Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 444: Trốn.




Chương 444: Trốn.

Một quán rượu đông đúc gần vùng ngoại thành, bởi vì là một trong những quán rượu hiếm hoi có được hệ thống đèn điện khiến cho nơi này rất được nhiều con ma men hoan nghênh, nhầm rồi là người mới đúng bởi vì ma men không có tiền để tới đây được đâu.

Không nói cái gì khác chỉ riêng việc không phải ngửi mùi nến cũng đủ để khiến đám xem rượu như mạng này vui vẻ, cho dù có là mùi nến thơm đi chăng nữa dù sao thứ bọn hắn muốn là uống rượu chứ không phải ngửi mùi nến thơm. Chỉ cần không phải ngửi đống mùi vớ vẩn bọn hắn đều rất tình nguyện trả thêm một chút tiền.

Dù sao người có thể uống rượu ở đây chắc chắn cũng không ngại tốn thêm chút tiền ấy. Và rượu bọn hắn uống cũng không phải đống rượu giá rẻ với một đống cặn cùng vị đắng chát bên trong.

Là một nhân viên của viện kỹ thuật quân sự quốc gia Nguyễn Lương Nhân có tiền, hắn rất có tiền là đằng khác vì thế hắn cũng thường tới nơi này uống rượu với bạn bè.

Hôm nay Nguyễn Lương Nhân tới một mình không cùng bạn bè tới, nhưng là khách quen hắn rất nhanh được nhân viên tiếp đãi đưa tới một gian phòng riêng tách biệt với đống ồn ào ngoài cửa.

Tiền vào phòng bên trong đã chờ sẵn hai nam nhân, thấy Nguyễn Lương Nhân tiến vào hai người liền lập tức đứng dậy chào đón.

Nguyễn Lương Nhân khách khí chào hai người một câu ngồi vào đối diện với hai người, ngay lập tức một người đã rót cho hắn một ly rượu. Nhận lấy ly rượu Nguyễn Lương Nhân nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt xuống nghiêm túc nói.

“Ta cần các ngươi hỗ trợ.”

Nghe Nguyễn Lương Nhân nói vậy trung niên nam nhân ngồi đối diện với hắn cười nhẹ nói.

“Tiên sinh cứ nói, chỉ cần có thể chúng ta sẽ hết sức hỗ trợ. Đương nhiên đây là chút thành ý bên ngoài không liên quan gì tới thỏa thuận của chúng ta.”

Trung niên nam nhân nói, rồi hắn lấy ra trong ngực một tờ chi phiếu đưa tới trước mặt Nguyễn Lương Nhân nói.



“Đây là chi phiếu một nghìn đồng vàng! Nó có thể rút tiền ở bất kỳ ngân hàng nào cho dù là ngân hàng hoàng gia Nam Tinh cũng như vậy. Đương nhiên ta đề nghị tiên sinh không nên rút tiền tại ngân hàng hoàng gia.”

Nhìn tờ chi phiếu trước mặt Nguyễn Lương Nhân không dấu nổi dục vọng trong đôi mắt, hắn không chút do dực cầm lấy tờ chi phiếu hỏi.

“Chi phiếu này có thể rút tiền từ bất kỳ đâu?”

“Tất nhiên, ngài có thể rút tiền tại bất kỳ nơi nào ngài muốn cho dù là tên lãnh thổ của tinh linh cũng như vậy. Đương nhiên tôi không đề nghị ngài rút tiền tại một số nơi đang c·hiến t·ranh, ngài biết những nơi đó không có nhiều tiền như vậy.”

Trung niên nam nhân rất ấm áp cười lời của hắn cũng rất chân thành, c·hiến t·ranh mà ai dám vận chuyện nhiều tiền như vậy tới vùng chiến sự nói không chừng giữa đường đã b·ị c·ướp.

Nguyễn Lương Nhân nghe vậy liền thu hồi chi phiếu vào người, rồi hắn cầm ra một tập tài liệu đặt lên trên bàn nói.

“Đây là thứ các ngươi cần. Có điều ta muốn các ngươi giúp ta tới Đế quốc.”

Trung niên nam nhân nghe vậy hơi sửng sốt, hắn không vội thu hồi tài liệu mà lại hỏi Nguyễn Lương Nhân.

“Tiên sinh tình huống hỏng bét như vậy rồi?”

Nguyễn Lương Nhân nghe vậy cũng không giấu diếm thở dài một hơi nói.

“Quân cảnh vệ đã phát hiện tài liệu biến mất, không mất bao lâu bọn hắn sợ rằng sẽ điều tra ra ta. Ta đã không thể ở lại được nữa.”



Nguyễn Lương Nhân không ngại thổ lộ hết với hai người này, hắn không sợ mình bị dùng xong vứt xó dù sao hắn cũng là nhân viên kỹ thuật của viện quân sự hoàng gia mặc dù cấp bậc không cao nhưng cũng là củ khoai bỏng tay đối với rất nhiều quốc gia. Hiện tại ngay cả Đế quốc cùng Thánh quốc cũng mở ra giá rất cao chào mời chào nhân viên kỹ thuật của Nam Tinh tới làm việc, chỉ cần hắn bày tỏ thiện chí tin tưởng kẻ đứng sau những người này sẽ rất vui vẻ nhận lấy hắn.

“Tiên sinh yên tâm ta cam đoan sẽ nỗ lực giúp tiên sinh tới Đế quốc.”

Nghe Nguyễn Lương Nhân nói vậy trung niên nam nhân không do dự trả lời, hắn biết đây là cơ hội vì thế thậm chí không bàn bạc với cấp trên của mình mà trực tiếp đồng ý. Tin tưởng cấp trên của hắn có thể hiểu.

Nói rồi trung niên ra hiệu cho người thanh niên bên cạnh. Thấy ánh mắt của cấp trên người thanh niên này đứng dậy cúi chào mang theo tập tài liệu rời đi.

“Hắn sẽ đi thu xếp chuyện này. Ta cam đoan trong ngày mai sẽ thu xếp hoàn tất.”

Trung niên nam nhân nói rồi ông ta cầm lên chén rượu muốn cùng với Nguyễn Lương Nhân cụng ly.

Đương nhiên Nguyễn Lương Nhân sẽ không từ chối cụng ly với người sẽ giúp đỡ mình, hai người cũng cụng ly chuyển sang chủ đề khác.



“Thân yêu hôm nay ngươi không đi làm sao?”

Vợ của Nguyễn Lương Nhân vừa đi chợ buổi sáng về nhìn thấy đã quá giờ mà giày chồng mình vẫn chưa ra khỏi nhà nàng liền lo lắng tìm kiếm Nguyễn Lương Nhân thấy được hắn đang ở trong phòng ngủ của hai vợ chồng thu thập đồ đạc không hiểu được hỏi.

Nguyễn Lương Nhân thấy vợ trở về cũng không dừng việc thu dọn đồ đạc lại hắn chỉ nhìn vợ nói.



“Ngươi mau chuẩn bị đồ đạc chúng ta phải rời đi ngay!”

“Thân yêu có chuyện gì vậy, tại sao lại rời đi?”

Người vợ không nhịn được hỏi.

“Không có thời gian giải thích, ngươi mau đi chuẩn bị năm phút nữa chúng ta sẽ đi.”

Nguyễn Lương Nhân không nói nhiều hắn vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Năm phút sau vợ chồng Nguyễn Lương Nhân mang theo một va ly xách tay cùng với con nhỏ được bế trên tay rời khỏi nhà, gần đó một xe ngựa đã chờ sẵn thấy gia đình Nguyễn Lương Nhân xuất hiện xe ngựa liền lập tức chạy tới. Người lái xe vội vã nhảy xuống giúp đỡ Nguyễn Lương Nhân lên xe ngựa, rất nhanh xe ngựa đã biến mất trên đường cùng với gia đình của hắn ta.

Một giờ sau một đội người xuất hiện trước cửa nhà Nguyễn Lương Nhân, bọn hắn là người của lực lượng an ninh viện kỹ thuật quân sự, ngày hôm nay Nguyễn Lương Nhân không xuất hiện tại viện vì thế bọn hắn tìm tới đây.

Bình thường tới muộn một hai giờ cũng không có quá nhiều người để ý, nhưng lần này lại khác việc mất cắp tài liệu trong kho đã khiến một cuộc điều tra đang được triển khai đúng vào lúc này Nguyễn Lương Nhân lại tới muộn hơn một tiếng không khiến người nghi ngờ là điều không thể nào.

Nguyễn Lương Nhân đi vội tới nỗi hắn thậm chí không kịp chốt cửa, khi đội an ninh phát hiện ra xông vào nhà bọn hắn cũng đã biết chuyện gì xảy ra.

Để lại hai người canh giữ căn nhà những người còn lại nhanh chóng rời đi, bọn hắn cần phải thông báo cho quân cận vệ ngay lập tức nếu không sợ rằng Nguyễn Lương Nhân sẽ thoát đi.

Cũng vào thời điểm này Nguyễn Lương Nhân cũng đã lên tàu, nhưng không phải tàu hỏa mà là tàu thủy, con tàu này sẽ từ thành Kim Lăng xuất phát hướng thẳng ra biển, ngay khi ra biển nó sẽ một đường xuôi nam cho tới khi cập cảng Phú Phong của Đế quốc. Đừng nhìn c·hiến t·ranh đang diễn ra ở bờ đông nhưng các quốc gia tham chiến đều ngầm hiểu ý nhau về việc không công kích tàu thương mại. Vì thế tuyến đường này vẫn rất tấp nập cho dù rất nhiều tàu của Nam Tinh đã không còn cập cảng Thái Nguyệt cùng Giao Châu nữa.

Sở dĩ Nguyễn Lương Nhân lựa chọn đi tàu thủy mà không phải tàu hỏa mặc cho việc tàu hỏa có tốc độ cao hơn, có thể nhanh chóng đưa hắn tới cảng Bách Phương sau đó có thể lên tàu rời đi ít nhất có thể tiết kiệm ba giờ đồng hồ, là bởi vì tàu hỏa vẫn còn phải trải qua hai trạm nữa và q·uân đ·ội hoàng gia đủ sức để dừng tàu lại.

Là nhân viên kỹ thuật Nguyễn Lương Nhân biết tới vô tuyến hắn hiểu rằng cho dù mình có nhanh thế nào cũng không thể nhanh bằng vô tuyến. Thay vào đó hắn lựa chọn tàu thủy, con tàu này không dừng lại mà sẽ tiếp tục hành trình xuôi nam hơn nữa trên tàu cũng không có vô tuyến khiến việc dừng tàu lại là cực kỳ khó. Dù sao với năng lực hiện tại Nam Tinh cũng không thể quản lý được tất cả tàu thủy di chuyển trong nước nếu chúng không cập bến, đi bằng tàu thủy sẽ an toàn hơn rất nhiều so với sử dụng tàu hỏa mặc cho nó chậm hơn rất nhiều.