

Chỉ mới sáng sớm thành phố vẫn còn hơi vằng lặng nhưng điều đó cũng không có nghĩa không có người. Kim Lăng hiện tại là thành phố đông đúc nhất bờ đông đại lục cũng là thành phố có tốc độ phát triển cùng nhịp sống nhanh nhất.

Đây là điều Lương Quốc Việt rút ra được sau khi sinh sống ở đây, trong mắt ông ta nhịp sống ở thành phố này đã vượt qua cả Thánh thành mọi người đi trên đường đều phi thường vội vàng như sắp có chuyện tới nơi.

Trong ánh mắt của Lương Quốc Việt hiện tại điều đó càng thể hiện một cách rõ ràng hơn.

Bất quá bởi vì đã làm việc cả đêm khiến Lương Quốc Việt phi rất mệt mỏi, vì thế ông ta cũng không muốn tốn thời gian đi quan sát thành phố này dù sao ông ta cũng đã nhìn nhiều tháng có gì chưa nhìn thấy.

Hạ xuống cửa sổ Lương Quốc Việt tựa lưng vào ghế tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đoàng đoàng đoàng!



Ngay lúc Lương Quốc Việt sắp lâm vào giấc ngủ xe ngựa của ông ta bị xuyên thủng, ngay sau đó là tiếng súng liên tục vang lên.

Bên ngoài xe ngựa lúc này ba kẻ lạ mặt đang cầm lấy một khẩu súng có hình dáng kỳ lạ hướng về phía xe ngựa bắn phá, với tốc độ bắn này hẳn phải là tiểu liên.

Xe ngựa cũng không phải thứ đồ gì chống đạn vì thế rất dễ dàng bị những viên đạn tiểu liên p·há h·oại, cùng với đó người đánh xe cũng không thoát khỏi số phận bị vô số viên đạn đ·ánh c·hết.

Những người dân đi trên đường khi thấy cảnh này tất cả đều hoảng sợ bỏ chạy, hiện tại người dân cũng đã nhận ra sự uy h·iếp từ súng vì thế khi nghe tới tiếng súng nổ bọn họ rất nhanh chân bỏ chạy cách xa hiện trường nơi này. Ít nhất người dân của thành Kim Lăng có đủ tri thức để làm điều đó.

Ba tên sát thủ sau khi xả hết băng đạn liền không do dự vứt khẩu súng trên tay xuống sau đó chia nhau trốn vào những con ngõ hẻm của thành Kim Lăng biến mất không thấy.

Năm phút sau một đội cảnh sát vội vã chạy tới bao vây lấy hiện trường, là thủ đô của Nam Tinh lực lượng cảnh sát đảm bảo an ninh trật tự ở đây phi thường dày đặc. Dù sao hiện tại nơi này tập hợp rất nhiều người nước ngoài thậm chí là người quyền quý giàu có nước ngoài vì thế để đảm bảo an ninh lực lượng cảnh sát ở nơi này đông gấp ba lần những khu vực khác và cũng là nơi có hệ thống cảnh sát hoàn thiện nhất vương quốc hiện nay.

Chính vì thế cảnh sát mới có thể tới hiện trường nhanh như vậy.

Rất nhanh Lương Quốc Việt cả người đẫm máu bị mang ra khỏi xe ngựa, trên quần áo của ông ta có ít nhất năm lỗ thủng, máu đã thấm đẫm toàn bộ cơ thể ông ta giống như đã không thể cứu được nữa.



“Tình huống thế nào?”

Xuất hiện trong bệnh viện hoàng gia sắc mặt Long cực kỳ lạnh lẽo hỏi.

Trong âm thanh của hắn ẩn chứa sự phẫn nộ không hề che dấu, làm sao không phẫn nộ đi được g·iết người ngay trên đường phố Kim Lăng đã thế còn là một nhà thiên văn học. Những người có thể tự chủ nghiên cứu mà không có sự trợ giúp từ Long vốn dĩ đã rất hiếm, đặc biệt là dưới một hệ thống xã hội thần quyền như Thánh quốc có thể tự chủ nghiên cứu trước sức ép đó và cho ra thành quả mới chính là những người giá trị nhất.

Như vậy làm sao Long không phẫn nộ đi được, hắn rất phẫn nộ, cực kỳ phẫn nộ là đằng khác.



“Vẫn đang cứu chữa thưa bệ hạ.”

Phùng Cương ở một bên cúi đầu trả lời.

Lúc đưa Lương Quốc Việt tới bệnh viện tình huống đã phi thường không xong cho tới hiện tại đã qua ba giờ nhưng việc c·ấp c·ứu vẫn đang được tiến hành.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Long ngồi xuống ghế chờ bên cạnh hỏi.

Long đã bỏ dở buổi luyện tập buổi sáng để tới đây, bây giờ hắn cũng muốn biết được là ai có cái lá gan như vậy.

“Thần phán đoán đây là á·m s·át có mục đích, hơn nữa kẻ á·m s·át có năng lực không nhỏ.”

“Tại sao ngươi lại phán đoán như vậy?”

Long hỏi.

“Bẩm bệ hạ súng mà lũ sát thủ sử dụng là một loại súng tiểu liên chúng ta không có thông tin. Hiện tại những thế lực có thể tự nghiên cứu chế tạo súng ống không quá một bàn tay, tất cả đều rất có ảnh hưởng.”

Phùng Cương nói. Mặc dù chưa tiến hành đi sâu điều tra nhưng việc một thế lực bên ngoài Nam Tinh có thể tự nghiên cứu chế tạo v·ũ k·hí thì chắc chắn không phải thế lực thông thường.

“Xem ra có nhiều người không thích nhà thiên văn học của chúng ta.”

Long cười lạnh hắn dường như đã đoán ra được kẻ đứng sau chuyện này là ai. Nhưng nếu quả thật là như vậy liền không dễ xử lý.