Chương 445: Chiến sự.
Nguyễn Lương Nhân không ngờ rằng hắn đã thành công thoát khỏi Nam Tinh nhưng hắn cùng gia đình lại không tiến về phương nam nơi hướng tới Đế quốc mà nửa đường một con tàu buồm đã đón hắn cùng gia đình.
Nguyễn Lương Nhân không hiểu chuyện gì xảy ra hắn cố gắng chống cự nhưng không có tác dụng, cuối cùng hắn cùng gia đình bị đưa lên tàu tiến về phương bắc vượt qua cả lãnh thổ của Nam Tinh biến mất khỏi mắt thế nhân. Không một ai biết nhân viên kỹ thuật hàng đầu Nam Tinh này đã đi đâu và cũng không ai quan tâm chuyện đó. Có chăng chỉ có những vị trùm tình báo của Nam Tinh nhớ thương tới hắn.
Long đương nhiên cũng không quan tâm một tiểu nhân vật như vậy, đó là chuyện của đám người bên dưới, hiện tại thứ hắn quan tâm là c·hiến t·ranh.
Tính ra cũng đã hai tháng kể từ thời điểm c·hiến t·ranh ở phía tây nổ ra, nhưng cho tới bây giờ quân đoàn hai vẫn không thể dẹp yên đám phản loạn ở phía tây, thậm chí hiện tại bọn hắn vẫn đang gặp không ít khó khăn.
Theo báo cáo của Hoàng Thông các quý tộc phía tây chống cự rất quyết liệt, không ngăn cản được quân đoàn hai bọn hắn liền tiêu thổ đốt hết phá hết mọi thứ trước khi rơi vào tay quân đoàn hai, sau đó mang theo số tài nguyên còn lại trốn vào rừng tiến hành c·hiến t·ranh du kích.
Hiện tại vùng phía tây đã có rất nhiều đội du kích quý tộc, bọn chúng không hề có ý định chính diện đối kháng với quân đoàn hai mà là liên tục tiến hành tập kích q·uấy r·ối, đặc biệt chúng nhằm vào các kho hàng cùng đội vận chuyện của quân đoàn hai khiến quân đoàn hai phải phân thêm nhân lực đi bảo vệ các cơ sở hậu cần.
Cũng chính vì thế khiến cho việc tiến công của quân đoàn hai bị chậm lại tới bây giờ vẫn còn một phần lãnh thổ phía nam dựa vào nơi hiểm yếu chống cự không chịu đầu hàng quân đoàn hai.
Hiện tại quân đoàn hai đang phải chịu rất nhiều áp lực một là từ biên giới với Gray khi q·uân đ·ội của nước này vẫn đang ‘tập trận’ tại biên giới tin tức gián điệp gửi về cho thấy số quân tụ tập tại biên giới Gray hiện tại đã lên tới năm mươi nghìn quân.
Để đối phó quân đoàn hai cũng đã điều ba lữ đoàn phòng thủ biên giới, chỉ còn một lữ đoàn đánh dẹp phía tây là không đủ, nghe nói hiện tại bọn hắn chỉ có một trung đoàn làm nhiệm vụ tiến công sáu tiểu đoàn còn lại đều phải vùi đầu vào việc bảo vệ cho kho hậu cần cùng tiến hành càn quét tiêu diệt quân du kích trong rừng.
Rõ ràng một lúc phải gánh nhiều việc như vậy nhân lực của quân đoàn hai hoàn toàn không đủ.
“Hoàng tư lệnh có một kế hoạch t·ấn c·ông dọc theo biên giới phía tây cắt đứt hoàn toàn sự chi viện của Gray cho quân du kích. Có điều ngài ấy cần thêm ba lữ đoàn nữa cho kế hoạch này.”
Trong phòng họp của bộ tổng tham mưu phó tư lệnh An Dật Phú vừa chỉ tay lên bản đồ vừa nói.
Hắn vừa trình bày toàn bộ kế hoạch tác chiến của Hoàng Thông nhằm thuyết phục những thành viên của bộ tổng tham m·ưu đ·ồng ý cung cấp thêm quân cho quân đoàn hai.
Hoàng Thông muốn thực hiện một kế hoạch tiêu diệt hoàn toàn quân du kích của các quý tộc.
Theo đó hắn sẽ tiến hành một cuộc hành quân dọc biên giới, truy quét và phong tỏa toàn bộ biên giới phía tây cắt đứt sự liên lạc của quân du kích với Gray ngăn chặn mọi tiếp tế từ phía tây tràn vào hỗ trợ quân du kích.
Tiếp theo hắn sẽ tiến hành công chiếm ba ngôi làng có vị trí chiến lược xung quanh vùng ẩn nấp của quân du kích, ba ngôi làng này đều nằm sâu trong núi vì thế quân đoàn hai vẫn chưa từng đặt chân tới đây.
Sở dĩ phải đánh chiếm ba ngôi làng này là để phong tỏa đường thoát của quân du kích, kẻ địch muốn thoát ra bắt buộc phải đi qua ba ngôi làng trên.
Du kích cũng là q·uân đ·ội, không phải thổ phỉ chỉ có vài chục vài trăm người, quân số của quân du kích có thể lên tới hàng ngàn, thậm chí hàng chục ngàn bọn hắn cần một hệ thống chỉ huy cũng cần một căn cứ để tập trung. Chỉ là những nơi này bí ẩn và khó tiếp cận hơn nhiều thôi.
Vì thế khi quân du kích muốn rút lui cũng không thể nào phân tán hỗn loạn vào rừng núi rút lui bọn hắn phải có một con đường để rút, cho dù con đường đó rất nhỏ đi chăng nữa nhưng ít nhất cũng không cần phải phân tán lẩn trốn trong rừng núi.
Ba ngôi làng nói trên là những vị trí quan trọng kiểm soát những con đường có thể thoát ra khỏi khu vực, quân du kích muốn rút lui chắc chắn phải lựa chọn đi qua một trong những con đường này.
Chỉ cần quân đoàn hai có thể dựa vào những con đường này tiến hành càn quét tin tưởng không tới một tháng quân du kích sẽ bị tiêu diệt.
Chỉ có điều muốn thực hiện kế hoạch này cần ít nhất ba lữ đoàn chi viện, cũng có nghĩa cần khoảng mười lăm nghìn quân tham chiến, đương nhiên quân đoàn hai không đủ quân để thực hiện chiến dịch này vì thế cũng chỉ có thể xin bộ tham mưu điều động thêm ba lữ đoàn cho kế hoạch.
“Chúng ta có thể điều động bao nhiêu quân.”
Long hỏi.
“Chúng ta ngay lập tức có thể điều động quân đoàn năm cùng ít nhất hai lữ đoàn của quân đoàn bốn thưa bệ hạ. Còn nữa trong vòng một tháng chúng ta cũng có thể bổ sung thêm ít nhất hai quân đoàn dự bị.”
Thạch Kính Minh lên tiếng trả lời, là bộ trưởng quốc phòng đây là nhiệm vụ của hắn.
“Quân dự bị thì không cần! Như vậy đi điều hai lữ đoàn từ quân đoàn bốn cùng hai lữ đoàn từ quân đoàn năm cho Hoàng Thông. Hắn muốn ba lữ đoàn ta cho hắn bốn lữ đoàn.”
Long suy nghĩ một lúc ra lệnh.
Long thực sự muốn giải quyết mớ hỗn loạn ở phía tây càng nhanh càng tốt.
“Tốt rồi! Tình hình chiến sự phía nam thế nào?”
Long chuyển chủ đề cuộc chiến ở phía nam hiện tại không còn nóng như trước nữa, nói chính xác hơn An Hồng đã thành công thuyết phục những thành viên chính phủ khác đồng ý với ý tưởng của hắn vì thế quân đoàn một và quân đoàn ba đã không còn bày ra hành động t·ấn c·ông dồn dập nữa. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa c·hiến t·ranh dừng lại, ít nhất quân Thái Nguyệt vẫn còn kiểm soát biên giới Nam Tinh phải hoàn toàn đuổi bọn hắn ra khỏi Nam Tinh rồi hãng tính sau.
“Bẩm bệ hạ hai ngày nữa quân đoàn một sẽ mở đợt t·ấn c·ông vào pháo đài Quảng Phương, đây là pháo đài cuối cùng trên lãnh thổ Nam Tinh mà quân Thái Nguyệt còn đóng giữ, dự kiến chiến dịch sẽ mất khoảng một tuần.”
Tham mưu trưởng Ngọc Kim Sơn bình tĩnh nói.
“Về phía quân đoàn ba bọn họ đang bị t·ấn c·ông rất quyết liệt, Lý Vân tư lệnh dự định sẽ rút quân về tỉnh Chiết Lâm cùng Sóc Lâm tập trung phòng thủ hai tỉnh này.”
Quân đoàn ba ban đầu nhanh chóng t·ấn c·ông chiếm lĩnh càng nhiều đất đai càng tốt, vốn dĩ đây là để thu hút chủ lực của q·uân đ·ội Thái Nguyệt chuẩn bị cho một cuộc đổ bộ từ biển vào phía sau hậu phương của Thái Nguyệt. Phải biết tại biên giới của Thái Nguyệt vẫn còn một hệ thống pháo đài vô cùng kiên cố, hơn nữa trong thời gian qua Thái Nguyệt đang ra sức củng cố phòng ngự của những pháo đài này nếu muốn kết thúc c·hiến t·ranh trong thời gian ngắn bằng việc đánh hạ hệ thống pháo đài là điều bất khả thi.
Vì thế bộ tham mưu lập ra một kế hoạch đổ bộ bằng đường biển vào phía sau hậu phương của địch còn tại sao lại không lựa chọn tỉnh Sóc Lâm làm đột phá khẩu điều thêm quân tiến vào từ đó tránh đi các pháo đài tại biên giới kỳ thực rất dễ hiểu. Mấy ngày trước tuyến đường sắt nối với Sóc Lâm lại vừa bị nổ, thử hỏi nếu điều quân đoàn bốn băng qua vùng núi kia mà không có đường sắt thì cần bao nhiêu thời gian. Thà rằng mở ra một chiến trường mới nơi bọn hắn có thể hoàn toàn kiểm soát tuyến hậu cần không phải tốt hơn sao.
Chỉ có điều hiện tại kế hoạch cũng đã bị tạm hoãn vô thời hạn, ít nhất trước khi mùa mưa kết thúc kế hoạch sẽ không tiến hành. Vì thế quân đoàn ba cũng rút về đóng giữ tỉnh Chiết Lâm vừa mới chiếm được xem như chiến lợi phẩm.
“Nói cho Lý Vân nếu không giữ được có thể trực tiếp rút về Sóc Lâm, hiện tại chúng ta không cần thêm đất.”
Long ra lệnh.
…
Cũng vào thời điểm này một tàu thương mại cập cảng Phú Phong của Đế quốc, đoàn ngoại giao của Nam Tinh dẫn đầu bởi thứ trưởng Quốc Hùng xuống tàu. Bắt đầu quá trình đàm phán với Đế quốc về cuộc chiến đang diễn ra.