Chương 449: Cuộc trò chuyện đầu tiên.
Tiền Phong không động đậy, hắn nghiêm mặt đứng ở đó trầm giọng nói.
“Xin thứ lỗi tiểu thư vị trí này đã được đặt hết, ngài có thể chọn một vị trí khác.”
Vừa nói Tiền Phong vừa chỉ hướng những vị trí khác trong nhà hàng ý bảo nữ nhân nàng có thể ngồi ở những nơi đó. Tiền Phong nói cũng không sai, để đảm bảo an toàn những bàn xung quanh Long đều đã bị bao hết để không người có thể tiếp cận.
Khách trong cửa hàng này cũng không phải người bình thường, muốn tiêu phí ở nơi này cũng phải là tiểu tư sản mới có đủ khả năng vì thế khi thấy các bàn xung quanh bị bao hết mọi người trong lòng cũng có phân lượng.
Chỉ có điều nữ nhân lại không hề có ý định nhượng bộ nàng rất nghiêm túc nói.
“Tiên sinh ngài hiểu lầm rồi, là tôi để quên đồ ở đây nên mới tìm tới.”
“Tiên sinh vị tiểu thư này để quên sách ở đây nàng đúng là tới tìm đồ.”
Lúc này phục vụ cũng tiến tới giải thích cho Tiền Phong, nữ nhân lúc quay lại cửa hàng cũng tìm tới phục vụ hỏi chỉ có điều phục vụ cũng không có nhặt được quyển sách nào nên nàng mới đi tới đây.
“Cô để quên là nó sao?”
Long cũng nghe được nội dung cuộc trò chuyện, không lý nào hắn không chú ý tới chuyện này vì thế khi nghe phục vụ nói nữ nhân để quên sách hắn liền biết chính là quyển sách trên tay mình.
Nữ nhân nghe vậy nghiêng đầu nhìn qua phía sau Tiền Phong thấy được Long đang dơ lên bìa quyển sách hướng về phía nàng.
Nữ nhân nhìn ra được tên của quyển sách trên tay Long nàng nở một nụ cười thân thiện nói.
“Đúng vậy tiên sinh ta quên chính là quyển sách này.”
Long nghe vậy nở nụ cười nói.
“Ồ! Như vậy thật tốt quá. Không biết ta có thể mời tiểu thư một bữa không?”
Ý của Long rất rõ ràng, nhưng khi nghe những lời này biểu cảm trên dung nhan của nữ nhân lại giống như quẫn bách thấy vậy Long đột nhiên nhận ra những lời vừa rồi của mình có vấn đề.
Hắn vội vã cười hòa giải nói.
“Xin tiểu thư đừng hiểu lầm ta chỉ muốn cùng trò chuyện với tiểu thư một chút liên quan tới quyển sách này.”
Long hiểu được những lời vừa rồi đường đột như thế nào, mới gặp con gái nhà người ta thậm chí còn chưa biết tên đã lập tức mời ăn là ai cũng sẽ đề phòng. Nghĩ lại những lời vừa rồi Long cảm giác mình giống như mấy tên công tử ca trong đám tiểu thuyết vậy vừa thấy gái thì sáng mắt lên ra vẻ này nọ không có được lại lợi dụng cái gì sức mạnh gia tộc đi chèn ép sau đó bị nhân vật chính xử lý.
Nghĩ tới đây Long không khỏi buồn cười.
Bất quá hắn vẫn phải trấn an vị tiểu thư trước mắt, dù sao hiện tại nàng đang rất e ngại hắn đâu. Hắn nhìn Tiền Phong ra lệnh.
“Để nàng tới!”
Nhận được mệnh lệnh Tiền Phong lập tức tránh sang một bên mời nàng vào, nữ nhân do dự một lúc cuối cùng vẫn quyết định tiến tới.
Khi nàng tới cạnh bàn Long liền chỉ tay về phía ghế đối diện mời nàng ngồi xuống.
Đã tới đây nữ nhân cũng không có gì ngại ngùng vì thế nàng liền ngồi xuống đối diện Long cảnh giác nhìn hắn nói.
“Ngươi muốn nói cái gì?”
“Tiểu thư xin đừng căng thẳng. Xin cho ta giới thiệu một chút ta là Ngô Hùng một tiểu thương nhân. Không biết tiểu thư tên gì?”
Long đương nhiên không dùng tên thật của mình hắn lựa chọn thân phận là một tiểu thương nhân không khiến người chú ý.
Bất quá Long dường như quên mất rằng một tiểu thương nhân cũng không hào phóng như vậy bao luôn mấy bàn của cửa hàng, hơn nữa một tiểu thương nhân cũng không thể có hộ vệ là một siêu phàm giả.
Vì thế với một người qua lại trong giới kinh doanh nhiều năm như nữ nhân nàng liền đoán được đây là thân phận giả.
Nàng đoán rằng người này hẳn phải là công tử xuất thân nhà quyền quý, bất quá người ta đã giới thiệu nàng cũng không thể im lặng được.
“Tiểu nữ tên Vân Ngọc!”
“Vân Ngọc! Một cái tên đẹp, rất hân hạnh được quen biết, Vân Ngọc tiểu thư.”
Dừng lại một chút để Vân Ngọc ổn định tâm tình Long mới lên tiếng.
“Không biết tiểu thư mua quyển sách này ở đâu?”
Long hỏi.
Hắn vẫn chưa đọc xong quyển sách này vì thế muốn hỏi Vân Ngọc nơi có thể mua được.
Vân Ngọc nghe vậy liền nói.
“Sách này không có ở Nam Tinh, nó là trước kia ta ở Đế quốc mua được, là của một tiểu quý tộc nhưng lại không xuất bản rộng rãi.”
“Là như vậy sao! Thật đáng tiếc ta chưa đọc xong quyển sách này. Không biết tiểu thư có thể bán quyển này sách cho ta không?”
“Thật có lỗi ta chưa đọc xong nó.”
Vân Ngọc từ chối rất rõ ràng.
Long nghe vậy có hơi thất vọng. Sau đó hắn bắt đầu trò chuyện với Vân Ngọc về nội dung trong sách, cho tới khi bữa tối được chuẩn bị.
“Vân Ngọc tiểu thư không biết ta có vinh hạnh được mời tiểu thư một bữa ăn.”
Long lại một lần nữa mời Vân Ngọc.
Lần này Vân Ngọc không từ chối, sau thời gian trò chuyện vừa rồi nàng cũng cảm nhận được Long thực sự có thành ý thỉnh giáo nàng về nội dung trong sách. Vì thế nàng cũng liền rất vui vẻ đồng ý lời mời của Long, dù sao kết giao với một người quyền quý sẽ rất có lợi cho nàng cùng công việc của nàng.
Bữa ăn rất lâu kéo dài tới hai tiếng, trong lúc này Long cùng Vân Ngọc đều trò chuyện về nội dung trong sách đương nhiên chủ đề của hai người cũng rẽ sang chính trị cùng kinh tế.
“Vân Ngọc tiểu thư ngươi cảm thấy tình huống chính trị hiện tại của Nam Tinh như thế nào?”
Đột nhiên Long lên tiếng hỏi một câu hỏi vô cùng nhảy cạm.
Quả nhiên đúng là như vậy câu hỏi của Long vừa ra Vân Ngọc không trả lời nàng khó khăn nói.
“Cái này…”
Rất hiển nhiên nàng không muốn trả lời câu hỏi của Long, nói về chính trị ngay trước mặt một người quyền quý là phi thường n·hạy c·ảm đặc biệt là khi nàng không biết quan điểm chính trị của người này như thế nào lỡ nói sai một câu thôi cũng có thể khiến công sức cả buổi hôm nay đổ sông đổ bể, thậm chí có thể ảnh hưởng tới công việc của nàng.
“Không cần lo lắng, đây chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường ta sẽ không ghi hận ngươi.”
Long cười nói.
Kỳ thực trò chuyện tới bây giờ Long cũng biết cái thân phận tiểu thương nhân của hắn trong mắt Vận Ngọc chỉ là một tờ giấy mỏng đã b·ị đ·âm thủng.
Vân Ngọc nghe vậy hơi xấu hổ cười bất quá nếu Long đã nói như vậy nàng cũng không ngại nói.
“Tiểu nữ cảm thấy quốc vương bệ hạ đang muốn tập trung quyền lực hết vào tay mình. Không đúng nói tập trung quyền lực không quá chính xác.”
Vân Ngọc lâm vào trầm tư, nàng đang tìm từ ngữ chính xác để có thể miêu tả chuyện này.
“Ồ! Tại sao tiểu thư lại cho rằng như vậy.”
Long tò mò hỏi.
“Nếu là tập trung quyền lực thì trong lịch sử không ít vị vua làm như vậy. Nhưng thủy chung không như quốc vương bệ hạ tiêu diệt hết những kẻ có khả năng đe dọa tới quyền lực của ngài ấy mà hệ thống quý tộc vẫn tồn tại vẫn có thể chế ngự quyền lực của quốc vương.”
Vân Ngọc trả lời.
“Không phải Nam Tinh vẫn còn tồn tại hệ thống quý tộc sao?”
“Cái này không giống! Hệ thống quý tộc hiện tại của Nam Tinh đã là cái xác không căn bản không có khả năng chế ngự quyền lực của quốc vương. Ta cho rằng nếu không phải lo lắng các quốc gia khác bệ hạ đã xử lý luôn đám quý tộc kia. Chỉ cần nhìn các quan viên trong chính phủ liền biết, ngài xem trừ những quý tộc cũ hầu hết quan chức đều không có tước vị. Giống như quốc vương muốn xóa bỏ quý tộc vậy.”
Vân Ngọc vừa nói kết thúc lời nói đôi lông mày Long đã nhướng lên.
“Xóa bỏ quý tộc! Có phải quá cực đoan rồi không?”
Long hỏi.
“Đây chỉ là phán đoán của tôi, ngài không cần phải để ý như vậy, ai biết được quốc vương muốn làm gì.”
Vân Ngọc nhẹ giọng nói.
Long không lên tiếng đặt dao nĩa xuống kết thúc bữa ăn của mình. Hắn cũng không đáp lời Vân Ngọc mà nói.
“Cũng đã muộn rồi chúng ta nên dừng ở đây. Không biết tiểu thư ở đâu ta có thể vinh dự hộ tống tiểu thư về hay không!”
“Tiên sinh quá lời. Ta vẫn còn việc phải làm.”
“Nếu như vậy hẹn gặp lại tiểu thư, nếu có thể ta rất mong tiểu thư có thể bán lại sách cho ta.”
Nói rồi Long thanh toán bữa ăn liền rời đi.