Chương 434: Không còn gì để mất
Lý công tước hoảng hốt nhìn xác của cháu mình nằm trên mặt đất, nhớ lại hình ảnh vừa rồi mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống trên trán ông ta.
Lý công tước không khỏi nghĩ tới nếu người đầu tiên bị nhắm tới là mình thì sao? Vừa nghĩ Lý công tước vừa sợ!
Có điều Lý công tước hiểu rằng tứ hoàng tử c·hết rồi kế hoạch của ông ta xem như phá sản, phải biết nếu không có tứ hoàng tử liền danh chính thống cũng không có. Không có danh chính thống sợ rằng các quý tộc không ai dám có hành động.
“Đại nhân có tin khẩn!”
Đúng lúc này một hộ vệ tiến vào mang theo hiệp sĩ rồng vừa hạ cánh trên nóc nhà tới, người hiệp sĩ rồng này hoảng hốt tiến tới quỳ một chân xuống hành lễ với Lý công tước nói.
“Công tước đại nhân không xong! Quân đoàn hai t·ấn c·ông lãnh địa của Nam hầu tước. Hầu tước đại nhân xin ngài nhanh chóng tiếp viện.”
Lãnh địa của Nam gia nằm rất gần một trong những điểm đóng quân của quân đoàn hai, một khi quân đoàn hai hành động bọn hắn đương nhiên sẽ chủ động nhằm vào lãnh địa của Nam gia. Vì thế việc Nam gia cầu cứu đầu tiên là điều dễ hiểu.
Nhưng điều này lại khiến Lý công tước hoảng hốt, ông ta biết hoàng gia có lẽ đã phát hiện ra điều gì đó nhưng ông ta lại không ngờ hoàng gia lại hành động ngay lúc này.
Theo ông ta hoàng gia sẽ có hành động nhưng đáng lẽ ra không phải vào lúc này, có lẽ phải mất một ngày nữa mới bắt đầu có phản ứng. Dù sao bọn hắn cũng cần lý do ra tay.
“Làm sao lại như vậy, tại sao lại hành động ngay lúc này? Lý do là gì?”
Lý công tước hoảng hốt nói, ông ta thực sự không ngờ được bây giờ lại nhận được tin tức này.
Nhưng cũng rất nhanh Lý công tước làm ra phản ứng.
“Nhanh báo cho các quý tộc ở gần Nam gia lập tức chi viện. Nói cho bọn hắn, bây giờ không làm liền ngồi chờ bị tên khốn đó cắt từng khúc thịt tới c·hết đi. Còn nữa Lý Phong ngươi lập tức điều động q·uân đ·ội đi chi viện, lần này ta cho phép ngươi toàn quyền chỉ huy đừng khiến ta thất vọng.”
“Tuân lệnh đại nhân.”
Lý Phong nhận lệnh lập tức rời khỏi.
Sau khi Lý Phong rời khỏi Lý công tước cũng nhìn những quý tộc còn lại trong phòng, sắc mặt của những quý tộc này đều trắng bệch hiển nhiên c·ái c·hết thê thảm của tứ hoàng tử khiến không ít người ở đây rung động.
“Các vị! Hẳn mọi người đều đã biết chuyện gì xảy ra rồi, bây giờ mọi người trở về khu quản hạt của mình quản thật tốt nơi đó chờ mệnh lệnh truyền tới liền được. Ta mong rằng khi mệnh lệnh tới nơi sẽ được thi hành một cách suôn sẻ.”
Lý công tước nghiêm mặt nói.
“Công tước đại nhân xin yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ nỗ lực hết sức hoàn thành nhiệm vụ ngài giao phó.”
Những quý tộc này hầu hết đều là quý tộc được sắc phòng trong lãnh địa Lý gia vì thế bọn họ phụ thuộc vào lý gia rất khó cãi lệnh, bởi vì thời gian có hạn khiến Lý công tước không thể mời các quý tộc bên ngoài nên mới tạm thời lấy bọn hắn thay thế.
“Rất tốt! Bây giờ cũng không có thời gian tạm biệt, mọi người mau chóng trở về đi.”
Lý công tước nghe vậy hạ lệnh đuổi người, bây giờ cũng không có thời gian tổ chức tiệc mừng cái gì, huống chi tứ hoàng tử vừa c·hết ai dám tổ chức tiệc mừng làm như vậy liền sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ hoàng gia trên thế giới.
Rất nhanh hiệp sĩ rồng đã xuất phát từ nóc nhà phủ thành chủ khẩn cấp báo tin cho các quý tộc ở khắp nơi.
Lý Phong tướng quân không phải hiệp sĩ rồng, hắn chỉ có thể cưỡi ngựa ra khỏi thành.
Có điều xung quanh phủ thành chủ lúc này là một mớ hỗn loạn, tiếng khóc, tiếng la hét hòa chung vào một nơi người người bỏ chạy dẫm đạp lên nhau mà chạy khiến toàn bộ khu vực đều bị tắc nghẽn.
Lý Phong vừa cưỡi ngựa ra khỏi phủ thành chủ đã gặp phải đống hỗn loạn này, ngựa của hắn thậm chí không thể di chuyển nửa bước hoàn toàn bị kẹt lại trước cổng phủ thành chủ.
“Tránh đường, màu tránh đường.”
Bị cản lại như vậy Lý Phong giận giữ hét lớn mong muốn những người phía trước tránh đường cho hắn, tiếng của hắn lại bị dìm ngập trong những âm thanh hỗn loạn không một ai quan tâm. Thậm chí có không ít kẻ chạy qua chạm vào ngựa của hắn khiến ngựa trở nên xao động sợ hãi.
Thấy cảnh này Lý Phong nổi lên sát tâm, hắn rút thanh kiếm bên hông ra kích hoạt ma pháp chém thẳng về phía trước.
Không chút khả năng chống cự máu tươi phun ra như mưa, những người trúng phải ma pháp đều ngã xuống. Người không may mắn liền trực tiếp b·ị c·hém c·hết, người may mắn một chút thì vẫn còn sống nhưng đã thiếu đi một bộ phận của cơ thể đau đớn hét lớn ôm lấy v·ết t·hương cố gắng tránh xa t·ên s·át n·hân trước mặt, còn người may mắn nhất liền chỉ bị ma pháp sượt qua bị một chút v·ết t·hương ngoài da.
Tất cả những người này cùng người chứng kiến đều hoảng sợ bỏ chạy tránh xa lấy t·ên s·át n·hân trước mặt, khiến cho đám đông vốn đã hỗn loạn lại càng trở nên hỗn loạn hơn. Nhưng sự hỗn loạn này lại cố tình tránh xa khu vực xung quanh Lý Phong, hiển nhiên hành động vừa rồi của hắn đã đe dọa được đám đông.
“Nhận lệnh của công tước đại nhân làm việc, kẻ nào ngăn cản c·hết!”
Lý Phong chỉ kiếm về phía trước lạnh lùng nói, trong lời nói tràn đầy sát khí khiến toàn bộ những người xung quanh đều sợ hãi tránh xa.
Hừ lạnh một tiếng Lý Phong cưỡi ngựa phóng đi. Hành động của hắn rất có tác dụng những nơi hắn đi qua mọi người đều vội vã tránh né cho dù việc này khiến không ít người bị đè c·hết đi chăng nữa. Đương nhiên ma pháp vừa rồi của hắn cũng chỉ có tác dụng trong một khu vực đe dọa những người trong khu vực đó, những nơi khác lại không biết được chuyện vừa xảy ra, hoặc có lẽ có người muốn tránh nhưng đám đông quá chật chội không thể tránh nổi.
Lý Phong không quan tâm lý do gì cả, hắn chỉ cần biết kẻ nào dám cản đường liền chém vì thế đoạn đường rời khỏi phủ thành chủ của hắn biến thành một đoàn đường bằng máu, những nơi Lý Phong đi qua máu liền nhuộm đỏ mặt đường.
Thời điểm Lý Phong thoát khỏi đám đông hỗn loạn máu đã nhuộm đỏ cả con đường, vốn dĩ đám đông trở nên hỗn loạn lại càng trở nên hỗn loạn hơn trước con đường máu này, ai cũng muốn thoát khỏi đây nhanh nhất có thể khiến cho dẫm đạp càng trở nên điên cuồng hơn.
Cho tới khi cuộc hỗn loạn này kết thúc mặt trời đã dần xuống núi, chủ thành của Lý gia trở nên im ắng không một bóng người, không nói như vậy sai rồi bởi vì vẫn còn rất nhiều binh lính đi lại trong thành dọn dẹp mớ hỗn độn trong khi người dân lại ở yên trong phòng đóng chặt cửa. Nhưng điều đó cũng không che dấu được tiếng khóc thê lương vang vọng khắp thành trì.
Ánh nắng hoàng hôn chiếu lên từng con đường, từng góc phố và cả từng v·ết m·áu, dưới ánh hoàng hôn cảnh tưởng xung quanh quảng trường trung tâm càng trở nên thê thảm hơn.
Những người lính tê dại dọn dẹp mớ hỗn độn trên quảng trường, không chỉ là xác người mà còn dọn dẹp những v·ết m·áu vương vãi trên đường rất nhiều binh lính trong con ngươi đều thể hiện sự mất mát thương cảm. Trong bọn họ cũng có rất nhiều người là dân của chủ thành, những n·gười c·hết ở đây hôm nay không ít thì nhiều đều là người bọn họ quen biết không thương cảm không được.
Ngay lúc này một người đưa tin cưỡi ngựa từ cổng thành đông chạy vào hướng thẳng về phía phủ thành chủ chạy đi, mặc dù trong ánh mắt ánh lên sự khó hiểu bởi thảm trạng ở quảng trường trung tâm nhưng hắn vẫn thực hiện nhiệm vụ của mình.
“Đại nhân tin tức từ Kim Lăng. Quốc vương tuyên bố chúng ta b·ắt c·óc tứ hoàng tử âm mưu phản loạn.”
Quản gia nhận được tin ngay lập tức báo với Lý công tước.
Lý công tước nghe vậy nở một nụ cười khổ nói.
“Ha ha! Xem ra ta đã vào tròng của tên đó. Có lẽ từ thời điểm tứ hoàng tử rời đi ta đã rời vào tròng của hắn. Chỉ có điều hắn muốn diệt ta không đơn giản như vậy.”
Đôi mắt Lý công tước trở nên sắc bén, gằn từng chữ nói.
“Lệnh cho Lý Phong ta không quan tâm cái gì tổn thất, bằng mọi giá phải làm cho hoàng gia tổn thất càng lớn càng tốt. Nếu không ngăn được hắn có thể tiêu thổ.”
Nghe lời này quản gia hoảng hốt.
“Đại nhân chuyện này…”
“Nếu chúng ta thua trận cái gì cũng không còn. Cho dù c·hết ta cũng sẽ không để thằng khốn đó được như ý, nếu hắn muốn đất của ta vậy chỉ có thể lấy được một mảnh đất khô cằn.”
Lý công tước đã cực kỳ phẫn nộ, ông ta thậm chí không quan tâm tới hậu quả của những lời nói này.